Xuyên Vào Niên Đại Văn Ta Không Đi Nội Dung Cốt Truyện

Xuyên Vào Niên Đại Văn Ta Không Đi Nội Dung Cốt Truyện - Chương 11: Ngô Hoa gây chuyện (length: 7737)

Trong phòng bệnh an tĩnh trong chốc lát, Thẩm Tuyết tìm mấy chủ đề, cùng Chu Cảnh Trần tùy tiện hàn huyên vài câu liền nói phải về nhà.
Trước khi đi Chu Cảnh Trần còn hỏi nàng mượn hai xu tiền lẻ, nếu là người khác tìm nàng vay tiền, Thẩm Tuyết một xu cũng sẽ không mượn, hai xu tiền này nàng giữ đã lâu. Mở miệng là Chu Cảnh Trần, Thẩm Tuyết không chút do dự, Cảnh Trần là người kinh thành, điều kiện gia đình lại tốt, không thể nào không trả tiền.
"Cảnh Trần, ngươi hảo hảo dưỡng thương, ta hai ngày nữa trở lại thăm ngươi."
Ra bệnh viện, Thẩm Tuyết tính toán đi về nhà, vốn định ngồi xe bò về nhà, trên người bây giờ không một xu dính túi, muốn ngồi xe bò là không được.
Trở lại Thẩm gia Bá Đại Đội gặp Ngô Hoa, con ngươi Thẩm Tuyết đảo một vòng, giữ chặt Ngô Hoa vừa tan tầm về nhà, "Hoa thẩm, tan tầm đây là vội vã về nhà ăn cá à."
Ngô Hoa chính là mẹ kế của Thẩm Nhị Nữu, cả người trông rất cay nghiệt, mắt tam giác, khóe miệng trễ xuống, hai má hóp lại. Bình thường Thẩm Tuyết chẳng thèm phản ứng Ngô Hoa, trước mắt muốn cho Thẩm Thư Ngọc tìm một chút phiền toái, chủ động cùng Ngô Hoa chào hỏi.
Ngô Hoa liếc nhìn nàng, "Ăn cái gì cá chứ? Nhà ta có cá đâu mà ăn."
Thẩm Tuyết kinh ngạc, "Không phải chứ Hoa thẩm, ta nghe nói Nhị Nữu trở về mang theo không ít cá, còn cầm hai con cá cho Thư Ngọc đâu, giữa trưa nhà ta ăn cá đấy."
Ngô Hoa vừa nghe hỏa khí bốc lên rất lớn, cũng không có công phu phản ứng Thẩm Tuyết, vừa mắng một bên chạy về nhà, "Con tiện nhân này có cá không mang về nhà, xem ta về nhà không đ·á·n·h c·h·ế·t nàng."
Thẩm Nhị Nữu tan tầm trở về đang định nấu cơm, thấy Ngô Hoa n·ổi giận đùng đùng về nhà, nhìn thấy nàng liền h·ậ·n không thể ăn tươi nuốt sống, Thẩm Nhị Nữu cảm thấy không ổn, nhanh chân liền chạy.
Ngô Hoa thấy nàng dám chạy, hỏa khí càng lớn hơn, cầm gậy gỗ đ·ậ·p về phía nàng, "Mày, con t·i·ệ·n chân, 'ăn cây táo, rào cây sung' c·h·ó c·h·ế·t, lá gan mập ú à, có cá không mang về nhà, vui vẻ cầm đi cho người ta ăn, nuôi mày còn không bằng nuôi một con c·h·ó, đồ chơi không biết cảm ơn."
Thẩm Nhị Nữu chạy nhanh ch·óng, Ngô Hoa hoàn toàn đuổi không kịp nàng, Thẩm Đại Điền về đến nhà liền nghe được lão bà hắn mắng con gái, không phản ứng gì cả, thuận miệng liền hỏi, "Sao thế? Về nhà không nấu cơm, đi chơi à?"
"Đại Điền, ông về vừa lúc, xem con gái ngoan của ông kìa, tôi vừa mới biết con t·i·ệ·n nha đầu này có cá không mang về nhà, xách đi cho nhà khác ăn, tôi chưa thấy ai 'ăn như phá mả' như thế."
Lúc này Thẩm Đại Điền mới có biểu tình trên mặt, ngẩng đầu nhìn về phía con gái tr·ê·n tường, "Nhị Nữu, mẹ ngươi nói thật?"
Thẩm Nhị Nữu không biết từ khi nào đã trèo lên tường, đang lắc lư hai chân, hướng về Thẩm Đại Điền và Ngô Hoa trợn mắt. "Thì sao? Cá của ta, ta thích cho ai thì cho, có bản lĩnh trèo lên đ·á·n·h ta đi."
Nàng đâu còn là Thẩm Nhị Nữu bé bỏng, mặc bọn họ đ·á·n·h chửi.
Thẩm Đại Điền, Ngô Hoa bị Thẩm Nhị Nữu chọc tức đến không nhẹ, hai người lại muốn kéo Thẩm Nhị Nữu xuống đ·á·n·h một trận, nhưng tường quá cao, bọn họ với không tới, cũng không trèo lên nổi.
Không có cách nào với nàng, Ngô Hoa nộ khí đạt tới đỉnh điểm, lôi kéo Thẩm Đại Điền ra cửa. "Đại Điền, đi với tôi đòi lại cá, cá nhà mình không có lý gì lại tiện nghi người khác."
"Thẩm Thư Ngọc, mày đi ra đây cho tao."
"Hai người tìm ngoan bảo ta có chuyện gì?" Thẩm lão thái và những người khác đều ở nhà, thấy Thẩm Đại Điền, Ngô Hoa n·ổi giận đùng đùng đến nhà, mở miệng tìm Thẩm Thư Ngọc, Thẩm lão thái là người đầu tiên từ trong nhà đi ra. Đừng nhìn lão thái thái lớn tuổi, sức chiến đấu cũng không yếu, luận đ·á·n·h nhau, mấy thím mấy dì trong đội này không phải đối thủ của Thẩm lão thái. Ngô Hoa đối mặt lão thái thái, khí thế liền yếu đi mấy phần, "Ta... Ta tìm nó đòi cá, ta nghe Thẩm Tuyết nói con Nhị Nữu nhà ta đã mang hai con cá đến đây."
Vừa nói, Thẩm lão thái thái và mọi người cùng nhìn về phía Thẩm Tuyết, Thẩm Tuyết chột dạ cúi đầu, trong lòng thầm mắng Ngô Hoa, mình hảo tâm nói cho bà ta biết, bà ta mở miệng liền bán đứng mình.
Lý Thải Hà mặt đen lại, "Tuyết nha đầu, lòng dạ mày thế nào?"
Biết rõ Ngô Hoa là người gì, vậy mà nó còn nói cho Ngô Hoa biết chuyện Thẩm Nhị Nữu mang cá đến, bảo không phải nó cố ý thì Lý Thải Hà cũng không tin.
Bị người nhà chất vấn, Thẩm Tuyết cúi đầu không nói một lời, giả ngu!
Thẩm lão thái khinh khỉnh liếc nhìn đứa cháu gái thứ hai này, nhìn về phía Ngô Hoa, "Thím nó ơi, nhà ta không nợ nhà thím cá."
"Sao lại không nợ? Nhị Nữu nhà tôi đưa cá ra, chính là cá nhà tôi, tôi không đồng ý nó mang cá cho nhà bà. Cá đã bị các người ăn, vậy đi, tôi cũng không đòi nhiều, nhà bà đền cho nhà tôi ba mươi trứng gà, coi như xong."
"Ôi chao, bà cũng dám đòi đấy, không sợ nứt vỡ bụng à." Thẩm Thư Ngọc không biết đã về lúc nào, vác cái lưng l·ồ·ng, chậm rãi đi đến trước mặt Ngô Hoa, cười như không cười.
Ngô Hoa bản năng lùi về phía sau hai bước, nha đầu ch·ế·t tiệt kia rõ ràng tuổi không lớn, khí thế phát ra lại dọa người vô cùng.
Nghĩ đến ba mươi trứng gà, Ngô Hoa lại có dũng khí, Đại Bảo nhà bà ta hôm qua còn k·h·ó·c đòi ăn trứng gà, "Tôi... Tôi mặc kệ, dù sao nhà bà phải đền."
Thẩm Thư Ngọc tiện tay nhặt lên một cây gậy bị vứt trong góc, ngắm nghía, ánh mắt nhẹ nhàng quét Ngô Hoa một cái, cây gậy trong tay răng rắc một tiếng gãy làm đôi.
Ngô Hoa sợ tới mức chân mềm nhũn, nha đầu kia sức lực cũng lớn quá, cây gậy to bằng cổ tay kia mà nó bẻ nhẹ một cái liền gãy, người gì vậy?
Bà ta đổi giọng, "Kỳ thật... Đền một quả trứng gà cũng được."
Nha đầu kia sức lực lớn như vậy, nếu mà ăn phải một đấm của nó, chắc bà không còn m·ạ·n·g già mà về.
Thẩm Đại Điền rụt cổ, kéo Ngô Hoa nhỏ giọng thì thầm, "Tôi về nhà đây, việc này thật ra là ta không đúng."
Sớm biết thế thì ông đã không nên đến, ở nhà vểnh chân bắt chéo u·ố·n·g· ·r·ư·ợ·u cho sướng thân.
Thẩm Gia Bảo, Gia Vệ, Gia Quốc vẻ mặt sùng bái nhìn về phía muội muội, muội muội thật là k·h·ố·c!
Đôi mắt Thẩm Thu lấp lánh ánh sao, Đại tỷ của nó ngầu quá!
Thẩm Thư Ngọc ném cây gậy trong tay đi, "Cút."
"Dạ dạ dạ!" Thẩm Đại Điền và Ngô Hoa nháy mắt biến m·ấ·t tăm hơi.
Người nhà họ Thẩm: "..."
Bọn họ vừa đi, Thẩm lão thái đau lòng kiểm tra tay cháu gái, "Ấy da, ngoan bảo tay đỏ hết rồi, con xem con kìa, vừa rồi phí sức làm gì, mệt người ra, có sức còn không bằng ăn nhiều hai bát cơm."
Trương Thúy Thúy xem tay cháu gái, chả có chuyện gì, khóe miệng co giật, cháu gái quả nhiên là cục cưng trong lòng lão thái thái, thương đến vô bờ bến.
Lý Thải Hà được thể nhéo nhéo tay mình, giơ ra đôi móng vuốt đen xì đến trước mặt lão thái thái, "Má ơi, tay con cũng đỏ, tối nay con có được ăn nhiều hai bát cơm không?"
Đổi lại là một cái tát của lão thái thái, "Mày ăn cứt ý, ngày thường mày ăn có thiếu à? Mau nhanh chân vào bếp chuẩn bị cơm tối đi, ngoan bảo nhà ta cả ngày bận rộn bên ngoài, chắc đói lắm rồi."
Lưu phán thê: Nha đầu ch·ế·t tiệt kia bận bịu cái gì? Chả phải là chơi cả một ngày bên ngoài, lão thái thái đúng là b·ất c·ô·ng.
Lý Thải Hà không muốn đi nấu cơm, ánh mắt dừng lại trên người Thẩm Tuyết, "Má, con thấy cơm tối nay cứ để Thẩm Tuyết làm đi, không biết nó có ý đồ gì, buổi trưa nó ăn cá không ít, quay đầu liền nói cho Ngô Hoa chuyện Nhị Nữu mang cá đến đây, chẳng phải là cố ý để Ngô Hoa đến tìm Thư Ngọc gây sự sao!"
Trương Thúy Thúy: "Má, số trứng gà má để trong bếp biến m·ấ·t rồi, giữa trưa chỉ có Thẩm Tuyết ở nhà thôi đấy!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận