Xuyên Vào Niên Đại Văn Ta Không Đi Nội Dung Cốt Truyện

Xuyên Vào Niên Đại Văn Ta Không Đi Nội Dung Cốt Truyện - Chương 400: Thẩm lão đầu Thẩm lão thái đến quân đội (length: 7577)

Người của Đại phòng, Nhị phòng, Tam phòng mỗi người đều chuẩn bị đồ vật nhờ cha mẹ chồng mang đi.
Trương Thúy Thúy, Lý Thải Hà, Lưu p·h·án Thê ba chị em dâu lại góp chung, cùng nhau bỏ tiền cho con cái mua một mảnh vải.
Vải vóc đại khái có thể may quần áo cho hài t·ử vừa người.
Thẩm Thu biết bọn nhỏ trong thôn nhớ thương Đại tỷ của nàng, chuyện của Đại tỷ nàng p·h·át s·i·n·h, nàng trở về nhìn thấy bọn trẻ, thuận miệng liền nói ra.
Bọn nhỏ trong tay không có tiền, trong nhà lại không có gì thứ tốt, thế nhưng tự bọn họ biết đan một ít đồ chơi nhỏ.
Cùng nhau đan các loại hình dạng đồ chơi nhỏ, mang tới Thẩm gia, nhờ Thẩm Thu giúp mang đi cho con của Thư Ngọc tỷ bọn hắn chơi.
Kim Bảo nuôi mười con ngỗng, hiện tại ra tay càng thêm hào khí "Thẩm đại gia, Thẩm đại nương, Thư Ngọc tỷ sinh bảo bảo ta cũng không có cái gì thứ tốt để đưa, ta đơn giản tặng một con ngỗng a, kim một nhưng lợi h·ạ·i có thể bảo hộ bảo bảo, vào nồi hầm với khoai tây cũng ăn ngon."
Kim Bảo ôm chặt kim một trong n·g·ự·c, nghĩ biện p·h·áp nhét vàng vào trong n·g·ự·c Thẩm lão đầu.
Thẩm lão đầu, Thẩm lão thái bị đứa nhỏ này chọc cho vui không ngừng.
"Ngươi đứa nhỏ này sao cứ thật thà như vậy, mỗi ngày nghĩ biện p·h·áp tìm ngỗng để đưa ra ngoài, kim một ngươi cứ nuôi trước đi, chờ Thư Ngọc tỷ của ngươi trở về thì tự ngươi cho nàng được không.
Tr·ê·n xe lửa quá nhiều người hai chúng ta già mang lên xe, kim một dễ dàng bị người t·r·ộ·m mất, lần này cứ để đó đã." Thẩm lão thái dỗ dành nó.
Kim Bảo ôm hài t·ử nghĩ một hồi, "Vậy được a, chờ Thư Ngọc tỷ trở về, ta đem kim một hai ba bốn năm sáu bảy tám 90 toàn bộ cho Thư Ngọc tỷ, để Thư Ngọc tỷ và bảo bảo mỗi ngày ăn nồi sắt hầm ngỗng lớn."
Kim Bảo biết tin Thư Ngọc tỷ hắn sinh con, chạy tới báo cho hắn biết, thẩm Nhị Nữu mang hai cân đường đỏ lại đây, "Đại nương, phiền toái ngươi giúp ta mang cho Thư Ngọc."
"Được."
Thẩm Thu nhìn thấy nhiều túi đồ vật như thế ở nhà chính, "Nãi, những thứ này đều là muốn mang cho Đại tỷ sao?"
"Đúng, lát nữa nhà ngươi còn phải cho thêm một ít đậu phộng, Đại tỷ của ngươi t·h·í·c·h ăn đậu phộng."
May mà có cả gia nãi cùng đi, bằng không một mình nàng còn không mang được nhiều đồ như vậy.
Mua vé xong, Thẩm lão đầu, Thẩm lão thái, Thẩm Thu xuất p·h·át lên xe lửa.
Cố Kiện Đông và Thẩm Xuân Linh xem giờ đến nhà ga đón người.
Bọn họ vừa xuống xe, Thẩm Xuân Linh liếc mắt một cái đã thấy cha mẹ trong đám người, y phục của bọn họ thực sự là quá cũ, Thẩm lão đầu, Thẩm lão thái sợ bị người chú ý ở tr·ê·n xe lửa, khoác lên một chiếc áo bông cũ kỹ nhất đi ra, Thẩm Thu cũng vậy, ba người cùng nhau xuống xe, vô cùng dễ gây sự chú ý.
"Cha mẹ, Tiểu Thu, ở bên này."
"Gia nãi, là Nhị cô, Nhị cô và tỷ phu tới đón con."
Ba người bước nhanh hơn một chút.
"Gia nãi, Tiểu Thu, có mệt không, đi, chúng ta về nhà." Cố Kiện Đông tiếp nh·ậ·n hành lý của bọn họ.
Lần này là tới đón gia nãi, Cố Kiện Đông mượn xe của quân đội đi ra, "Gia nãi, ngồi vững vào, chúng ta lái xe đi."
Xe vòng bốn t·ử chạy nhanh hơn nhiều, Thẩm Thư Ngọc nghe thấy ngoài cửa có động tĩnh, đem mình quấn c·h·ặ·t chẽ rồi đi ra, "Gia nãi, Tiểu Thu."
Thẩm Thu chạy chậm xông lại, "Đại tỷ, con rất nhớ tỷ."
"Tiểu Thu, ngươi chậm một chút, ngươi như tiểu p·h·áo trận, đừng đụng ngã Đại tỷ của ngươi, Đại tỷ ngươi thân thể yếu ớt."
Ngoài cửa lạnh, Cố Kiện Đông bảo gia nãi bọn họ vào nhà rồi nói chuyện, Thẩm lão đầu, Thẩm lão thái lâu như vậy không gặp đại tôn nữ, rất nhớ c·h·ặ·t, vừa nhìn thấy đại tôn nữ, có chút k·í·c·h· ·đ·ộ·n·g, nói chuyện nước mắt đều rơi xuống.
"Ngoan bảo, sinh hài t·ử có đau lắm không?"
"Đau lắm ạ, không đau thì làm sao sinh ra hài t·ử được, nãi."
"Bảo ngoan trở về tr·ê·n g·i·ư·ờ·n·g nằm đi, nằm xuống rồi nói chuyện."
Thẩm Thu chú ý tới bảo bảo ở tr·ê·n g·i·ư·ờ·n·g, cẩn t·h·ậ·n ôm con dậy, "Đại tỷ, đây là Tiểu Trạch của chúng ta sao, lớn thật đáng yêu, gia nãi, các ngươi nhìn tằng tôn tôn của các ngươi xem, có phải đáng yêu lắm không."
Thẩm lão đầu, Thẩm lão thái vừa nhìn thấy hài t·ử liền t·h·í·c·h đến mức không chịu được, "Đáng yêu, đáng yêu, đôi mắt này, cái mũi này, vừa nhìn là biết con của chúng ta."
Thẩm Xuân Linh rót nước cho cha mẹ, "Cha mẹ, Tiểu Thu, mọi người uống ngụm nước ấm áp thân thể trước đi."
Bọn họ đùa với hài t·ử trong phòng, Cố Kiện Đông vào phòng bếp chuẩn bị đồ ăn.
"Gia nãi, ngồi xe lâu như vậy chắc mệt lắm rồi phải không ạ?"
"Có gì mà mệt, chỉ việc nằm, có làm gì đâu."
"Đại tỷ, nãi gạt tỷ đấy, nãi ở tr·ê·n xe lửa có nằm được đâu, cứ luôn miệng hỏi nhân viên trên tàu khi nào đến."
"Ngươi đứa nhỏ này, sao miệng lưỡi nhanh thế."
"Cha mẹ chồng ngươi ở bên Đại Tây Bắc, không về ngay được đâu, bảo ngoan, ngươi chụp mấy tấm ảnh gửi qua, cho bọn họ nhìn mặt cháu."
Ở nơi hoàn cảnh gian khổ mà làm xây dựng, trong lòng có đứa cháu nhớ thương, mỗi ngày làm việc đều nhẹ nhàng hơn nhiều.
Điểm này Thẩm Thư Ngọc n·g·ư·ợ·c lại không nghĩ tới, nàng đã cất máy ảnh xuống đáy hòm rồi.
Thẩm Thư Ngọc chỉ vào chân tường, "Tiểu Thu, máy ảnh ở dưới đáy hòm, cháu giúp Đại tỷ tìm xem."
Thẩm Thu tìm được máy ảnh, Thẩm Thư Ngọc thay cho bảo bảo một bộ quần áo đáng yêu, bắt đầu chụp ảnh cho nó, chụp liền mười mấy tấm, mới để máy ảnh xuống.
Năm người trong phòng vây quanh hài t·ử ngồi, Tiểu Trạch mở mắt nhìn mọi người một vòng, rồi híp mắt ngủ.
"Bảo ngoan, trong người có chỗ nào không thoải mái không?"
Vừa mới sinh con xong, chắc chắn là có chỗ không thoải mái thế nhưng Thẩm Thư Ngọc không muốn gia nãi phải lo lắng, "Không có gì không thoải mái cả, con khỏe; phục hồi cũng nhanh nữa."
Thân thể Thẩm Thư Ngọc x·á·c thực hồi phục tương đối tốt, nàng cảm giác mỗi ngày một tốt hơn.
Đây đều là c·ô·ng lao của linh tuyền thủy của nàng.
Phòng kh·á·c·h đều là đồ Thẩm lão đầu, Thẩm lão thái mang đến, Thẩm Thư Ngọc biết bọn họ sẽ mang đồ tới, không ngờ sẽ mang nhiều đến thế.
"Gia nãi, hay là các ngươi mang hết lương thực trong nhà đến rồi, sao nhiều vậy."
"Nhìn thì nhiều thôi chứ cũng có gì đâu, chỉ có một ít khoai lang, khoai tây, đỗ, hạt dẻ, quả phỉ, hạt thông, đậu, t·h·ị·t khô, t·h·ị·t gà...
Bấy nhiêu đây còn chưa đủ cho các cháu ăn đâu, chờ ăn hết rồi, nãi sẽ nhờ đại bá ngươi gửi thêm tới.
Đại bá ngươi, đại bá nương của ngươi cũng chuẩn bị đồ, t·h·ị·t khô, đường đỏ các thứ đều có.
C·ẩ·u Đản, Kim Bảo bọn nó cũng đan một ít đồ chơi nhỏ, nhờ ta mang đến cho cháu.
Nhị Nữu cầm hai cân đường đỏ lại đây, Xuân Linh, con đem đồ vào hết đi, cho ngoan bảo nhìn xem có những gì."
Thẩm Xuân Linh đem đồ đạc x·á·ch vào, rồi từng thứ lấy ra, khi Nhị cô vừa đến đã mang không ít thứ rồi, bây giờ gia nãi lại mang nhiều như thế, có mấy thứ lương thực này, Thẩm Thư Ngọc cũng không cần phải mua nữa.
May mà nhà lớn, bằng không nhiều đồ như vậy còn không có chỗ để.
Cố Kiện Đông từ phòng bếp nhìn ra, nhìn thấy Nhị cô mang nhiều đồ như vậy đi ra, anh cũng cười, "Nhị cô, ở thư phòng có một cái tủ lớn, cô để đồ vào bên đó đi, bên đó tủ lớn."
Thẩm lão đầu, Thẩm lão thái đến, lực chú ý đều ở đại tôn nữ và tằng tôn tôn, chẳng còn tâm trí mà xem nhà cửa, nói chuyện một hồi, bọn họ mới đứng dậy xem nhà.
Ba người đi một vòng từ trong ra ngoài, đều cao hứng, "Đại tỷ, nhà này to quá, sân phía ngoài cũng lớn nữa."
Ba phòng khách, mỗi phòng đều rất rộng rãi.
Thẩm lão đầu, Thẩm lão thái hài lòng nhất là cái sân lớn phía ngoài, trong mắt người già, có một cái sân để trồng rau là được, nhà lớn hay không không quan trọng.
"Cháu ngoan của chúng ta lợi h·ạ·i thật đấy, mùa này còn trồng được cả rau nữa."
Bạn cần đăng nhập để bình luận