Bày Nát Thế Tử Treo Máy Ba Năm, Cha Ta Vô Địch!

Chương 112: Tuyệt vọng, thật sâu cảm giác bất lực

Chương 112: Tuyệt vọng, cảm giác bất lực sâu sắc
Năm người của Hạo Thiên Tông bộc phát ra khí thế cường đại, bao vây Tần Vũ Dương, dẫn đầu tấn công. Khí thế khổng lồ như sóng biển trào dâng đổ về phía hắn. Tần Vũ Dương vung trường thương trong tay, hoàng đạo long khí vận chuyển một vòng lớn trong cơ thể, linh lực vô tận bộc phát. Trường thương quét ngang, kim quang chói lòa. Một thương của Tần Vũ Dương quét bay cả năm người đang vây khốn hắn.
Những người quan chiến đứng bên cạnh kinh hãi, sắc mặt biến đổi. Đây là người sao? Một mình mà một chiêu đã quét bay năm người cùng cảnh giới. Đại Chu Hoàng đế Cơ Thường Lạc đứng không xa, càng thêm lo lắng, vô số lần liếc nhìn những biến chuyển trên trận! Mười mấy vạn Ngự Lâm quân của hắn đã thương vong hơn hai vạn người trong cuộc tấn công của đại quân Tần Vũ Dương! Lão tổ của hắn cũng đã bị giết! Sáu người của Hạo Thiên Tông là chỗ dựa duy nhất, người dẫn đầu thì bị phế một tay, năm người còn lại cũng không phải là đối thủ của Tần Vũ Dương! Hắn vẫn đợi người của Thất Sát Lâu cho Tần Vũ Dương một đòn trí mạng! Sao đối phương mãi không xuất hiện, khiến Cơ Thường Lạc vô cùng lo lắng. Tình thế bây giờ không thể kéo dài được nữa, nếu còn tiếp tục, chờ đám người Hạo Thiên Tông bị tiêu diệt, người của Thất Sát Lâu mới xuất hiện thì món ăn đã nguội mất rồi.
Trong lúc giao chiến với năm người Hạo Thiên Tông, Tần Vũ Dương vẫn không quên để ý đến biến hóa của Đại Chu Hoàng đế. Nhìn thấy vẻ lo lắng của đối phương, dường như đang chờ đợi điều gì, không cần phải nói, chính là đang đợi người của Thất Sát Lâu.
"Ha ha, Cơ Thường Lạc, ngươi nhất định đang đợi người của Thất Sát Lâu xuất hiện phải không!" Tần Vũ Dương đánh bay một người của Hạo Thiên Tông, cất tiếng cười lớn. Âm thanh vang vọng trên bầu trời cả hoàng cung. "Bản vương khuyên ngươi đừng mơ tưởng nữa, người của Thất Sát Lâu sớm đã bị bản vương giết chết rồi!"
"Ngươi..." Cơ Thường Lạc chỉ vào Tần Vũ Dương, toàn thân run rẩy không nói nên lời.
"Sao có thể, đây chính là Thất Sát Lâu nổi danh về ám sát trên đời!" "Hơn mười cường giả Thần Du cảnh đỉnh phong cùng ra tay, làm sao ngươi có thể địch nổi?" Đại Chu Hoàng đế Cơ Thường Lạc không thể tin được. Từ lúc Thất Sát Lâu vẫn không xuất hiện, hắn đã có dự cảm không lành. Bây giờ Tần Vũ Dương nói người của Thất Sát Lâu đến lần này đều bị diệt đoàn, khiến Cơ Thường Lạc không thể tin nổi, trong lòng tuyệt vọng vô cùng. Mặt xám như tro tàn.
"Nếu ngươi không tin, tại sao vẻ mặt lại tuyệt vọng như vậy!""Bản vương không đến mức lấy chuyện này lừa ngươi!" Tần Vũ Dương bá khí nói: "Ngươi nhìn xem những người của Hạo Thiên Tông này, liên thủ cũng không phải đối thủ của ta, ta muốn giết người của Thất Sát Lâu cũng dễ như trở bàn tay!" Giọng nói của hắn vang lên bên tai đám người Hạo Thiên Tông và Cơ Thường Lạc, khiến bọn chúng sắc mặt biến đổi. Theo bản năng muốn quay người bỏ chạy. Đối phương đánh nhau với bọn họ đến giờ, rất có thể chỉ là đang đùa bỡn bọn họ. Nếu quả thật như lời đối phương nói, hơn mười cao thủ Thần Du cảnh đỉnh phong của Thất Sát Lâu đều đã bị giết, thì năm người bọn họ, thêm một kẻ tàn phế, càng không phải là đối thủ của đối phương. Bọn chúng vừa nhận ra không ổn thì đã muộn.
"Bây giờ muốn rút lui, đã không kịp nữa!" Tần Vũ Dương hừ lạnh một tiếng, linh lực trong cơ thể bộc phát, uy áp khổng lồ bao trùm lên toàn bộ hoàng cung. Năm người đang vây công hắn dưới uy áp đó thì động tác trở nên chậm chạp. Trường thương trong tay Tần Vũ Dương hóa thành vô số đạo thương ảnh, mỗi đạo đều mang theo linh lực vô tận, Ngũ Trảo Kim Long không ngừng xoay quanh thân thương. Một thương quét ngang về phía năm người. Năm người đồng tử hơi co lại, trong lòng căng thẳng, trực tiếp liên thủ tấn công một đòn về phía Tần Vũ Dương. Nếu như không hóa giải được một kích cường đại này, năm người không chết cũng bị thương nặng. Năm người liên thủ tấn công vào thương ảnh nhưng bị lực lượng cường đại của thương ảnh đẩy lui. Lúc năm người còn chưa kịp phản ứng thì vô số đạo thương ảnh hợp thành một. Một trường thương to lớn mang theo kim quang quét ngang đến. Trường thương đánh vào thân thể năm người, khiến chúng như đá bay ra ngoài.
"A!!!" Năm người đau đớn hét lên, máu tươi đồng loạt phun ra từ miệng, ngực lõm xuống một mảng lớn. Khí tức trên thân hỗn loạn vô cùng, không chỉ cơ thể bên ngoài mà bên trong cũng bị trọng thương.
Tần Vũ Dương sau một đòn vẫn không dừng lại, mà thay đổi đầu thương, một thương đâm về phía người trước đó bị hắn phế một tay. Người kia dù bị phế một tay nhưng thực lực vẫn còn đó. Lúc Tần Vũ Dương một thương vừa đánh bay năm người khác của Hạo Thiên Tông thì hắn đã sớm bị dọa cho choáng váng. Lúc Tần Vũ Dương đâm một thương đến thì người kia sững sờ đứng giữa không trung, ngay cả lúc trường thương sắp đâm vào người vẫn quên mất né tránh. Năm người Hạo Thiên Tông vừa bị đánh bay thấy cảnh này tim gan muốn nứt ra. Người này dù tâm cao khí ngạo nhưng cũng là thủ lĩnh của bọn họ. Nếu bị đối phương giết thì dù bọn họ có trốn về Hạo Thiên Tông cũng khó thoát trừng phạt. Ngay cả Đại Chu Hoàng đế Cơ Thường Lạc cũng lo lắng nhìn về phía đó. Dù sao sát thủ Thất Sát Lâu đã bị Tần Vũ Dương giết hết, nếu người của Hạo Thiên Tông cũng bị giết nốt thì hắn sẽ thật sự không còn đường lật bàn nào nữa. Năm người Hạo Thiên Tông muốn xông lên cứu viện nhưng vì bị thương nặng nên đã quá muộn.
Đại Chu Hoàng đế Cơ Thường Lạc cắn răng, cầm ngọc tỉ truyền quốc trong tay, linh lực trong cơ thể truyền vào ngọc tỉ. Ngọc tỉ phía trên hào quang tỏa sáng, bao phủ Cơ Thường Lạc bên trong. Dù đối phương chỉ có tu vi Niết Bàn đỉnh phong, dưới sự gia trì của khí vận chi lực, vẫn có thể phát huy ra lực lượng cường đại. Trong nháy mắt đã đến trước mặt người kia. Ngọc tỉ trong tay biến lớn vô cùng, giống như một ngọn núi nhỏ, chặn trường thương của Tần Vũ Dương.
"Oanh!" Một tiếng nổ cực lớn vang lên, Cơ Thường Lạc cùng người kia của Hạo Thiên Tông bị dư ba chiến đấu thổi bay ra ngoài. Ngọc tỉ biến về kích thước bình thường, ánh sáng phía trên càng ảm đạm hơn trước. Cơ Thường Lạc đau lòng nhìn ngọc tỉ, rồi vung một tay tát vào mặt người kia. "Ba!" Một tiếng vang giòn tan. Người kia bị Cơ Thường Lạc tát một cái cho tỉnh lại. Sau một bạt tai của Cơ Thường Lạc, người bị cứu không những phẫn nộ nhìn hắn, mà cả năm người khác của Hạo Thiên Tông cũng đỏ mắt nhìn chằm chằm hắn. Một hoàng đế nhỏ bé của một hoàng triều, mà cũng dám chống đối cao thủ Hạo Thiên Tông của bọn họ, đúng là quá càn rỡ!
"Hừ, đừng có nhìn trẫm như vậy!" "Nếu không phải trẫm thì ngươi đã sớm chết dưới thương của đối phương!" Cơ Thường Lạc thấy cả sáu người của đối phương đều không đánh lại một mình Tần Vũ Dương, nên cũng không còn tôn trọng bọn người Hạo Thiên Tông như trước nữa. Cái gì chứ, sáu người cũng không đánh lại một người, còn bị người ta dọa cho không thể phản kháng, mà vẫn còn lên mặt với ai!
Cơ Thường Lạc thấy người cụt một tay kia vẫn đỏ mắt nhìn mình thì thản nhiên nói: "Tình thế hiện tại đang vô cùng nguy cấp, các ngươi tốt nhất là giữ tinh thần cho tốt!" "Bỏ cái vẻ cao ngạo của các ngươi xuống đi, nếu trẫm thua, thì các ngươi cũng phải chôn cùng!" Đại Chu Hoàng đế Cơ Thường Lạc ánh mắt lạnh băng nhìn sáu người của Hạo Thiên Tông. Bọn chúng có khi nào bị ai uy hiếp như vậy đâu. Dù trong lòng tức giận, nhưng Tần Vũ Dương đã công kích lần nữa, nên đành phải nén cơn giận, chuẩn bị nghênh địch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận