Xuyên Vào Niên Đại Văn Ta Không Đi Nội Dung Cốt Truyện

Xuyên Vào Niên Đại Văn Ta Không Đi Nội Dung Cốt Truyện - Chương 87: Uy phong Cố Kiện Đông (length: 7310)

"Đương nhiên rồi, Thư Ngọc đối với ta đặc biệt tốt, nàng hiểu ta nhất."
Như nguyện nhìn thấy ánh mắt hâm mộ quẳng đến, sắc mặt Cố Kiện Đông như thế nào cũng ép không được, hắn giơ lên mặt mày hớn hở.
Bọn nhỏ vây quanh xe đ·ạ·p này sờ sờ mó mó ngắm nghía, Cố Kiện Đông vỗ vỗ ghế sau và thanh ngang trước, "Ai muốn lên, ta chở cho."
Một đám bọn nhỏ tranh nhau chen lấn giơ tay, "Ta muốn ngồi, ta muốn ngồi."
Thẩm Thư Ngọc ngồi ở dưới gốc cây nói, "Xếp hàng thay phiên ngồi, đừng nóng vội."
Cẩu Đản và Hắc Đản ngồi lên trước nhất, Cố Kiện Đông còn biết làm cho bọn chúng nắm vững. "Kiện Đông ca, bọn em ngồi vững rồi."
Cố Kiện Đông vừa đạp xe, chiếc xe chuyển động ra xa, loáng một cái lại nhảy về chỗ cũ.
Cố Kiện Đông lần lượt mang tiểu đồng bọn của mình xoay hai vòng, một đám nhóc tì đứa nào đứa nấy cười ha ha, mở miệng ngậm miệng đều kêu Kiện Đông ca.
Cố Kiện Đông oai phong không tả xiết, nếu hắn có một cái đuôi, phỏng chừng đều muốn vểnh lên t·r·ê·n t·h·i·ê·n mất. Bất quá không cần hắn nhúc nhích, củ cải trắng dưới chân Cố Kiện Đông thay hắn lắc, cái đuôi lông xù thật nhanh qua lại đong đưa, t·à·n ảnh lắc ra khỏi tầm mắt luôn rồi.
Cố Kiện Đông cùng đám bạn nói chuyện, nó ở tr·ê·n mặt đất sủa uông uông.
Cố Kiện Đông, Cẩu Đản bọn họ cũng đáp lại nó, một đám tiểu hài một con c·h·ó đen, toàn bộ hành trình giao lưu không chướng ngại.
"Củ cải trắng, mày cũng muốn đi xe đ·ạ·p à?"
"Gâu gâu!"
Cố Kiện Đông ôm củ cải trắng lên ghế sau xe đ·ạ·p, củ cải trắng rất thông minh, ngồi vững vàng ở ghế sau xe đ·ạ·p.
Tr·ê·n xe đ·ạ·p có một người một c·h·ó, phía sau còn có một đám nhóc tì đ·u·ổ·i th·e·o chạy, Thẩm Thư Ngọc cảm thấy hình ảnh này rất ấm áp.
Phải nói với gia nãi hôm nay đi mua xe đ·ạ·p, gia nãi nhất định đang nhớ xe đ·ạ·p mua chưa. Thẩm Thư Ngọc hỏi Cẩu Đản có thấy gia nãi của nàng ở khoảnh đất nào không. Cẩu Đản chỉ chỉ sân phơi lúa, "Đại gia, đại nương đang phơi bắp ở sân phơi lúa, tước vỏ bắp đó ạ."
"Cố Kiện Đông, chúng ta đi tìm gia nãi."
Cố Kiện Đông buông củ cải trắng khỏi ghế sau, đẩy xe đ·ạ·p đến trước mặt Thẩm Thư Ngọc, "Thư Ngọc, để ta chở ngươi đi."
Thẩm Thư Ngọc cùng Cố Kiện Đông đến sân phơi lúa, sân phơi lúa có không ít người, bất quá đều là mấy đại gia, đại nương đã có tuổi. Bọn họ tuổi cao, không ngồi xổm xuống tước bắp ngô được, phơi nắng đậu, mấy việc này vẫn còn làm được.
Thẩm Thư Ngọc đạp xe đến trước mặt Thẩm lão thái, "Nãi, con mua xe đ·ạ·p về rồi đây."
Thẩm lão thái thấy đại tôn nữ, còn có chiếc xe đ·ạ·p mới tinh này, bèn bỏ bắp ngô chưa tước xong xuống, đứng lên, cười đến tít cả mắt, "Đây là xe đ·ạ·p của nhà mình mình hả, xe này trông tốt thật."
Thẩm lão đầu từ phía bên kia đi tới, nhìn thấy xe đ·ạ·p mới của nhà cũng ngạc nhiên lắm.
Đám đại gia, đại nương xung quanh cũng tò mò, nhao nhao hỏi Thẩm Thư Ngọc chiếc xe này bao nhiêu tiền.
"132!"
Có vài người còn muốn khẽ c·ắ·n môi cũng mua một chiếc, dù sao có xe đ·ạ·p đi đâu cũng tiện, vừa nghe phải những 132 đồng, lập tức thôi luôn ý định, trời ạ, đắt thế, bọn họ mua đâu nổi.
Dù cho mua được, trong tay cũng không có phiếu, phiếu xe đ·ạ·p kiếm khó lắm.
Thẩm lão thái sớm đã có chuẩn bị tâm lý, mua một cái xe đ·ạ·p, không có trăm đồng trở lên mua không xong, thế nhưng thật sự nghe thấy tốn nhiều tiền như vậy, lão thái thái vẫn thấy xót của.
"Thẩm nãi nãi, cháu chở nãi đi một vòng nhé." Chỉ cần có người, Cố Kiện Đông lại t·h·í·c·h khoe khoang, hắn đạp xe cũng khá lắm đó.
"Tốt, tốt." Thẩm lão thái cao hứng ngồi lên, dạo qua một vòng, nụ cười tr·ê·n mặt thế nào cũng không nhịn được, cũng không thấy đau lòng vì mua xe đ·ạ·p tốn tiền nữa.
Thẩm lão đầu biết đi xe đ·ạ·p, nhà đệ đệ có một chiếc, khi nào có việc gấp, ông cũng sẽ mượn đi một chuyến, đến cùng là xe của nhà đệ đệ, bình thường không có việc gì, ông không tiện mượn hoài.
Lúc này nhà mình mua xe, Thẩm lão đầu liền muốn đạp vài vòng. Cố Kiện Đông dừng xe lại, đưa xe đ·ạ·p cho Thẩm lão đầu, Thẩm lão đầu chở Thẩm lão thái, chạy quanh sân phơi lúa.
Đầu năm nay một chiếc xe đ·ạ·p không thua gì siêu xe đời sau, mọi người có bao nhiêu hiếm lạ khỏi cần phải nói, đợi lát nữa mọi người tan làm, sợ là cả đội đều đến đây vây xem.
Đây cũng không phải cái gì hiện trường ăn dưa, Thẩm Thư Ngọc không muốn chờ lâu, cùng Thẩm lão đầu, Thẩm lão thái, Cố Kiện Đông nói một tiếng, nàng về nhà ngủ đây.
Thẩm Thư Ngọc mua một cái xe đ·ạ·p, chưa đến nửa tiếng liền truyền khắp đội.
Mọi người tan c·ô·ng, đều kéo nhau đến sân phơi lúa bên này, Chu Cảnh Trần còn đang làm việc ở ngoài đồng, thấy mọi người chạy về phía sân phơi lúa bên kia.
Trong lòng nghĩ thầm, người quê mùa đúng là lũ người quê mùa, chẳng biết gì cả, một cái xe đ·ạ·p mà thôi, có đáng gì để bọn họ vui mừng, huống hồ chiếc xe đ·ạ·p này còn không phải của bọn họ, có gì tốt mà vui chứ.
Nghe nói chiếc xe đ·ạ·p này là cô đường tỷ của Thẩm Tuyết mua, trong tay không chỉ có tiền, ở nhà còn được sủng ái, trong bộ đội còn có mấy chú cứ cách vài tháng lại gửi bưu kiện cho nàng, vừa có tiền có quan hệ lại được sủng ái, Chu Cảnh Trần trong lòng đã có tính toán.
Xe đ·ạ·p của Thẩm Thư Ngọc dựng ở bên sân phơi lúa, mọi người vây quanh xe đ·ạ·p vừa sờ vừa xem, hỏi nhiều nhất chính là mua chiếc xe đ·ạ·p này tốn bao nhiêu tiền. Cố Kiện Đông như cái máy ghi âm ở bên cạnh t·r·ả lời, "132, 132..."
Có bà cô nào đó muốn chiếm t·i·ệ·n nghi nói, "Quế Phương nhà ngươi mua xe đ·ạ·p, sau này mọi người ra ngoài sẽ tiện hơn."
Thẩm lão thái nghe vậy thì trợn mắt k·i·n·h k·h·ủ·n·g không thôi, "Vương lão thất nhà ngươi nói chuyện buồn cười thật, nhà ta bỏ nhiều tiền mua xe đ·ạ·p về là để tiện cho người nhà, chứ không phải mua xe đ·ạ·p về làm người gánh vác thay người khác đâu. Mọi người nếu muốn mượn xe đ·ạ·p thì được thôi, đi một chuyến cho một hào, xe đ·ạ·p bị va quẹt phải bồi thường tiền."
Nàng chưa từng thấy ai mặt dày như vậy, mình muốn chiếm t·i·ệ·n nghi, còn lôi kéo cả mọi người.
Những người khác cảm thấy Thẩm lão thái nói vậy chẳng có gì s·a·i, xe đ·ạ·p quý giá cỡ nào chứ, sao có thể cho người khác mượn không được.
Trương Thúy Thúy, Lý Thải Hà chen không lọt vào, đại chất nữ nhà mình mua xe đ·ạ·p, các nàng còn chẳng sờ được nữa. Lý Thải Hà ở phía sau kêu lên, "Cha mẹ, Kiện Đông chúng ta về nhà thôi ạ, giờ này Thư Ngọc chắc là đói bụng rồi."
Đẩy xe đ·ạ·p về nhà, muốn sờ kiểu gì mà chẳng được.
Trương Thúy Thúy cho chị em dâu một ánh mắt tán thưởng, cớ này sao cô ta không nghĩ ra chứ, xe đ·ạ·p về đến nhà, đừng nói là sờ mó, cưỡi cũng được, gần đây các cô không chọc cho đại chất nữ tức giận, đại chất nữ cũng sẽ không keo kiệt đâu.
"Phải phải, ngoan bảo của ta chắc là đói bụng rồi, ông bà mau đạp xe về nhà thôi."
Xe đ·ạ·p được đạp về nhà, Thẩm đại bá, Trương Thúy Thúy bọn họ cười đến toe toét. Sau này nhà bọn họ cũng có xe đ·ạ·p, đi ra ngoài không cần đi bộ nữa.
Thẩm đại bá hỏi, "Nương, chúng con có được cưỡi không ạ?"
"Được chứ, cẩn t·h·ậ·n một chút đừng để va quẹt, xe đ·ạ·p này đắt lắm đấy."
Sân nhà bọn họ không nhỏ, xe đ·ạ·p ở nhà cũng có thể chạy được, Thẩm đại bá bọn họ liền cưỡi ngay trong sân. Mấy người đàn ông trong nhà thay nhau cưỡi một vòng, ai nấy đều thích thú, cứ nắm chặt lấy tay lái không buông.
Trương Thúy Thúy sờ sờ cái yên xe, xoa xoa tay hỏi bà chồng, "Nương, con có được cưỡi không ạ?"
Thẩm lão thái cáu kỉnh, "Cô biết đi xe à? Đừng có mà làm hỏng xe đấy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận