Xuyên Vào Niên Đại Văn Ta Không Đi Nội Dung Cốt Truyện

Xuyên Vào Niên Đại Văn Ta Không Đi Nội Dung Cốt Truyện - Chương 07: Trói định không gian trữ vật (length: 12159)

Thẩm Thư Ngọc ngày thứ hai bị đ·á·n·h thức giấc, Thẩm Thư Ngọc tối qua đã nghĩ đến trong nhà hôm nay sẽ không có ngày yên tĩnh, nàng cũng không lấy làm lạ.
Thẩm lão đầu, Thẩm đại bá bọn họ đều đã về, Thẩm lão thái và những người khác đang hỏi tình hình thế nào.
"Lão nhân thế nào rồi? Người kia không sao chứ?" Ở nhà Thẩm lão thái tối qua trằn trọc không ngủ được, trời còn chưa sáng đã rời g·i·ư·ờ·n·g.
Nhị bá nương chỉ quan tâm nhà Hoa có mất tiền không, nàng hỏi người đàn ông của mình: "Hướng Nam, đưa cái tên dã nam nhân kia đi b·ệ·n·h viện tốn bao nhiêu tiền? Tiền là Lão tam trả à?"
Thẩm lão đầu rít vài hơi t·h·u·ố·c mới nói: "Bây giờ thì không nguy hiểm đến tính m·ạ·n·g, nhưng v·ế·t th·ư·ơng nặng quá, phải dưỡng thương thật kỹ."
"Biết người kia là ai, làm gì không?"
Thẩm lão đầu lắc đầu: "Chúng ta n·g·ư·ợ·c lại mới là người muốn hỏi, tiểu t·ử không tỉnh, tr·ê·n người hắn, quần áo trong túi cũng không có đồ vật chứng minh thân ph·ậ·n, hắn tên gì chúng ta cũng không biết, sợ rước họa, ta bảo Lão nhị đi báo c·ô·ng an, chuyện sau đó không còn liên quan đến chúng ta nữa."
Thẩm lão nhị rửa mặt: "Tiền t·h·u·ố·c men là cha cho, Lão tam nói không có tiền."
"Tiền t·h·u·ố·c men hết bao nhiêu?"
"30 đồng!"
Nghe nói tốn nhiều tiền như vậy, Lý Thải Hà trợn tròn mắt: "Cái gì, hết 30 đồng? Chúng ta quanh năm suốt tháng cực nhọc làm việc, cuối năm còn chẳng được mấy đồng, con Thẩm Tuyết kia lại hay, nhặt được cái dã nam nhân về một chút liền bắt cả nhà tốn đến 30 đồng, cuộc s·ố·n·g này còn thế nào nữa?
Ta mặc kệ, tiền này không thể lấy từ c·ô·ng quỹ, người là Thẩm Tuyết, cái nha đầu c·h·ế·t tiệt kia nhặt về, vợ chồng Lão tam các ngươi tự mà nghĩ cách bù thêm tiền này vào."
Đại bá nương Trương Thúy Thúy cũng có ý đó, trong nhà vốn không có nhiều tiền, ba thằng con trai còn chưa cưới, nếu mà cưới thì nhà không đủ ở, đến lúc lại phải xây nhà, rồi còn phải lo lễ hỏi nữa, tốn kém nhiều lắm, 30 đồng tiền t·h·u·ố·c men này sao có thể lấy từ c·ô·ng quỹ, Thẩm Tuyết nhặt người về, mắc mớ gì đến các nàng?
Lưu p·h·án Thê thấy Đại tẩu, Nhị tẩu thái độ như vậy không phải là muốn bọn họ Tam phòng bỏ tiền ra sao, nàng cuống lên, đây đâu phải ba xu, là 30 đồng đó, nhiều tiền thế hai vợ chồng họ kiếm đâu ra, cho dù có nàng cũng không muốn bỏ ra: "Đại tẩu, Nhị tẩu, ta biết các người không vừa mắt Tam phòng chúng tôi, nhưng các người cũng đừng quá đáng thế chứ, nhà ta Lão tam với Đại ca, Nhị ca là anh em ruột thịt đó, các người làm ầm ĩ lên thế này thì anh em chúng nó sống với nhau thế nào? Mỗi một xu nhà mình kiếm được đều phải nộp cho mẹ giữ, Tam phòng chúng tôi lấy đâu ra tiền chứ."
"Lưu p·h·án Thê, mồm mép ngươi cũng ghê gớm thật, giờ này mới bảo chúng ta quá đáng hả? Sao không nghĩ con khuê nữ vàng ngọc của ngươi làm "Việc tốt", thân huynh đệ phải rạch ròi tiền bạc, tiền này dù thế nào cũng phải do Tam phòng các ngươi bỏ ra." Nếu không phải chồng giữ lại thì Lý Thải Hà đã cho ả em dâu Tam này một cái t·á·t mạnh t·ử rồi, hở tí là k·h·ó·c thút thít giả bộ đáng thương, lại còn muốn quỵt tiền, nghĩ mà hay à!
Thẩm Tuyết đứng cạnh mẹ nàng, ra vẻ cố nén sắp k·h·ó·c: "Nhị bá nương, sao người lại nói thế chứ, chúng ta là người một nhà mà."
Lý Thải Hà trợn ngược mắt: "Ai thèm làm người một nhà với các người chứ, dù sao thì tiền này do Tam phòng các người trả."
Muốn chiếm t·i·ệ·n nghi của Đại phòng, Nhị phòng các nàng, mơ đi nhé.
Thấy khuê nữ nhà mình gây chuyện, Thẩm Tam bá cũng giận, hắn chưa bao giờ biết con bé này lại tự quyết định nhiều chuyện như vậy: "Nhị tẩu, cô yên tâm, tiền này chúng tôi sẽ bù, sẽ không chiếm t·i·ệ·n nghi của c·ô·ng quỹ."
Lưu p·h·án Thê níu áo chồng: "Ông nó ơi, Tam phòng nhà mình lấy đâu ra tiền chứ?"
"Cô im miệng!"
Bị chồng quát, Lưu p·h·án Thê r·u·n r·u·n người, không dám nói gì nữa, mẹ con Tam phòng khóc thút tha thút thít một hồi.
Thẩm Thư Ngọc và Thẩm Thu ngồi ở góc sân, hai tỷ muội trong tay nắm hạt dưa, cắn hạt dưa x·á·c kêu bốp bốp: "Tam thẩm với Nhị tỷ k·h·ó·c giả quá, bộ các nàng không có tí cảm xúc gì luôn hả?" Thẩm Thu nghiêng đầu khó hiểu.
Thẩm Thư Ngọc đáp: "Mấy người thương các nàng thì mới xót."
Nếu là ngày thường thì hai người vừa k·h·ó·c là Thẩm Tam bá xót liền, nhưng hôm nay Tam bá quá giận, không có tâm trạng để ý đến mẹ con họ, hiếm lắm mới quát Lưu p·h·án Thê một tiếng.
Thẩm Thu gật đầu vẻ suy tư.
Thẩm Tuyết để ý đến Thẩm Thư Ngọc và Thẩm Thu ở góc kia thì thấy khó chịu vô cùng, chỉ h·ậ·n không thể các nàng biến m·ấ·t khỏi cái nhà này vĩnh viễn.
Nàng nắm c·h·ặ·t vạt áo mình, nàng không cam lòng, đều là ăn chung một nồi cơm, dựa vào cái gì chỉ bắt mỗi Tam phòng các nàng bỏ tiền ra, Đại phòng, Nhị phòng rõ ràng là bắt nạt Tam phòng của họ, đợi đến một ngày nào đó, nàng nhất định sẽ khiến họ phải hối h·ậ·n.
Lý Thải Hà thấy Tam đệ nói thế thì thở phào nhẹ nhõm: "Tam đệ nhớ kỹ lời mình nói đó."
Mấy người đàn ông trong nhà ban ngày đi làm quần quật, tối đến lại thức trắng cả đêm, đã tinh bì lực tẫn rồi, ăn xong điểm tâm là về phòng nghỉ, nhờ Thẩm lão thái xin cho họ nghỉ nửa buổi.
Buổi chiều họ lại đi làm tiếp.
Chuyện Thẩm Tuyết nhặt được một người đàn ông về nhà, từ tối qua đến giờ vẫn là chủ đề nóng hổi của Thẩm gia Bá Đại Đội.
Trương Thúy Thúy và Lý Thải Hà đi làm cũng bị mấy bà thím lôi lại hỏi han: "Người kia thế nào rồi? Đưa đi b·ệ·n·h viện còn thở không?
Thằng kia là ai, hỏi rõ chưa?
Con Tuyết nhà các người đang làm gì đó, có phải đang ở b·ệ·n·h viện trông người kia không?"
Trương Thúy Thúy và Lý Thải Hà bực muốn c·h·ế·t, bị mấy bà thím này lôi lại, đành qua loa vài câu rồi đi chỗ khác.
Hai chị em dâu trong lòng chửi Thẩm Tuyết cả trăm ngàn lần.
Buổi sáng nhà gà bay c·h·ó sủa, bây giờ họ đều đi làm rồi, trong nhà cũng yên tĩnh lại, Thẩm Thư Ngọc chưa ngủ đủ, ăn xong điểm tâm ngáp ngắn ngáp dài về phòng ngủ bù.
Vừa nằm xuống Thẩm Thư Ngọc lật người, trán vô ý đ·ậ·p vào cạnh bàn kê bên g·i·ư·ờ·n·g, trán vốn đã có vết thương, bây giờ lại đ·ậ·p vào, vết thương bục ra, m·á·u chảy ra, Thẩm Thư Ngọc lấy tay che vết thương, đi tìm t·h·u·ố·c trong ngăn k·é·o.
Nàng nhớ là có một lọ t·h·u·ố·c cầm m·á·u nhỏ trong phòng, bôi t·h·u·ố·c xong Thẩm Thư Ngọc cũng kệ, buồn ngủ quá rồi, nàng leo lên g·i·ư·ờ·n·g chìm vào giấc ngủ ngay tức khắc.
"Tích tích... Chúc mừng ký chủ đã mở khóa trữ tồn không gian ~"
Một giọng máy móc vang lên bên tai, Thẩm Thư Ngọc còn tưởng mình nghe nhầm, trở mình ngủ tiếp.
"Tích tích... Mời ký chủ kích hoạt và t·r·ó·i định không gian..."
Giọng máy móc không biến m·ấ·t, Thẩm Thư Ngọc bị làm phiền bịt tai lại, bực bội gãi đầu, chợt nàng tỉnh cả ngủ, nghe rõ giọng máy móc vừa nói gì… t·r·ó·i định không gian?
Thẩm Thư Ngọc phấn chấn tinh thần, người x·u·y·ê·n không ai chẳng có một cái không gian, nàng còn tưởng mình không có số đó, xem ra không gian đến muộn còn hơn không.
Thẩm Thư Ngọc theo chỉ dẫn của hệ th·ố·n·g kích hoạt và t·r·ó·i định không gian, ý thức tiến vào không gian, không gian rất rộng lớn, nhìn mãi không thấy bờ, trừ một cái giếng hỏng ra thì chẳng có gì cả.
Cái linh tuyền quý giá trong mắt ký chủ lại thành giếng hỏng, giọng máy móc của hệ th·ố·n·g lại vang lên: "Kính thưa ký chủ, giếng trước mặt người là linh tuyền thủy, có c·ô·ng năng tẩy kinh phạt tủy."
Linh tuyền à? Tốt quá rồi.
Hệ th·ố·n·g giới thiệu thêm c·ô·ng năng của trữ tồn không gian, trữ tồn không gian chỉ có thể chứa đồ vật, có thể để vật s·ố·n·g, thời gian trong không gian ngưng đọng, đồ vật bỏ vào trước sau gì cũng vậy.
Hệ th·ố·n·g giới thiệu xong thì biến m·ấ·t, mặc cho Thẩm Thư Ngọc gọi thế nào cũng không thấy phản hồi.
Tuy không gian này không phải là không gian vật tư, nhưng có một cái trữ tồn không gian Thẩm Thư Ngọc cũng thỏa mãn lắm rồi.
Mò mẫm trong phòng tìm cách sử dụng không gian, Thẩm Thư Ngọc xuống g·i·ư·ờ·n·g, không ngủ được nữa rồi, hết cả buồn ngủ.
Nàng còn đang nghĩ xem có nên lên núi một chuyến không thì ngoài cửa đã có người gọi: "Thư Ngọc? Cô có nhà không?"
Thẩm Thư Ngọc mở cửa phòng, người đến là Thẩm Nhị Nữu, bạn thân duy nhất của nguyên chủ, quần áo tr·ê·n người nàng gần như toàn vá, lại còn chẳng vừa vặn gì cả, quần thì cộc một đoạn dài, áo thì dài một đoạn, đầu đầy mồ hôi, tr·ê·n lưng khoác cái bao, trong tay xách cái t·h·ùng gỗ.
Cô Thẩm Nhị Nữu này cũng đáng thương, mẹ ruột sinh ra nàng xong thì băng huyết c·h·ế·t, bố đẻ chưa được hai tháng đã rước mẹ kế về, có mẹ kế thì có bố ghẻ quả không sai, Nhị Nữu ở nhà chẳng khác nào con trâu già, làm nhiều ăn ít, còn thường x·u·y·ê·n bị mẹ kế đ·á·n·h.
Thẩm Nhị Nữu từ nhỏ ăn bữa đói ba bữa no, thường x·u·y·ê·n đói đến hoa mắt, nguyên chủ thương nàng, hay chia cho Thẩm Nhị Nữu đồ ăn của mình.
Hai người qua lại dần thành tỷ muội tốt nhất, trong nguyên thư Thẩm Nhị Nữu kết cục cũng chẳng tốt đẹp gì, bị mẹ kế bán cho một ông già góa vợ, vất vả lắm mới t·r·ố·n khỏi tay ông già đó, quay về Thẩm gia Bá Đại Đội tìm cô bạn thân.
Vừa về thì mới biết cô bạn thân duy nhất của mình đã c·h·ế·t rồi, còn bị đường muội h·ạ·i c·h·ế·t, Thẩm Nhị Nữu hóa thân thẩm · cỗ lộc · con gái, bước lên con đường báo t·h·ù cho bạn tốt, dọc đường cản trở nam chủ, nữ chủ không ít, Thẩm Nhị Nữu b·á·o th·ù rấ·t lợi hạ·i nhưng người ta là nam nữ chính, hào quang quá mạnh mẽ, cuối cùng nàng không đấu lại được.
Mấy ngày nay Thẩm Nhị Nữu về nhà bà ngoại làm việc, vừa về đến đã chạy sang tìm Thẩm Thư Ngọc, nàng đặt t·h·ùng gỗ xuống, đi đến trước mặt Thẩm Thư Ngọc: "Thư Ngọc, trán cô sao thế?"
Thẩm Thư Ngọc sờ trán, vết thương tr·ê·n trán vốn không lớn, nàng bôi t·h·u·ố·c, lại uống chút linh tuyền thủy, giờ đã đóng vảy rồi: "Vừa nãy ngủ đ·ậ·p phải cạnh bàn, giờ khỏi rồi."
"Không sao là tốt rồi." Thẩm Nhị Nữu vừa từ nhà bà ngoại về mệt rã rời, nàng ra chỗ chậu rửa mặt rửa mặt, lại rột rột uống vài ngụm nước mới trở lại bình thường.
Thẩm Nhị Nữu chỉ vào t·h·ùng gỗ: "Bà ngoại tôi cho tôi hai con cá, tối nay bảo bà cô rán cho cô ăn."
Bà ngoại cho hai con cá, Thẩm Nhị Nữu không định mang về.
Thẩm Thư Ngọc biết nàng có mang về thì mẹ kế cũng không cho sắc mặt tốt, m·iế·ng cá nào cũng không được ăn, nàng cũng không khách sáo: "Ừ, tối nay tôi sẽ bảo bà rán, rán ngon tôi sẽ lấy hộp cơm đựng đưa cô ăn."
"Đừng đựng cho tôi, tôi sợ con mụ kia biết được. Tôi ở nhà chồng bà ta được ăn cá suốt ấy chứ, tối cô tự ăn nhiều một chút đi, tôi về đây, rảnh lại sang chơi với cô."
Thẩm Nhị Nữu vớt hai con cá bỏ vào t·h·ùng gỗ nhà Thẩm Thư Ngọc, rồi x·á·ch t·h·ùng gỗ nhanh chân ra sân.
Vội vàng đến, rồi lại vội vàng đi nhỉ.
Hơn mười một giờ, Thẩm lão thái về nhà nấu cơm trưa thấy trong t·h·ùng gỗ có hai con cá thì hỏi cháu gái lớn: "Ngoan, nhà mình sao lại có cá thế? Con đi bắt cá à?"
Thỉnh thoảng cháu gái bà cũng lén đi bắt cá ở bờ sông, mà về thì cũng không tay không.
"Không ạ, Nhị Nữu mang đến."
"Đứa bé đấy tốt bụng, tiếc là số không tốt, gặp phải người bố với mẹ kế như thế."
Nhắc đến Thẩm Nhị Nữu, Thẩm lão thái thở dài.
"Ngoan, lát nữa bà rán cá cho con, con mang cà mèn đựng sang ăn cùng Nhị Nữu nhé."
"Bà ơi, Nhị Nữu bảo không cần mang cho cô ấy đâu, cô ấy về nhà là lại phải làm việc, không rảnh chạy ra đâu, cá chúng ta tự ăn thôi." Cái bà mẹ kế kia để mắt đến Nhị Nữu chặt lắm, mà biết Nhị Nữu có cá mà không mang về thì không tránh khỏi bị ăn đòn.
Đợi khi nào Nhị Nữu rảnh, hai người cùng nhau lên núi, nàng nướng đồ rừng cho Nhị Nữu ăn là được chứ gì...
Bạn cần đăng nhập để bình luận