Bày Nát Thế Tử Treo Máy Ba Năm, Cha Ta Vô Địch!

Chương 272: Vương Tiễn tiểu tâm tư

Chương 272: Vương Tiễn có chút tâm tư
Vương Tiễn mang theo mười vạn quân bách chiến xuyên giáp đi.
Từ khu vực bao trùm tổng bộ của Thất Sát Lâu bắt đầu càn quét.
Bất kể là thế lực nào, hay là hoàng triều đều bị dọn sạch.
Hơn nữa, Vương Tiễn trực tiếp giương cờ hiệu là cờ hắc thủy long của Đại Tần Hoàng Triều.
Thoáng cái làm cho những hoàng triều dưới sự thống ngự của Thất Sát Lâu mộng mị.
Cái quái gì thế này?
Đây là đại quân của Đại Tần?
Sao có thể chứ?
Chưa nói đến việc đối phương vượt qua không biết bao nhiêu vạn dặm đến thẳng những cương vực hoàng triều dưới sự kiểm soát của Thất Sát Lâu.
Chỉ bằng mười vạn quân Niết Bàn cảnh này thôi thì một hoàng triều nhỏ bé của Đại Tần cũng không thể bồi dưỡng ra được.
"Chờ một chút!"
"Trước không nên động thủ, giữa chúng ta có phải chăng có hiểu lầm gì?"
Có không ít Hoàng Đế của các hoàng triều tự mình ra khỏi kinh thành để đàm phán với Vương Tiễn.
Bởi vì ai nhìn thấy mười vạn đại quân Niết Bàn cảnh này mà trong lòng không kinh sợ chứ.
Không thể đánh!
Nhất định phải đàm phán.
Hoàng đế của hoàng triều dưới trướng Thất Sát Lâu: "Vương Tướng quân, nơi này là trong cương vực của Thất Sát Lâu!"
"Các ngươi có phải đã đến nhầm chỗ rồi không?"
"Hoặc là các ngươi không phải quân đội của Đại Tần, mà là Thánh Địa nào muốn đi ngang qua đây?"
Hoàng đế của hoàng triều dưới trướng Thất Sát Lâu: "Cái gì, các ngươi không tới nhầm chỗ, đúng là quân đội của Đại Tần!"
"Đến để đánh chúng ta!"
Hoàng đế của hoàng triều dưới trướng Thất Sát Lâu: "Không đánh được, không đánh được, chúng ta cũng không thích đánh trận đâu!"
"Chúng ta đều yêu chuộng hòa bình!"
Bất kể những người này nịnh nọt thế nào, Vương Tiễn đều không để ý.
Vung tay lên, mười vạn quân bách chiến xuyên giáp liền xông lên.
Trực tiếp san bằng từng hoàng triều, cắm cờ hắc thủy long tượng trưng cho Đại Tần lên hoàng cung của đối phương.
Còn vàng bạc châu báu, cùng tài nguyên tu luyện trong hoàng triều của đối phương.
Bị vơ vét sạch sẽ, toàn bộ giao cho Thiên Cơ Các, để bọn họ nhờ sự giúp đỡ của La Võng liên tục vận chuyển về Đại Tần Hoàng Triều.
Mà mỗi khi Vương Tiễn diệt một hoàng triều, một luồng hoàng đạo khí vận chi lực liền vượt qua mấy vạn dặm, rơi vào người Tần Vũ Dương.
Khiến Long Khí Hoàng Đạo trên người Tần Vũ Dương càng thêm mạnh mẽ và ngưng thực.
Khiến tu vi của hắn cũng không ngừng tăng lên.
Mặc dù vẫn chưa đột phá đến Vấn Đạo cảnh, nhưng trên người hắn không ngừng tản ra hoàng đạo chi lực nồng đậm.
Khiến Tần Vũ Dương liên tục cười không ngậm mồm vào được.
"Trẫm quả đúng là thiên mệnh Chi tử!" Tần Vũ Dương thỉnh thoảng cảm khái trong cung điện của mình.
Có vài lần suýt chút nữa cười ra tiếng.
Tuy thông qua báo cáo của Thiên Cơ Các đưa tới, hắn biết rõ vàng bạc châu báu và tài nguyên tu luyện mà mình nhận được, thể nội Hoàng Đạo Long Khí không ngừng tăng lên, đều là nhờ một chi đại quân của con trai mình Tần Phong, đang không ngừng hủy diệt các hoàng triều dưới sự thống ngự của Thất Sát Lâu mà có được.
Chính mình mới có thể không ngừng hấp thu hoàng đạo khí vận chi lực đó, giúp tăng cường bản thân.
Cũng khiến linh khí trong cương vực của Đại Tần càng ngày càng nồng nặc.
Càng làm cho thực lực của người dân Đại Tần cũng đang không ngừng tăng lên.
Dù vậy khi đứng trước mặt người khác, Tần Vũ Dương vẫn luôn duy trì vẻ uy nghiêm của bậc đế vương.
Chỉ là lén lút vui mừng một mình.
Hắn thông qua báo cáo của Thiên Cơ Các, cũng biết con trai mình Tần Phong đã liên hợp với Thiên Ma Môn, Vạn Phật Tông và Diệu Âm Tông tiêu diệt triệt để Thất Sát Lâu.
Còn đang xử lý một số sự tình cuối cùng, ít ngày nữa sẽ trở về.
Đến lúc đó, hắn sẽ hạ lệnh cho đại quân tiến thẳng đến Hạo Thiên Tông.
Trong toàn bộ các hoàng triều dưới sự thống ngự của Hạo Thiên Tông, quấy cho một trận long trời lở đất.
Tự mình mang theo con trai công lên Hạo Thiên Tông.
San bằng Hạo Thiên Tông.
Chuyện giẫm đạp Thánh Địa, nghĩ thôi cũng đã thấy nhiệt huyết sôi trào.
Đây là chuyện mà trước kia, khi hắn còn chỉ là một khác phái vương của Đại Chu, nghĩ cũng không dám nghĩ đến.
"Tất cả bộ đội Đại Tần, toàn bộ đóng quân tại chỗ!" Tần Vũ Dương hạ một mệnh lệnh: "Còn lại những hoàng triều kia đợi Thái tử trở về rồi hãy diệt!"
Không thể để cho Bạch Khởi, Mông Điềm, Hoắc Khứ Bệnh bọn người đánh nữa.
Cứ đánh như vậy, rất nhanh có thể tiêu diệt toàn bộ các hoàng triều dưới sự thống ngự của Hạo Thiên Tông.
Đến lúc đó con trai mình trở về thì làm sao còn cơ hội trang bức được nữa.
Tần Vũ Dương tự nhận mình là thiên mệnh Chi tử, nhất định phải vì nhi tử của mình tiếp nhận cơ ngơi tốt đẹp mà Đại Tần đánh xuống.
Uy vọng nhất định phải đủ.
Theo thánh chỉ của hắn ban xuống, Bạch Khởi, Mông Điềm, Hoắc Khứ Bệnh ba người mỗi người dẫn quân, ngừng công phạt các hoàng triều khác.
Mà Vương Tiễn bên này thì không có một chút ý dừng lại.
Vẫn không ngừng vó ngựa, tiêu diệt những hoàng triều dưới trướng của Thất Sát Hoàng Triều.
Mười vạn quân bách chiến xuyên giáp xuất động, diệt quốc giống như ăn cơm bữa.
Thêm vào đó Vương Tiễn vốn có buff tiểu năng thủ diệt quốc.
Chỉ cần hắn dẫn quân đi qua, thì không có hoàng triều nào không thể đánh hạ.
Bách chiến xuyên giáp quân ban đầu, vốn do chính tay hắn huấn luyện ra.
Mỗi người đều có thể địch một chọi mười, thậm chí một chọi trăm.
Chỉ huy những bách chiến xuyên giáp quân này, liền như chỉ huy cánh tay của mình vậy.
Thuận tiện vô cùng.
Hơn nữa, bách chiến xuyên giáp quân này lại có đến mười vạn người.
Ngay cả khi mình ở thời kỳ đỉnh phong, cũng không có bồi dưỡng được nhiều như vậy.
Thực lực cũng so với trước đây mạnh hơn rất nhiều.
Ngay cả chính Vương Tiễn cũng chưa từng đánh trận nào giàu có đến vậy.
Vậy thì có thể không san bằng quốc gia sao? Không san bằng cho sạch, thì thật có lỗi với Thái tử điện hạ đã giao cho mình những thứ tốt đẹp như vậy.
Đồng thời trong lòng Vương Tiễn còn kìm nén một luồng khí.
Có luồng khí này, không diệt được mấy chục, trên trăm hoàng triều thì lòng hắn không thoải mái.
Hắn và Mông Điềm là đồng liêu, lại là thế hệ thụ ân của hoàng triều Đại Tần.
Bách chiến xuyên giáp quân do hắn huấn luyện ra lại cùng Hoàng Kim Hỏa Kỵ Binh của Mông gia sánh ngang.
Cùng xưng là hai cỗ máy chiến tranh của Đại Tần.
Nhưng vì Mông Điềm và Hoàng Kim Hỏa Kỵ Binh được triệu hồi đến trước.
Đã chinh chiến cho Đại Tần ở thế giới này rất lâu, Mông Điềm cũng suất lĩnh mười vạn Hoàng Kim Hỏa Kỵ Binh đánh ra uy danh lẫy lừng tại các hoàng triều dưới trướng Hạo Thiên Tông.
Còn bách chiến xuyên giáp quân của hắn vừa mới xuất hiện, danh tiếng đã bị cướp hết, vậy làm sao mà được?
Vốn dĩ với tính cách trầm ổn, nội liễm, cơ trí và rộng lượng của Vương Tiễn, sẽ không vì chút chuyện này mà so đo với tên tiểu bối Mông Điềm.
Dù gì đi nữa, với tuổi tác của mình, bất luận là công lao hay tước vị, Mông Điềm khi gặp mình cũng phải gọi một tiếng chú, hay là đại gia.
Mình đi so đo với hắn làm gì.
Nhưng hiện tại, danh tướng bên Đại Tần nhiều như mây.
Mình dù sao cũng là một danh tướng nổi danh trong lịch sử, lại thêm Thái tử nhà mình biết triệu hồi.
Sau này danh tướng sẽ càng ngày càng nhiều, mình không thừa dịp sớm mà thiết lập địa vị của mình, thì thật không được.
Chưa nói đến việc so với bốn tên tướng tài thời Chiến Quốc như Bạch Khởi Vũ An Quân, cả đời Vũ An Quân không có đánh trận thua.
Còn có sát thần, nhân đồ xưng hào.
Trước đây, hắn đã từng thừa kế tước vị Vũ An Quân và danh xưng nhân đồ của Bạch Khởi.
Vương Tiễn cảm thấy mình có hơi dính dáng đến người ta.
Chính cái danh nhân đồ thì không đảm đương nổi, tiểu năng thủ diệt quốc thì còn làm được.
Không so với Bạch Khởi, mấy tiểu bối như Hoắc Khứ Bệnh thì hắn cũng khinh thường.
Nhưng hắn với Mông Điềm lại là cùng thời đại, hắn sao có thể nhìn danh khí của Hoàng Kim Hỏa Kỵ Binh luôn hơn bách chiến xuyên giáp quân một bậc?
Không thể nhịn, tuyệt đối không thể nhịn.
Hắn nhất định phải nhất cử đánh danh tiếng của bách chiến xuyên giáp quân vang danh trong những hoàng triều dưới sự thống ngự của Thất Sát Lâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận