Bày Nát Thế Tử Treo Máy Ba Năm, Cha Ta Vô Địch!

Chương 05: Lão tẩu tử đại đào vong

Đạo thân ảnh này trên thân mang theo khí thế cường đại.
Tần Phong tập trung nhìn vào, chính là Lý Tứ Phượng vị lão tẩu tử này.
Lý Tứ Phượng vừa bị trọng thương, không ngờ lại quay lại.
Thương thế trên người nàng lúc này đã sớm phục hồi như cũ.
Mà lại khí thế càng mạnh hơn.
Nàng vì khôi phục thương thế, không tiếc sử dụng một viên Hồi Nguyên Đan trân tàng nhiều năm.
Mới khiến cho thương thế của mình trong thời gian ngắn như vậy khôi phục.
Hôm nay mình đến đây, liền phải chém Tần Phong thành muôn mảnh.
Vừa nghĩ tới việc mình bị Tần Phong tên phế vật này thế tử, giẫm dưới chân nhục nhã, nàng toàn thân một trận khí huyết cuồn cuộn.
"Tần Phong, hôm nay ta sẽ vì Đại Chu trừ bỏ ngươi cái tai họa này!"
Lý Tứ Phượng một kiếm đâm về phía Tần Phong.
Mà Liễu Như Yên trong ngực hắn bị dọa sắc mặt tái nhợt.
Còn Tần Phong đối mặt với một kiếm đâm tới của mình thì mặt không đổi sắc.
Nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Liễu Như Yên, để nàng an tâm.
Lý Tứ Phượng không ngờ, trước mặt mình cái tên công tử ăn chơi không còn gì khác này, tâm tính lại trầm ổn như vậy.
Đối mặt với một kiếm tất sát của mình, còn có thể mặt không đổi sắc.
Ngay khi trường kiếm muốn đâm trúng Tần Phong.
Một nam tử ngăn trước mặt hắn.
Người đến chính là Ảnh mật vệ thủ lĩnh Chương Hàm.
Chương Hàm một kiếm ngăn lại một kích của Lý Tứ Phượng.
Thân hình lóe lên, biến mất trước mặt nàng.
Địch nhân đột nhiên xuất hiện, khiến Lý Tứ Phượng quá kinh hãi.
Đối phương có thể dưới khí thế phong tỏa của mình mà vô thanh vô tức xuất hiện.
Thực lực ít nhất không kém mình.
Nàng không ngờ, Tần Vương phủ lại còn ẩn giấu cao thủ Niết Bàn cảnh.
Sau khi Chương Hàm biến mất, Lý Tứ Phượng muốn lần nữa một kiếm giết chết Tần Phong.
Đúng lúc này, nàng đột nhiên cảm giác được sau lưng mình xuất hiện một đạo hàn quang.
Hàn quang hướng về hậu tâm của mình đâm tới.
Lý Tứ Phượng dùng sức ưỡn ẹo thân thể, xoay người một kiếm bổ tới.
Lại bổ một cái không.
Một thanh đoản kiếm sát cánh tay phải của nàng mà qua.
Cánh tay phải của Lý Tứ Phượng máu chảy ồ ạt.
Một kiếm qua đi, Chương Hàm một quyền đánh vào mặt Lý Tứ Phượng.
Lý Tứ Phượng cũng một quyền đánh tới.
Hai nắm đấm đụng vào nhau, phát ra một trận tiếng oanh minh.
Lý Tứ Phượng bị đột nhiên tập kích, chấn lùi về sau hai bước.
Không ngờ thực lực đối phương lại cường đại như thế.
Mà lại nắm bắt cơ hội tốt như vậy.
Chiến lực vậy mà không kém Tần Vũ Dương.
Lúc này Lý Tứ Phượng vô tâm ham chiến, một kiếm đẩy lui Chương Hàm, phi thân xông ra ngoài viện.
"Đuổi theo cho ta!"
"Xử lý nàng!"
Tần Phong không ngờ, Lý Tứ Phượng cái lão tẩu tử này lại to gan như vậy.
Vừa bị cha mình trọng thương, liền đến ám sát mình.
Chúng ta đến cùng có thù oán gì?
Bị đối phương phá hoại chuyện tốt của mình, Tần Phong vô cùng tức giận.
Chương Hàm nghe được mệnh lệnh của Tần Phong, thân hình lóe lên tại nguyên chỗ biến mất.
"Bảo vệ tốt thế tử điện hạ!"
Để lại một câu nói về sau, đuổi theo.
Tần Phong nhìn một chút Ảnh mật vệ đang vây quanh mình ở trung ương, lập tức không có hứng thú tiếp tục xâm nhập trao đổi với Liễu Như Yên.
Đành phải để Liễu Như Yên xuống.
Lúc này, bên ngoài viện truyền đến một trận tiếng bước chân chỉnh tề.
Tần Vũ Dương mang theo một đội nhân mã xông vào.
Tần Phong vung tay lên, hơn mười người Ảnh mật vệ ẩn tàng thân hình biến mất trong gian phòng.
Tần Vũ Dương bước vào gian phòng, một mặt quan tâm nhìn Tần Phong.
Khi thấy hắn cũng không bị thương, mới thở phào nhẹ nhõm.
"Xảy ra chuyện gì?" Tần Vũ Dương trầm giọng hỏi.
Tần Vũ Dương vừa cảm nhận được Lý Tứ Phượng giáng lâm tại Tần Vương phủ, liền lập tức mang theo thị vệ của mình chạy tới.
Hắn không ngờ đối phương lại lá gan lớn như vậy, còn dám giết cái hồi mã thương.
"Cha, là Lý Tứ Phượng!"
"Hắn muốn giết ta, may mắn được Linh Nhi ngăn lại!"
Tần Phong chỉ vào Linh Nhi đang ngây người như phỗng ở một bên nói.
Lúc này trong đầu Linh Nhi đầy nghi vấn.
Ta có thể ngăn được cao thủ Niết Bàn cảnh sao?
Ta lúc nào lợi hại như vậy?
Ta sao không biết?
Làm thị nữ thân cận của thế tử, đành phải thuận theo ý Tần Phong gật nhẹ đầu.
"Khinh người quá đáng!"
"Bảo vệ tốt thế tử, cho ta đuổi theo!"
Tần Vũ Dương giận dữ, mang người đuổi theo!
Đồng thời lưu lại một đội nhân mã, bảo hộ sự an toàn của Tần Phong bên ngoài viện.
. . . .
Lý Tứ Phượng sau khi chạy ra khỏi Tần Vương phủ, tốc độ cực nhanh.
Chớp mắt một cái liền biến mất trên đường cái.
Mà tại chỗ nàng vừa biến mất, thân ảnh của Chương Hàm hiện ra.
Về phương diện truy tung, ám sát và ẩn nấp, Chương Hàm tuyệt đối là cao thủ bậc nhất.
Lúc này khí tức của Lý Tứ Phượng đã bị Chương Hàm khóa chặt.
Dù Lý Tứ Phượng có tốc độ bao nhanh cũng không thoát khỏi được hắn.
Thấy thân ảnh sau lưng càng ngày càng gần mình, Lý Tứ Phượng bộc phát linh lực trong cơ thể.
Tốc độ lần nữa tăng lên rất nhiều.
Thân hình lóe lên hoàn toàn biến mất trước mắt.
Nhìn thân ảnh biến mất trước mắt, khóe miệng Chương Hàm lộ ra vẻ mỉm cười.
Không nhanh không chậm đi theo.
Lý Tứ Phượng cho rằng mình đã triệt để thoát khỏi đối phương.
Xông vào một khách sạn trong Hàm Dương thành.
Lúc này, Lý Mộng Hàm cùng hơn mười người Hạo Thiên Tông đang lo lắng chờ đợi.
Cửa phòng đột nhiên bị mở ra, Lý Tứ Phượng xông vào.
"Lý trưởng lão thế nào rồi? Thành công không?"
Lý Mộng Hàm thấy người xuất hiện trong phòng là Lý Tứ Phượng thì lo lắng hỏi: "Có phải Tần Phong bị ngươi giết không?"
Lý Tứ Phượng sắc mặt khó coi lắc đầu: "Đi mau, rời khỏi Hàm Dương thành!"
Lúc này, Lý Mộng Hàm và người của Hạo Thiên Tông mới phát hiện Lý Tứ Phượng bị thương.
Trên cánh tay còn đang chảy máu, máu tươi nhỏ xuống ván gỗ trong phòng, nhuộm đỏ cả một mảng.
Mọi người tranh thủ thu dọn đồ đạc, chuẩn bị đi theo Lý Tứ Phượng trở về Hạo Thiên Tông.
"Muốn đi? Đều để mệnh lại đi!"
Một giọng nói lạnh như băng vang lên trong phòng.
Các đệ tử Hạo Thiên Tông bị dọa quá sợ hãi.
Người tới chính là Chương Hàm, kẻ luôn ở phía sau Lý Tứ Phượng, đuổi giết không buông.
Với thực lực của nàng, làm sao có thể thoát khỏi sự truy tung của Chương Hàm.
Ảnh mật vệ như giòi trong xương, như bóng với hình, cái danh xưng này cũng không phải cho không.
Chỉ cần bọn họ bắt được một tia khí tức, là có thể truy tung một người đến chân trời góc biển.
Chương Hàm lóe lên, đoản kiếm trong tay đâm về hai tên đệ tử Hạo Thiên Tông.
Hai người bị một kiếm đứt cổ, ngã xuống đất.
Sau khi giết chết hai người, Chương Hàm lại ẩn nấp thân hình, biến mất trước mắt mọi người.
Đột nhiên, sắc mặt Lý Tứ Phượng đại biến, một nắm đấm đánh vào lồng ngực của nàng.
Lý Tứ Phượng phun ra một ngụm máu tươi.
Đồng thời, một kiếm chém về phía trước mặt mình.
Kiếm khí tung hoành, chém bàn ghế trong căn phòng thành hai nửa.
Nhưng trước mặt nàng không có thân ảnh của Chương Hàm, thậm chí trong cả gian phòng đều không có bất kỳ khí tức nào của hắn.
A!
Đột nhiên kêu lên một tiếng lớn, hai tên đệ tử Hạo Thiên Tông lại ngã xuống.
Một thanh đoản kiếm đâm xuyên qua lồng ngực của bọn hắn.
"Lũ chuột nhắt vô danh, chỉ biết đánh lén thì có tài ba gì!" Lý Tứ Phượng che ngực trầm giọng nói.
Nàng muốn ép đối phương ra ngoài, cứng đối cứng với mình.
Nàng có thể cảm giác được đối phương chỉ là Niết Bàn sơ kỳ, nếu thật sự cứng đối cứng thì chắc chắn không phải là đối thủ của nàng.
Đối phương chỉ là mượn vào năng lực ẩn nấp cao siêu, mới khiến nàng bó tay bó chân.
Muốn công kích đối phương thì căn bản không thể tìm thấy người.
Lời Lý Tứ Phượng vừa dứt, một thanh đoản kiếm mang theo hàn quang đâm về phía mặt của nàng.
Trên đoản kiếm mang theo lực lượng khổng lồ và khí tức âm lãnh.
Đoản kiếm đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, khiến Lý Tứ Phượng giật nảy mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận