Xuyên Vào Niên Đại Văn Ta Không Đi Nội Dung Cốt Truyện

Xuyên Vào Niên Đại Văn Ta Không Đi Nội Dung Cốt Truyện - Chương 526: Ngươi là trọng yếu nhất (length: 7820)

Triệu Hổ ở Thẩm gia ăn một bữa cơm trưa, ăn xong ở Thẩm gia lại rửa chén, lại cho gà ăn, quét tước sân, ngăn cản thế nào cũng không được. Mấy ngày kế tiếp, Triệu Hổ đều lấy các loại cớ để đến Thẩm gia xem Thẩm Xuân Linh, ở chung càng nhiều. Thẩm Xuân Linh cũng càng hiểu Triệu Hổ hơn, trái tim đóng băng cũng từng chút một tan chảy.
Lý Thải Hà mỗi ngày đều ở tuyến đầu hóng chuyện, lúc viết thư cho khuê nữ cũng đem chuyện Nhị cô và Triệu Hổ viết vào, Thẩm Thu xem xong thư liền đi tìm Đại tỷ. "Đại tỷ, ta cảm thấy Triệu Hổ thúc và Nhị cô có hy vọng, biết đâu qua một đoạn thời gian trong nhà lại làm rượu mừng."
"Nếu Nhị cô có thể tìm được người t·h·í·c·h hợp thì không còn gì tốt hơn."
Nàng biết gia nãi đều mong Nhị cô có thể tìm được người, nếu Nhị cô và Triệu Hổ thật sự thành, hai cụ không biết sẽ cao hứng đến mức nào. Đều là người trong thôn, gả cho Triệu Hổ gia nãi cũng có thể mỗi ngày gặp Nhị cô.
Qua một tháng, Thẩm Thư Ngọc, Thẩm Thu nhận được thư từ người nhà gửi đến, nói Nhị cô và Triệu Hổ muốn kết hôn, mùng mười tháng sau làm tiệc rượu, hỏi hai người có rảnh về u·ố·n·g· ·r·ư·ợ·u mừng hay không.
Thẩm Thư Ngọc nhìn thời khóa biểu, việc học của nàng không nặng nề. Bình thường nàng không có việc gì đều ở ký túc xá đọc sách, hiện tại đã tự học đến chương trình năm thứ hai đại học. Xin nghỉ hơn một tuần cũng không chậm trễ việc học.
Thẩm Thu bình thường cũng đang tự học, tiến độ không nhanh bằng Đại tỷ, nhưng so với các bạn học khác thì học nhanh hơn. Ở đại học tương đối tự do, chỉ cần việc học của ngươi qua được, xin phép phụ đạo viên cũng sẽ không nói gì. Hai tỷ muội nói muốn xin phép, phụ đạo viên của từng người đều p·h·ê nghỉ rất sảng k·h·o·á·i.
Thẩm gia Bá Đại Đội.
Triệu Hổ tan làm về đến thẳng Thẩm gia, "Thúc thẩm, trong nhà có việc gì cần làm, cứ việc phân phó."
Thẩm lão đầu đang tỉa dây leo trong sân, "Ngươi đứa nhỏ này sao không chịu ngồi yên một chút nào. Xuân Linh ở trong phòng may quần áo đấy, các ngươi người trẻ tuổi có chuyện cứ nói chuyện với nàng đi."
Hôn sự đã định xuống ván đã đóng thuyền, xem như con rể, ở cùng khuê nữ của hắn một phòng trò chuyện cũng không có gì.
Thẩm Xuân Linh đang đ·ạ·p máy may trong phòng, hắn đi vào, Thẩm Xuân Linh vẫn đ·ạ·p máy may không ngừng, ánh mắt lại dừng ở tr·ê·n người hắn, "Tan làm rồi à?"
Triệu Hổ cười hì hì, "Tan làm rồi, Xuân Linh ta chọn cho ngươi hai khổ vải, em xem có t·h·í·c·h màu này không?"
Hắn lấy vải từ trong bao ra, đặt tr·ê·n bàn, Thẩm Xuân Linh dừng đ·ạ·p máy may lại, tay sờ vào vải, "Màu này diễm quá, ta có phải tiểu cô nương đâu, mặc ra ngoài người khác lại chê cười thì sao?"
"Sẽ không đâu, màu này hợp với em lắm, mặ̣c lên người em chắc chắn đẹp, nếu có ai nói gì, anh sẽ đến tận nhà họ nói lý."
Thẩm Xuân Linh cười, "Nếu là thím, đại nương nói thì anh cũng cãi nhau với họ à, các bà ấy mà gào lên một tiếng thì mười cái miệng anh cũng không nói lại."
"Anh không tìm các bà ấy, anh tìm chồng của các bà ấy, dù sao cũng không được nói vợ anh."
"Em còn chưa phải vợ anh mà."
"Sắp rồi."
Người này thật là...
Thẩm Xuân Linh đột nhiên nghiêm túc, "Triệu Hổ ca, tình huống của em anh cũng biết rồi. Em là người từng l·y· ·h·ô·n, vốn dĩ không còn hy vọng gì vào hôn nhân nữa. Thế nhưng người đó lại là anh, anh từng chút một bước vào trái tim em, em nguyện ý cho cả hai ta một cơ hội. Nếu như sau khi kết hôn, anh p·h·át hiện em không tốt như anh tưởng tượng, không t·h·í·c·h hợp làm vợ, anh cứ nói với em, em sẽ l·y· ·h·ô·n dứt khoát. Nhưng anh không được 'ăn trong bát, nhìn trong nồi', làm ra những chuyện lăng nhăng. Chuyện này em tuyệt đối không t·h·a· ·t·h·ứ, em có thể l·y· ·h·ô·n một lần, cũng có thể l·y· ·h·ô·n lần thứ hai."
Nàng Thẩm Xuân Linh không phải không có gì cả, phía sau nàng có người nhà của nàng, người nhà mẹ đẻ chính là dũng khí và chỗ dựa của nàng.
"Xuân Linh, anh không giỏi nói những lời hay, những chuyện khác anh không dám hứa, nhưng có một điều anh có thể thề với trời, Triệu Hổ này đối với em là chân tâm thực lòng."
"Cho dù em không sinh được con, anh cũng không để ý sao?" Câu này là lần thứ hai Thẩm Xuân Linh hỏi Triệu Hổ.
Ở n·ô·ng thôn, cưới vợ về mà không sinh được con, khó nghe thì người nhà chồng sẽ coi như gà mái không đẻ trứng. Mỗi ngày bị người nhà chồng chì c·h·ó mắng mèo, chèn ép đủ điều.
"Anh cưới em chứ không phải để sinh con, Xuân Linh, trong lòng anh em là quan trọng nhất, chuyện con cái có cũng được, không có cũng không sao."
Có con thì anh vui, không có con anh cũng không thất vọng, anh s·ố·n·g với Xuân Linh chứ không phải s·ố·n·g với con. Về vấn đề dưỡng lão, anh nghĩ thông suốt rồi, có con không hẳn được dưỡng già, không có con lúc về già không hẳn cô đơn không nơi nương tựa.
"Vậy còn cha anh thì sao?"
"Cha anh càng không để ý, anh vốn định cô đ·ộ·c s·ố·n·g quãng đời còn lại, bây giờ em chịu gả cho anh, trong mắt ông ấy em chính là đại ân nhân của Triệu gia. Em gả vào nhà, cha anh chắc chắn coi em như con gái ruột mà đối đãi. Còn có chị anh nữa, chị anh biết anh muốn kết hôn với em, đã gửi về một túi đồ lớn, có sữa mạch nha, kem dưỡng da, giày da, dây buộc tóc, vải sợi tổng hợp, đều là tặng cho em, lát nữa anh về nhà lấy mang qua cho em."
Mắt Thẩm Xuân Linh ươn ướt "Triệu Hổ ca, chỉ cần anh đối t·h·iệt tình với em, em sẽ mãn nguyện."
Hai người ở trong phòng trò chuyện rất lâu, lúc đi ra, Triệu Hổ trong n·g·ự·c ôm một túi vải t·ử, bên trong có một bộ quần áo, là Thẩm Xuân Linh may cho hắn. Hắn cười như một thằng ngốc, tr·ê·n đường về nhà gặp ai cũng khoe đây là quần áo Thẩm Xuân Linh may cho hắn.
Ai cũng biết chuyện Thẩm Xuân Linh và Triệu Hổ đính hôn, hắn có tuổi rồi mà mới đính hôn, ai nấy đều mừng cho hắn, không ai m·ấ·t hứng. Mọi người đều khen, "Ôi chao, bộ quần áo này đẹp thật, anh mặc vào chắc chắn đẹp trai lắm."
"Đường kim mũi chỉ dày dặn thế này, nhìn là biết Xuân Linh may cho anh bằng cả tấm lòng."
"Xuân Linh là người tốt, anh cũng là người tốt, hai người s·ố·n·g chung chắc chắn vui vẻ lắm!"
"Nhìn hai người xứng đôi lắm, tôi chờ đi u·ố·n·g· ·r·ư·ợ·u mừng đấy."
Triệu Hổ cười toe toét về nhà, vừa vào cửa đã nói, "Cha, Xuân Linh may cho con bộ quần áo, cha xem này, bộ quần áo này có phải đẹp hơn thợ may ở cung tiêu xã không. Xuân Linh thương con nên mới may quần áo cho con, gầy đi trông thấy, cha mau xem nhà mình còn thứ gì tốt không, con mang qua cho Xuân Linh."
Nhìn con trai không ra gì, Triệu lão cha không nhìn n·ổi, "Xuân Linh may quần áo khéo tay thật, thằng ranh con nhà ngươi đúng là nhặt được bảo bối, biết chọn vợ."
"Đó là đương nhiên, mắt con trai cha mà kém sao, cha mau xem nhà mình còn thứ gì tốt không con lấy qua cho Xuân Linh, con còn muốn nói chuyện với nàng một lát."
Triệu lão cha tức giận, "Trong nhà còn gì tốt chứ, thứ tốt ông mang đi Thẩm gia hết rồi, trong nhà bây giờ đến cọng lông gà cũng không có."
"Cha, đây là quần áo Xuân Linh may cho cha, cha thử xem có vừa không."
"À, còn có quần áo cho ta nữa à, Xuân Linh đứa nhỏ này thật có tâm, Hổ à, trong tủ phòng ta có một tấm da hổ, đó là thứ tốt có tiền cũng không mua được, da dày lông mượt, ta thuộc kỹ lắm rồi, trải lên giường mà nằm thì thích phải biết."
Bạn cần đăng nhập để bình luận