Bày Nát Thế Tử Treo Máy Ba Năm, Cha Ta Vô Địch!

Chương 464: Long mạch

Chương 464: Long mạch Việc ngày càng có nhiều thế lực gia nhập Đại Tần, Tần Vũ Dương cũng dần dần trở nên bận rộn. Rất nhiều việc hắn đều cần tự mình đi làm, sắp xếp ổn thỏa những thế lực vừa mới đầu quân, sau đó tổ kiến đại quân. Đối với một hoàng triều mà nói, có một đội quân bách chiến bách thắng là vô cùng cần thiết. Tần Vũ Dương không muốn quân đội Đại Tần của mình khi giao chiến với các thế lực khác lại rời rạc, không có tổ chức như năm bè bảy mảng. Dựa vào tu vi cao hơn người khác để đánh giáp lá cà thì đó không phải là lựa chọn sáng suốt. Đàn sói sở dĩ có thể chiến thắng mãnh hổ, chính là nhờ vào việc đầu đàn sói sắp xếp chiến thuật hợp lý. Tần Vũ Dương tin rằng chỉ cần hắn huấn luyện ra đại quân tinh nhuệ, thì những thế lực và đại giáo kia căn bản không phải là đối thủ của quân đội hắn. Như vậy, việc thống nhất Thiên Linh Giới sẽ càng trở nên dễ dàng hơn. Mà việc huấn luyện quân đội, đối với Tần Vũ Dương lại đúng là sở trường của hắn. Trong khi huấn luyện đại quân, Tần Vũ Dương đều tự mình làm. Bởi vì Thiên Linh Giới khác biệt với thế tục giới. Hắn muốn nắm chắc tuyệt đối đội quân này trong tay mình, để bọn chúng chỉ có thể nghe theo mệnh lệnh của mình. Tần Vũ Dương xáo trộn các thế lực lớn lại với nhau rồi tiến hành gây dựng lại, như vậy bọn chúng sẽ không thể cấu kết thành bè phái. Việc này có lợi cho hắn tăng cường quản lý và huấn luyện đối với những người này, đồng thời còn không ngừng rót vào tư tưởng trung quân. Rất nhanh, đội quân này dưới sự huấn luyện của hắn đã có một quy mô nhất định. Đội quân này có số lượng lên tới một triệu người, chiến ý ngút trời, vô cùng dũng mãnh. Đồng thời, theo việc có ngày càng nhiều thế lực đầu quân, Tần Vũ Dương vừa huấn luyện đại quân vừa không ngừng xử lý chính sự trong nội bộ Đại Tần. Lúc này, Tần Vũ Dương cuối cùng nhớ đến Trương Nghi và Bạch Khởi. Nếu bọn họ cũng đến Thiên Linh Giới thì mình hoàn toàn có thể làm một kẻ vung tay giao hết mọi việc. Nội chính thì ném cho Trương Nghi, huấn luyện đại quân giao cho Bạch Khởi. Như vậy, hắn chỉ cần chuyên tâm tăng lên thực lực của mình là được.
Khi thực lực của Đại Tần ngày một gia tăng, Nghịch Lưu Thành đã không thể chứa được số lượng người quá lớn nữa. Lập tức Tần Vũ Dương cho đại quân xuất phát, trực tiếp tấn công khu vực Vương gia thống trị. Liên tục đánh chiếm các thành trì mà Vương gia quản lý. Đại quân tu sĩ trăm vạn người không gặp chút trở ngại nào, mỗi khi đến một nơi đều san bằng các thành trì của Vương gia. Người trong thành hoặc là đầu hàng, hoặc là bị giết, không có lựa chọn thứ hai cho bọn họ. Mặc dù thực lực Vương gia cũng không yếu, nhưng vì không có Vương Đằng, người gia chủ này trấn thủ. Người của Vương gia lưu thủ tại những thành trì đó rất nhanh chóng rối loạn. Các thành trì rất nhanh bị đánh hạ, những ai không chịu đầu hàng đều bị tàn sát gần hết. Đại quân tu sĩ trăm vạn người rất nhanh đã đánh chiếm các thành trì xung quanh Vương gia. Bước tiếp theo chính là trực tiếp tấn công tổng bộ của Vương gia.
Còn Tần Phong, không bị Tần Vũ Dương áp chế thì mỗi ngày đều vô cùng khoái hoạt. Mỗi sáng sớm tỉnh dậy, trong ngực hắn không phải ôm Thương lão sư, thì cũng đang ân ân ái ái cùng Huyên Huyên. Tần Phong đã sớm nhìn ra Huyên Huyên bất phàm, đương nhiên sẽ không bỏ qua cho nàng. Rất nhanh liền bắt nàng về. Chỉ là nhiều khi, Huyên Huyên lại có những biểu hiện khác thường, khiến Tần Phong chú ý. Nhưng dù thế nào, hắn đều không hiểu nổi vì sao Huyên Huyên lại có những biểu hiện lạ thường đến vậy. Có lúc thì đối phương tỉnh táo khác thường, không giống một người, nhưng có lúc đối phương lại biểu hiện chẳng khác gì phàm nhân. Hơn nữa đôi khi nghe đối phương nói ra một câu, Tần Phong lại cảm thấy rất thâm ý. Càng kỳ lạ hơn nữa là trong lúc lơ đãng, Tần Phong phát hiện trong cơ thể Huyên Huyên ẩn giấu một nguồn sức mạnh mờ mịt nhưng lại vô cùng lớn. Từ khi kết hợp với đối phương, Tần Phong càng cảm ngộ sâu hơn về thiên đạo. Đôi khi chỉ cần một ý niệm, hắn đã có thể giao tiếp với thiên đạo, sử dụng lực lượng phụ trợ của thiên đạo để chiến đấu. Điều này khiến hắn vô cùng hiếu kỳ, rốt cuộc Huyên Huyên có thân phận gì. Nhưng cho dù hắn có suy nghĩ thế nào đi nữa thì cũng vô dụng, cuối cùng chỉ đành bất đắc dĩ từ bỏ, cứ tận hưởng khoái lạc đã rồi tính tiếp. Sống được ngày nào hay ngày đó.
Tần Phong thì bên trái ôm bên phải ấp sung sướng. Mà cha hắn, Tần Vũ Dương thì lại có vẻ thảm hại. Mỗi ngày bận rộn túi bụi. Mặc dù dưới sự quán thâu tu vi không ngừng của Tần Phong, thực lực hắn tăng lên rất nhanh, nhưng vẫn có chút không chịu nổi. Khi Tần Vũ Dương làm xong việc, trở lại tẩm cung của mình, còn chưa kịp ngồi xuống nghỉ ngơi thì đã có thị vệ đến báo Trương Hổ và Kình Lạc cầu kiến.
"Tham kiến bệ hạ!" Trương Hổ và Kình Lạc cung kính quỳ trên mặt đất.
"Mau mau đứng lên!" Tần Vũ Dương vội vàng dìu hai người dậy, đồng thời nói: "Các ngươi đều là lão huynh đệ của Mãng Hổ Bang ta, ở trước mặt trẫm không cần câu nệ, vẫn cứ như trước đây là được rồi! Trẫm ban cho các ngươi đặc ân không cần quỳ khi gặp trẫm!"
Lời Tần Vũ Dương nói khiến Trương Hổ và Kình Lạc cảm động vô cùng. Bọn họ không ngờ rằng với thân phận bây giờ của Tần Vũ Dương, hắn vẫn tôn trọng họ như vậy. Điều này khiến họ vô cùng mang ơn Tần Vũ Dương. Tần Vũ Dương được cái tốt, đối với thủ hạ thưởng phạt phân minh, có thể mua chuộc lòng người. Trong lúc lơ đãng đã có thể khiến người khác bán mạng vì mình. Đừng nhìn bây giờ Trương Hổ và Kình Lạc chỉ có tu vi Thánh Nhân, tại Đại Tần Hoàng Triều bây giờ tu vi của bọn họ không được xếp vào hàng cao. Nhưng với tư cách là nhóm người đầu tiên đi theo hắn, Tần Vũ Dương vẫn luôn dành cho hai người sự tôn trọng vốn có.
"Đa tạ bệ hạ nâng đỡ!" Kình Lạc và Trương Hổ chắp tay khom người cúi đầu trước Tần Vũ Dương.
"Hai người gần đây có gì khó khăn sao, sao lúc này lại đến tìm ta!" Tần Vũ Dương cười nói: "Nếu gặp phải khó khăn gì, cứ nói trực tiếp với ta là được rồi, trẫm sẽ giải quyết ngay, tất cả mọi người đều là lão huynh đệ, không cần khách khí với trẫm như vậy!"
Những lời này của Tần Vũ Dương khiến hai người càng thêm cảm động đến rơi nước mắt, đồng thời lắc đầu.
Trương Hổ nói: "Bệ hạ, thần phát hiện ra một việc, có lẽ sẽ giúp ích cho bệ hạ, nên thần đặc biệt đến đây để bẩm báo!"
"Ồ!" Tần Vũ Dương nhướng mày, đối phương nói úp mở như vậy khiến hắn có chút mờ mịt, liền hỏi: "Chuyện gì vậy, nói cho trẫm nghe xem!"
"Bệ hạ, ngươi còn nhớ dòng sông Nghịch Lưu và chuyện của Long Lý không?" Trương Hổ lớn tiếng hỏi.
Tần Vũ Dương: "Trẫm đương nhiên nhớ, mới vừa xảy ra có bao lâu đâu! Trẫm sao có thể không nhớ được! Lúc này sông Nghịch Lưu vẫn còn đang chảy ngược, chắc mấy ngày nữa khi thủy triều của Vô Tận Hải rút xuống thì sông Nghịch Lưu sẽ khôi phục lại trạng thái ban đầu thôi!"
Tần Vũ Dương cảm thán một tiếng rồi hỏi tiếp: "Chuyện này thì có quan hệ gì tới trẫm?"
Trương Hổ: "Đối với người khác thì có lẽ không liên quan, nhưng đối với bệ hạ thì có lẽ có sự giúp đỡ lớn!"
Trương Hổ từ từ nói: "Thần đoán rằng ở cuối dòng chảy ngược của nước biển Vô Tận Hải có thể có long mạch!"
"Thần cũng có suy đoán như vậy!" Kình Lạc lập tức tiếp lời.
"Chuyện này là thật?" Tần Vũ Dương nghe đến long mạch thì kích động hỏi: "Các ngươi có chứng cứ gì không?"
"Bẩm bệ hạ, thần thật ra là truyền nhân của một nhánh thiên sư!" Trương Hổ đáp: "Mặc dù ta là một đệ tử không ra gì của nhánh thiên sư, nhưng cũng đã học qua thuật quan tinh và cách xác định long mạch! Từ khi đến Nghịch Lưu Thành thành lập Mãng Hổ Bang, ta đã phát hiện ra việc mỗi năm năm Nghịch Lưu của Vô Tận Hải có điều kỳ lạ, hơn nữa những con Long Lý sở dĩ biết thuận theo dòng nước biển mà đi lên, rất có thể là muốn đến gần long mạch để hấp thụ long mạch khí vận mà tăng cường thực lực!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận