Xuyên Vào Niên Đại Văn Ta Không Đi Nội Dung Cốt Truyện

Xuyên Vào Niên Đại Văn Ta Không Đi Nội Dung Cốt Truyện - Chương 331: Phương Hồng Diễm (length: 8017)

Thẩm Thư Ngọc không biết hắn một đêm không ngủ, chính nàng ngược lại là ngủ rất say, tỉnh lại liền có Cố Kiện Đông mang bánh bao cho ăn, Thẩm Thư Ngọc tâm tình tốt vô cùng.
Nàng mang thai là chuyện đại hỉ sự, tối qua Thẩm Thư Ngọc cùng Cố Kiện Đông đã viết xong thư, một phong là gửi đến đại Tây Bắc bên kia, một phong là gửi về Thẩm gia Bá Đại Đội.
Nghĩ đến người thân hai bên biết tin nàng mang thai chắc chắn sẽ rất vui mừng, đặc biệt Cố ba Cố mụ, mong muốn có cháu có hi vọng, sẽ càng thêm chú ý chăm sóc thân thể của mình.
Buổi sáng ăn bánh bao Thẩm Thư Ngọc không buồn nôn, khẩu vị còn rất tốt, ăn hai cái bánh bao.
Đưa Thẩm Thư Ngọc tới trường học đi làm, Cố Kiện Đông quay đầu chạy đến quân y viện hỏi bác sĩ về những điều cần chú ý khi mang thai.
"Phụ nữ mang thai dễ d·a·o động cảm xúc, phải chú ý chăm sóc tâm tình của nàng, nàng bây giờ là hai người, bụng dễ đói nên phải cho nàng ăn no, ba tháng đầu không được 'thông phòng'..."
Bác sĩ đem những hạng mục cần chú ý đều nói qua một lượt, Cố Kiện Đông nghiêm túc gật đầu.
Bởi vì vừa mới mang thai không lâu, chuyện mang thai Cố Kiện Đông và Thẩm Thư Ngọc đều không nói với người khác.
Cố Kiện Đông vốn đã ân cần, Thẩm Thư Ngọc hiện tại mang thai hắn càng chu đáo cẩn t·h·ậ·n hơn.
Thẩm Thư Ngọc thỉnh thoảng muốn cố tình gây sự một chút cũng không có ý tứ, Cố Kiện Đông mọi chuyện chu đáo ân cần, nàng muốn lấy cớ cũng không tìm được để nói hắn, nàng còn làm ầm ĩ cái gì nữa.
Thẩm Thư Ngọc trừ ngửi không được mùi thức ăn mặn, những thứ khác đều tốt.
Cố Kiện Đông đem giá trị cảm xúc cho rất khá, Thẩm Thư Ngọc hứng lên gói một trận sủi cảo, Cố Kiện Đông ăn hai chén lớn, sau đó khen nàng cả buổi tối.
Cuộc s·ố·n·g này của nàng trôi qua hạnh phúc và ấm áp, cũng có người ghen tị.
Phương Hồng Diễm, làm việc ở b·ệ·n·h viện quân khu, chính là một trong những người ghen tị nàng, Cố Kiện Đông có tiền đồ, dáng dấp lại còn s·o·á·i, Phương Hồng Diễm ngày đầu tiên đến b·ệ·n·h viện quân khu nhìn thấy Cố Kiện Đông cái nhìn đầu tiên liền t·h·í·c·h hắn.
T·h·í·c·h ba năm, mỗi lần Cố Kiện Đông làm nhiệm vụ b·ị· ·t·h·ư·ơ·n·g, Phương Hồng Diễm là y tá, dù Cố Kiện Đông không phải b·ệ·n·h nhân do nàng phụ trách nàng cũng sẽ tìm cơ hội đến thay Cố Kiện Đông đổi t·h·u·ố·c, bôi t·h·u·ố·c gì đó.
Còn có thể nấu canh gà cho Cố Kiện Đông, giả vờ làm nhiều cơm, đưa cơm cho Cố Kiện Đông.
Cố Kiện Đông một đại nam nhân, đến cái tuổi này, tự nhiên là nhìn ra vị y tá này có ý gì, canh với cơm của nàng cái nào hắn cũng không ăn, còn rõ ràng bày tỏ mình đã có người t·h·í·c·h.
Hắn luôn luôn nói chuyện lạnh lùng, nói chuyện cũng không có biểu cảm gì, Phương Hồng Diễm lúc ấy đã k·h·ó·c.
Cố Kiện Đông bận rộn, hắn quay đầu liền quên m·ấ·t người tên Phương Diễm Hồng này.
Sau đó nàng cũng không từ bỏ, nghĩ rằng tấm chân tình có thể đ·á·n·h động Cố Kiện Đông, chỉ cần có rãnh rỗi liền nghĩ tìm cơ hội nói chuyện với Cố Kiện Đông, nhưng bình thường không phải ở sân huấn luyện thì ở ký túc xá hoặc là làm nhiệm vụ.
Ba năm trời cũng không nói chuyện được với Cố Kiện Đông đến mười câu, nàng tưởng là một tấm chân tình của mình một ngày nào đó Cố Kiện Đông sẽ hiểu, Cố Kiện Đông vừa về quân đội nàng còn chưa kịp vui mừng bao lâu, liền nghe tin hắn muốn trở về kết hôn.
Trở về kết hôn thì coi như xong, hắn còn mang cả bà xã ở n·ô·ng thôn đến, nàng nghĩ là thôn nữ ở n·ô·ng thôn cái gì cũng không hiểu biết, quê mùa, ai dè khí thế và dung mạo của Thẩm Thư Ngọc có thể bỏ xa nàng một con phố, vẫn còn có trình độ cao tr·u·ng, còn làm tới giáo viên.
Việc này khiến Phương Hồng Diễm tức đến mặt mày b·ó·p méo, người khác không biết nàng mang thai, Phương Hồng Diễm ở quân khu làm y tá nên nàng biết.
Thấy Cố Kiện Đông coi nàng như bảo bối che chở, Phương Hồng Diễm thật sự ghen tị, bắt đầu ở gia chúc viện nói những lời nửa thật nửa giả "Cố phó đoàn trưởng cái cô vợ ở n·ô·ng thôn kia các chị thật sự yên tâm giao con cho cô ta dạy sao, mấy lần tôi đi ngang qua trường học bên kia nhìn thấy cô ta đ·á·n·h trẻ con đó."
"Cố phó đoàn trưởng cái cô vợ ở n·ô·ng thôn kia có nhân duyên tốt thật đấy, ở quân đội gặp đồng chí nào cô ta cũng có thể tán gẫu cả ngày..."
"Cố phó đoàn trưởng cái cô vợ ở n·ô·ng thôn kia thật biết s·ố·n·g, hở chút lại đi mua cả một sọt đồ, tôi thấy đến chó nhà cô ta cũng s·ố·n·g tốt hơn tôi..."
Những lời này vừa truyền ra ở gia chúc viện thì Vương tẩu t·ử đã đến đây nói cho Thẩm Thư Ngọc.
"Cái cô hộ sĩ Phương kia trông có vẻ tử tế ai ngờ lại đi ăn nói sau lưng người khác, con gái nhà lành mà cái miệng còn thối hơn cả mấy bà già, tôi chưa từng thấy cô gái nào như thế.
Thư Ngọc em đừng giận, cái cô ta như thế Cố phó đoàn trưởng mấy năm nay có thèm nhìn cô ta lấy một cái đâu, nói không chừng Cố phó đoàn trưởng đến tên cô ta là gì cũng không biết ấy chứ."
Thẩm Thư Ngọc thật đúng là không giận chút nào, nói xấu nàng còn không dám nói trước mặt nàng, chỉ dám nói lung tung sau lưng, chiêu trò của nàng chỉ có vậy thôi.
Thấy Vương tẩu t·ử còn tức hơn cả nàng, Thẩm Thư Ngọc rót cho cô ấy một chén nước đường, "Vương tẩu t·ử cô đừng tức giận, chuyện này tôi sẽ giải quyết."
Gia chúc viện rộ lên tin đồn, nói Thẩm Thư Ngọc đ·á·n·h trẻ con, nói Thẩm Thư Ngọc thích thông đồng với đàn ông, nói Thẩm Thư Ngọc lãng phí lương thực... cái gì cũng nói.
Cố Kiện Đông tai không điếc, đương nhiên là hắn nghe được, hắn là một đại nam nhân không thể làm gì mấy người phụ nữ kia, nhưng hắn có thể cùng chồng của các nàng luận bàn.
Chồng của những người phụ nữ nói xấu Thẩm Thư Ngọc đều bị Cố Kiện Đông lấy lý do giao lưu so tài đ·á·n·h cho một trận, trong đó anh trai của Phương Hồng Diễm bị đ·á·n·h t·h·ả·m nhất.
Phương Hồng Diễm ở b·ệ·n·h viện nhìn thấy bộ dạng thê thảm của anh trai mình thì hoảng sợ, "Anh, sao anh lại thành ra thế này, anh bị ong vò vẽ đốt à?"
Phương Hoa Thăng trừng mắt nhìn em gái một cái, hắn ra nông nỗi này còn không phải nhờ cái phúc của cô em gái tốt bụng này sao, hôm nay hắn mới biết cô em gái tốt bụng này làm những chuyện tốt gì.
Phương Hoa Thăng nhịn đau mở miệng nói với Phương Hồng Diễm câu đầu tiên, "Em chuyển đến b·ệ·n·h viện khác làm đi."
Phương Hồng Diễm không hiểu, "Vì sao bảo em đi? Em không đi, em muốn ở đây."
"Em không ở, chẳng lẽ em muốn p·h·á h·o·ạ·i hôn nhân của người khác à, p·h·á h·o·ạ·i quân hôn là phạm p·h·á·p em có biết không?" Hôm nay nàng có thể bịa đặt nhân gia Cố phó đoàn trưởng phu nhân, ngày mai không chừng còn có thể làm ra chuyện gì.
Không chừng hắn cái thằng anh này còn bị em gái liên lụy.
Nếu không phải Cố phó đoàn trưởng nhắc nhở hắn, hắn còn không nghĩ đến một việc như vậy.
Hắn Phương Hoa Thăng vất vả lắm mới lên được vị trí doanh trưởng này, nếu vì cô em gái mà tiền đồ tan tành, thì bao nhiêu cố gắng trước đây của hắn đổ sông đổ biển.
Phương Hồng Diễm không cam tâm đi, nàng cũng không định đi, nhưng việc Phương Hoa Thăng đã quyết thì không đến lượt nàng không đi, ngày hôm sau Phương Hồng Diễm liền xin chuyển đến b·ệ·n·h viện khác, trước khi đi còn xin lỗi Thẩm Thư Ngọc, cùng mọi người giải t·h·í·c·h sự tình.
Người ta vốn là người bảo sao hay vậy; trước đây mắng Thẩm Thư Ngọc có bao nhiêu hăng, bây giờ mắng Phương Hồng Diễm có bấy nhiêu hăng.
Phương Hồng Diễm chỉ hận không thể tìm cái lỗ nào chui xuống, bị nhiều người mắng trước mặt Thẩm Thư Ngọc như vậy, nàng chỉ cảm thấy x·ấ·u hổ.
Chuyện này cũng chưa hết, bởi vì nàng p·h·át hiện Cố Kiện Đông căn bản không biết nàng là ai, lớn lên thế nào, mà nàng từ đầu tới cuối như một thằng hề nhảy tới nhảy lui.
Nàng cứ tưởng là chân tình của mình có thể đả động hắn, hóa ra nàng chỉ là một trò cười.
Điều này khiến Phương Hồng Diễm bị đả kích lớn.
Không đến hai ngày thì nghe nói nàng chuyển đến b·ệ·n·h viện khác, và một bác sĩ cùng phòng vừa gặp mắt, quen biết chưa được nửa ngày đã lĩnh giấy kết hôn còn mời Cố Kiện Đông đi u·ố·n·g· ·r·ư·ợ·u mừng.
Đối với người này Cố Kiện Đông không hiểu rõ, đương nhiên là không đi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận