Xuyên Vào Niên Đại Văn Ta Không Đi Nội Dung Cốt Truyện

Xuyên Vào Niên Đại Văn Ta Không Đi Nội Dung Cốt Truyện - Chương 298: Cửa có một cái cao lớn đẹp trai quân nhân đồng chí. (length: 7560)

Cố Kiện Đông xuống xe không vội đến thẳng Thẩm gia Bá Đại Đội, trên xe lửa đủ loại mùi vị hòa lẫn vào nhau, người ở trong xe lâu, đến độ muốn phát ngán. Ngửi ngửi quần áo trên người, mùi vị thật khó ngửi, hắn đến nhà tắm, tắm rửa một lượt, rồi thay một bộ quần áo sạch sẽ.
Lúc này Thẩm Thư Ngọc đang đi làm, Cố Kiện Đông đến phía c·ô·ng xã, sợ làm phiền Thẩm Thư Ngọc làm việc nên hắn không vào tìm nàng.
Anh lính gác hình như vẫn luôn đợi ở cửa, hắn mặc quân phục, đứng nghiêm ở cửa, vóc dáng cao lớn đẹp trai, người ra vào c·ô·ng xã liên tục ngoái đầu nhìn hắn.
Người gác cửa bước ra từ chòi canh, "Đồng chí quân nhân, anh đến c·ô·ng xã chúng tôi để ứng trực à?"
"Đại gia, người yêu của cháu làm việc ở bên trong, cháu đang đợi nàng tan tầm ạ."
"Người yêu của anh tên gì thế, tôi gọi giúp cô ấy ra."
Cố Kiện Đông nhắc đến tên Thẩm Thư Ngọc, đáy mắt tràn ý cười, "Nàng tên Thẩm Thư Ngọc, là người trực tổng đài ở đây, không cần gọi nàng ra đâu ạ, cháu đến đợi nàng tan tầm thôi."
"Người yêu của anh là Tiểu Thẩm à, hai người thật là xứng đôi." Người gác cửa biết Thẩm Thư Ngọc. Thẩm Thư Ngọc khỏe mạnh, ở c·ô·ng xã đâu phải bí mật gì, c·ô·ng xã có việc nặng thiếu người, đều sẽ kêu nàng đến giúp.
Trong mắt đại gia, cô nương này có bản lĩnh thật sự, ba trăm cân hàng nàng nói chuyển là chuyển, chẳng thèm thở lấy một hơi.
"Giờ tan tầm còn sớm lắm, trời nắng to, cháu vào đây ngồi với đại gia một lát đi." Đại gia nhiệt tình mời Cố Kiện Đông vào chòi gác bảo vệ ngồi.
Cố Kiện Đông nghĩ rồi vào chòi gác với đại gia, hắn vừa mới thay quần áo, không muốn xuất hiện trước mặt Thư Ngọc với bộ dạng mồ hôi nhễ nhại.
Đại gia là người hay nói chuyện, vừa ngồi xuống đã tán gẫu với Cố Kiện Đông, đừng thấy Cố Kiện Đông vẻ mặt nghiêm nghị, chỉ cần hắn muốn nói chuyện, ai cũng có thể nói chuyện được cả. Thêm nữa Thẩm Thư Ngọc làm việc ở đây, Cố Kiện Đông muốn biết Thẩm Thư Ngọc ở đây thế nào, có thoải mái không.
"Tiểu Thẩm ở đây tốt lắm, c·ô·ng việc của nó thanh nhàn, Tiểu Lưu làm việc chung với nó cũng tốt bụng..."
Đừng xem đại gia là người gác cửa, những gì ông biết thật sự không ít, chẳng khác gì tình báo viên, Cố Kiện Đông muốn hỏi gì, đại gia đều biết tuốt.
Rất nhanh, Cố Kiện Đông biết c·ô·ng việc Thẩm Thư Ngọc làm thật sự thoải mái, đồng nghiệp cũng dễ hòa đồng.
Sau khi hàn huyên nửa ngày trong chòi gác, thấy sắp đến giờ tan tầm, Cố Kiện Đông ra đứng ở cửa.
Lưu Nguyệt Viên là cứ đến giờ là chuồn, hơn một giây làm việc cũng khiến nàng thấy có lỗi với bản thân, chạy ra cửa, thấy Cố Kiện Đông cao lớn, nàng lại chạy về, k·í·c·h· ·đ·ộ·n·g nói với Thẩm Thư Ngọc: "Thư Ngọc, ở cửa có một đồng chí quân nhân cao to đẹp trai lắm. Đặc biệt đẹp trai, đẹp trai đến mức đó đó, ánh mắt anh ấy đẹp lắm!"
Thẩm Thư Ngọc có chút không tin, đẹp hơn nữa cũng đâu thể đẹp hơn nhà nàng Cố Kiện Đông, "Thật không, tao ra xem thử."
Nàng thu dọn đồ đạc xong, dắt xe đ·ạ·p cùng Lưu Nguyệt Viên ra cửa, Thẩm Thư Ngọc nhìn người rồi sững người hai giây, lập tức cười tít mắt, "Cố Kiện Đông, anh về rồi."
Cố Kiện Đông ba chân bốn cẳng đi đến trước mặt Thẩm Thư Ngọc, "Ừ, anh về rồi."
Ở đây đông người, Cố Kiện Đông kiềm chế xúc động muốn ôm Thẩm Thư Ngọc.
Trong mắt hai người chỉ có đối phương, ai nấy đều tươi cười.
Hai người chẳng nắm tay, cũng chẳng ôm nhau, nhưng Lưu Nguyệt Viên bên cạnh lại cảm thấy bầu không khí này thật ngọt ngào.
Nếu được, Lưu Nguyệt Viên muốn hô một câu, 'Tân nương, tân lang nhập động phòng.' "Trời ạ, chị em thật hạnh phúc, đối tượng này vóc dáng cũng ra gì phết."
Thẩm Thư Ngọc giới t·h·iệu, "Đây là người yêu của tao, Cố Kiện Đông. Cố Kiện Đông, đây là đồng nghiệp của tao, Lưu Nguyệt Viên."
Cố Kiện Đông khẽ gật đầu, chìa tay ra, "Chào đồng chí Lưu Nguyệt Viên."
Lưu Nguyệt Viên vươn tay, "Chào anh, chào anh."
Thẩm Thư Ngọc nói, "trăng tròn, chúng ta về nhà trước."
Lần này không phải Thẩm Thư Ngọc đưa Cố Kiện Đông, mà là Cố Kiện Đông đưa Thẩm Thư Ngọc, trên yên sau Cố Kiện Đông để hai bộ quần áo, Thẩm Thư Ngọc ngồi lên sẽ không bị cấn m·ô·n·g.
Cố Kiện Đông thấy tay Thẩm Thư Ngọc không ôm eo hắn, hắn có chút lo lắng, dù cẩn t·h·ậ·n đến đâu, trên đường vẫn thường xuyên gặp ổ gà, bèn nghiêm trang nói, "Thư Ngọc, đường này khó đi lắm, em vịn chắc vào."
Thẩm Thư Ngọc sợ bị ném xuống, tay tự nhiên ôm lấy eo Cố Kiện Đông, Củ Cải Trắng ngày nào cũng đợi ở đầu thôn, thấy xe đ·ạ·p, nó vội vàng chạy tới.
Xe đ·ạ·p dừng lại trước mặt Củ Cải Trắng, Cố Kiện Đông dừng xe, Củ Cải Trắng lao thẳng vào người hắn. Cố Kiện Đông thuận tay ôm chú c·hó nhỏ lên, Củ Cải Trắng nhe răng, trông rất vui vẻ.
Nó quý mến Cố Kiện Đông, chẳng thèm liếc Thẩm Thư Ngọc một cái.
Thẩm Thư Ngọc: "..."
Cố Kiện Đông cân Củ Cải Trắng, "Củ Cải Trắng, mày lớn tướng rồi, sao gầy đi nhiều vậy?"
"Gâu gâu ~" Anh không ở nhà, c·ẩ·u gia ăn cơm chẳng thấy ngon miệng.
Ôm Củ Cải Trắng một hồi, Cố Kiện Đông đặt nó vào giỏ xe, Củ Cải Trắng lớn rồi, giỏ không đủ rộng cho nó ngồi, Cố Kiện Đông định thả nó xuống để nó tự đi bộ.
Vừa thả xuống, chú c·hó nhỏ liền xị mặt, biểu diễn ngay tại chỗ một màn lăn lộn.
"Anh cứ để nó ngồi đi, nếu không nó dỗi anh mấy ngày đấy."
Cố Kiện Đông đành chịu, lại ôm chú c·hó nhỏ lên.
Lúc hắn về cũng không báo trước cho Thẩm Thư Ngọc một tiếng, người Thẩm gia hoàn toàn không biết hắn đã về.
Người trong thôn lại càng không hay biết.
Khi hắn xuất hiện ở trong thôn, mọi người còn tưởng mình hoa mắt, "Người lái xe đưa con bé Thư Ngọc kia có phải Kiện Đông không?"
Các thím các cô nheo mắt nhìn, "Hình như là nó."
Đang vào mùa gặt, mọi người đều bận rộn dưới ruộng, chỉ nhìn từ xa thì thấy giống, nhưng cũng chẳng dám x·á·c định.
Đến khi Cố Kiện Đông thấy người, lần lượt gọi, "Tam đại nương, Thất thúc bà, chú Cột... Bận rộn đấy ạ!"
Nghe được giọng hắn, mọi người đều x·á·c nh·ậ·n là hắn, người nọ người kia đều k·é·o cổ họng hô, "Kiện Đông về rồi à, tối đến nhà ăn cơm nhé."
Biết đang vào vụ gặt, năm nay tất cả đều phải nhường nhịn mà s·ố·n·g, chuyện thân cận với người yêu, Cố Kiện Đông tạm gác sang một bên, đến nhà còn chưa kịp uống ngụm nước đã xắn tay áo xuống ruộng làm việc.
Thẩm Thư Ngọc chẳng hề thấy buồn vì bị người yêu lơ là, nàng t·h·í·c·h vốn chính là một Cố Kiện Đông như vậy.
Thẩm Nhị Trụ ở một đầu khác, nghe thấy mấy bà lão ríu rít bên đường, ông chắp tay sau lưng đi tới, thấy Cố Kiện Đông thì rất ngạc nhiên, "À... Kiện Đông về khi nào thế? Sao không báo tin gì?"
"Nhị gia gia, cháu vừa mới về ạ."
Thấy hắn định xuống ruộng, Thẩm Nhị Trụ giữ chặt hắn, "Vừa về thì về nhà nghỉ ngơi đi cháu, ruộng có nhiều người làm lắm."
Các thím cũng khuyên, "Đúng đấy, Kiện Đông, cháu về nhà nghỉ đi, chỗ này không cần cháu đâu."
"Phải đấy, nghe bảo ngồi xe lửa mệt lắm, nhìn cháu xem, gầy đi rồi này, có phải ở quân đội khổ quá không? Trong nhà đại nương có mấy quả trứng gà, lát nữa đại nương tan c·ô·ng, về nhà luộc trứng gà cho cháu ăn nhé..."
"Nhà thím có t·h·ị·t khô, lát nữa thím xào t·h·ị·t khô cho cháu ăn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận