Xuyên Vào Niên Đại Văn Ta Không Đi Nội Dung Cốt Truyện

Xuyên Vào Niên Đại Văn Ta Không Đi Nội Dung Cốt Truyện - Chương 385: Trả tiền (length: 7828)

Thẩm Tuyết vừa mở miệng đã đòi 200, cứ như tiền của nàng từ gió lớn mà đến vậy, Vương Phương Hồng muốn nhổ nước miếng vào mặt nàng, bà ta thật chưa từng thấy ai như thế.
"200, 200 sao ngươi không đi cướp luôn đi, 200 không có đâu, cho ngươi tối đa năm đồng, muốn không?"
Mẹ chồng nói không có, Thẩm Tuyết không tin, Cảnh Trần đã nói, cha mẹ chồng mỗi tháng cộng lại cũng phải hơn hai trăm. Nàng là có lòng tốt hỏi xin mẹ chồng chút tiền, cũng chỉ muốn hơn một tháng tiền lương thôi mà. "Mẹ, Cảnh Trần đã nói với con, mẹ với ba cộng lại lương tháng không dưới 200 đồng."
"200 đồng tiền lương? Chu Cảnh Trần nói với ngươi?"
"Đúng vậy ạ."
Vương Phương Hồng muốn lôi thằng con ra đ·á·n·h cho một trận, xuống n·ô·ng thôn chưa học được cái gì, lại học được nói d·ố·i. Bà ta với chồng nhiều lắm chỉ là tiểu cán sự ở đơn vị, một tháng được hơn năm mươi tiền lương, hai người cộng lại cũng mới 100 đồng.
Phòng của họ được lớn như vậy, là vì trừ con trai cả, cả đám người đều làm cùng một đơn vị, con trai cả lại lo lót quan hệ, mới được ở căn phòng lớn trên phố này.
Sợ nàng cảm thấy mình lương cao, c·ô·ng phu sư t·ử ngoạm đòi tiền, Vương Phương Hồng cũng không giấu diếm tiền lương của mình. "Mẹ với ba Cảnh Trần mỗi tháng tiền lương cộng lại chỉ có 100 thôi, không nhiều như nó nói đâu. Trong nhà bao nhiêu miệng ăn, mẹ với ba một tháng cũng chẳng dư được mấy đồng, làm gì có 200 mà cho con."
"Cái gì, cộng lại chỉ có 100 thôi á? Sao các người vô dụng thế, không phải nói cán bộ sao, cán bộ mà nhận có tí tiền lương đó à?"
Thẩm Tuyết lớn tiếng, sao tiền lương lại không giống Cảnh Trần nói thế nhỉ.
Vương Phương Hồng: "..."
Vương Phương Hồng không muốn chậm trễ c·ô·ng tác, tự giác ấn nhân tr·u·ng cho mình, không để mình lại bị tức ngất đi. Trong lòng lẩm bẩm, n·ô·ng thôn đến, n·ô·ng thôn đến, không tức giận, không tức giận, khí ra b·ệ·n·h không ai thay!
Tiền lương không nhiều như vậy, thì tiền tiết kiệm có chứ, đưa ta 200 đồng, không thì ta lên đơn vị quậy.
Không lấy được tiền, Thẩm Tuyết không định để bà bà đi làm.
Đến Kinh Đô thành phố lớn này nàng còn chưa đi dạo đâu, không có tiền sao được. Đợi lúc về nàng còn phải mua cho mình một bộ quần áo đẹp, một đôi giày da nhỏ, để mấy người trong thôn lác mắt.
Thẩm Tuyết y như mấy kẻ l·ư·u m·a·n·h ngoài đường, nếu không cho tiền, đi đơn vị ăn vạ thật bà ta làm được. Vương Phương Hồng trong lòng bực bội, về phòng lấy 200 đưa cho nàng.
Thẩm Tuyết lập tức vui vẻ ra mặt, "Cám ơn mẹ, còn phiếu mẹ không lấy à, phiếu vải, đường phiếu. Hài phiếu này nữa, lấy nhiều nhiều một chút, con muốn mua quần áo cho cháu trai, cháu gái, mua đường cho cháu trai, cháu gái ăn."
Vương Phương Hồng lại về phòng lấy phiếu cho nàng, "Phiếu không có nhiều, chỉ có một tờ phiếu vải, một tờ đường phiếu thôi."
Sợ nàng lại ầm ĩ, bà ta nói thêm, "Trong nhà không có phiếu, con lên đơn vị của mẹ cũng vô dụng."
"Thôi được ạ, con miễn cưỡng nh·ậ·n cho."
Nhìn cái mặt của nàng, Vương Phương Hồng muốn lấy đế giày đ·á·n·h cho, đúng là đồ gì đâu. May ba cô con dâu đều ra ngoài hết rồi, nếu mà ba cô con dâu biết bà ta lấy 200 cho nàng, chắc ba cô làm loạn lên mất.
Vương Phương Hồng sống yên ổn cả đời, sắp về hưu, không ngờ xuống n·ô·ng thôn thằng con út lại rước cho bà ta cái của nợ thế này về. May mà xuống n·ô·ng thôn không dễ gì về được, nếu không chúng nó mà về thường x·u·y·ê·n, bà ta nhất định phải lên báo đoạn tuyệt quan hệ.
Tiền này thì tạm thời cho nó vậy, rồi bà ta hỏi Chu Cảnh Trần sau.
Bà bà vừa ra khỏi cửa, Thẩm Tuyết hớn hở đi tới chỗ Chu Cảnh Trần. "Cảnh Trần, lát nữa chúng ta đi ra ngoài chơi đi, em còn chưa đi dạo Kinh Đô đâu. Anh bảo cái bách hóa cao ốc chỗ anh lớn lắm, dẫn em đến đó đi."
Có tiền rồi, Thẩm Tuyết muốn mua mua mua cho mình, nàng đâu phải người hay chịu thiệt thòi.
Lúc nàng đòi tiền Vương Phương Hồng, Chu Cảnh Trần tuy không ra mặt, nhưng vẫn vểnh tai nghe ngóng trong phòng. Hắn nghĩ Thẩm Tuyết dù có giỏi giang đến đâu, nhiều lắm chỉ vặt được một hai đồng từ mẹ hắn thôi, ai ngờ lại đòi được tận 200, Chu Cảnh Trần cũng phải bái phục cái mặt dạn của nàng.
"Thế thì lát nữa mình đi dạo nhé, Tiểu Tuyết, em cầm nhiều tiền thế không an toàn đâu, em giữ mười đồng thôi, còn lại đưa anh cầm."
Thẩm Tuyết kẹp chặt tiền trong tay, "Không được, đây là mẹ cho em, anh mà muốn tiền, thì tự đi xin mẹ đi, dù sao ba mẹ nợ chúng ta, mình đòi bao nhiêu cũng không quá đáng."
Tận 200 đồng lận, nàng đâu có muốn cho Cảnh Trần giữ đâu, mẹ nàng dặn, phụ nữ phải giữ tiền, đàn ông mới nghe lời.
"Ngoan, đưa anh giữ cho, em muốn dùng thì anh đưa em." Đây là tiền nhà hắn, Chu Cảnh Trần muốn tự mình giữ. Hắn mà đưa nhiều tiền thế này, về quê bị Lưu p·h·án Thê l·ừ·a m·ấ·t thì sao.
"Không cho, anh tự đi xin ba mẹ ấy." Thẩm Tuyết thái độ kiên quyết.
"Cảnh Trần, mình giờ đi dạo phố nhé, không đi thì em xuống bếp mài d·a·o thái rau, em thấy d·a·o thái rau nhà mình hơi cùn, thái rau không được ngon."
Hễ không vừa ý là nàng lại lôi d·a·o ra, Chu Cảnh Trần sợ chết khiếp, "Đi, đi ngay."
Không ai trông con giúp, Chu Cảnh Trần muốn để con ở nhà cũng không được, đành cùng Thẩm Tuyết mỗi người ôm một đứa ra khỏi cửa.
Biết Thẩm Tuyết có tiền, Chu Cảnh Trần nhất quyết không cho Thẩm Tuyết đi xe c·ô·ng cộng.
Xe c·ô·ng cộng đông nghịt người, chen chúc nhau, nhưng Thẩm Tuyết vẫn rất vui. "Cảnh Trần, xe c·ô·ng cộng này nhanh thật đấy, lên xe là hết lạnh luôn."
"Ừ, Kinh Đô khác hẳn cái n·ô·ng thôn nhà em."
Đến bách hóa cao ốc, Thẩm Tuyết lon ton chạy vào, "Cảnh Trần, đây là cái bách hóa cao ốc anh bảo á, to thật."
Đồ đạc rực rỡ sắc màu, Thẩm Tuyết hoa cả mắt, ngó nghiêng chỗ này một tí, ngó chỗ kia một tí, cái gì cũng muốn mua. Chỉ là nàng không có nhiều phiếu như vậy, đi dạo nửa ngày, mua được một mảnh vải sợi tổng hợp, với một cân đường.
Đường có hơi đắt, Thẩm Tuyết do dự mãi cũng không nỡ cho Chu Cảnh Trần ăn một viên. "Cảnh Trần, đường này ăn không ngon, hơi dính răng, anh đừng ăn thì hơn."
Chu Cảnh Trần: "..."
Thẩm Tuyết chưa đi dạo bách hóa cao ốc đủ, nên bắt Chu Cảnh Trần đưa mình đến công viên, chạy hết công viên, chạy đến không nổi nữa, nàng mới chịu về nhà.
Tối nay Vương Phương Hồng nấu cơm, chúng nó về là có ăn ngay, nhưng Vương Phương Hồng chẳng nấu món gì cả, một nồi canh suông, một bát cháo loãng không thể loãng hơn.
"Về rồi thì nhanh ăn cơm đi, đây là canh mẹ nấu hai tiếng đó."
"Khổ thân mẹ quá, mất công nấu cho chúng con một nồi nước sôi để nguội thế này."
Nàng cầm muôi múc múc cháo trong bát, "Mẹ, nấu nồi cháo này tốn bao nhiêu công sức thế nhỉ, người thường còn nấu được cháo có gạo cơ đấy."
Chu Cảnh Trần, "Em thôi đi, mẹ vất vả nấu cơm cho chúng ta, còn chê bai."
Thẩm Tuyết nể bà bà cho nàng 200 đồng, nên không nói gì thêm, quay người về phòng, "Mọi người ăn đi, con no rồi."
Chờ nàng về phòng, Vương Phương Hồng lập tức gọi con trai về phòng, "Phiếu ta mua xong cho chúng mày rồi đấy, ngày mai cút về quê cho tao."
Bạn cần đăng nhập để bình luận