Xuyên Vào Niên Đại Văn Ta Không Đi Nội Dung Cốt Truyện

Xuyên Vào Niên Đại Văn Ta Không Đi Nội Dung Cốt Truyện - Chương 175: Xem Thẩm Nhị Nữu (length: 7242)

Thẩm Thư Ngọc một mình đạp xe đến nhà ga, nhà ga rất đông người. Nhân viên công tác ở các cửa sổ bán vé đều có hàng dài, Thẩm Thư Ngọc xếp hàng nửa giờ mới đến lượt. Vé tàu ngày mai đã hết, Thẩm Thư Ngọc mua vé ghế c·ứ·n·g ba giờ ngày kia. Thẩm Thư Ngọc thật ra muốn mua g·i·ư·ờ·n·g nằm, nhưng nàng không sao cả, dù sao muốn mua g·i·ư·ờ·n·g nằm cũng không mua được.
Rời khỏi nhà ga ồn ào náo nhiệt, gần đến Thẩm gia Bá Đại Đội, Thẩm Thư Ngọc rẽ một vòng. Đến đại đội Lý Gia Truân bên cạnh tìm Thẩm Nhị Nữu. Thẩm Nhị Nữu gả cho Hứa Quốc Sinh tháng thứ ba đã có thai. Hiện tại bụng đã rất lớn, thấy hảo tỷ muội đến, nàng rất vui mừng. "Thư Ngọc, hôm nay sao ngươi lại rảnh đến đây?"
Nàng ngồi tr·ê·n kháng, bụng lớn vẫn muốn xuống nghênh Thẩm Thư Ngọc, Thẩm Thư Ngọc vội bảo nàng ngồi xuống. "Ngươi cứ ngồi yên đừng nhúc nhích! Nhớ ngươi nên ghé thăm."
Lão bà của Thẩm Nhị Nữu là Triệu Mai Hương hôm nay được nghỉ, nghe tiếng người nói chuyện ở ngoài sân, bà đi ra xem, thấy là Thẩm Thư Ngọc cũng tươi cười. "Thư Ngọc tới à, Nhị Nữu hôm kia còn lải nhải nhắc đến ngươi đó, hai đứa cứ vào phòng nói chuyện cho thoải mái, thím đi nấu cơm, buổi chiều ở lại nhà thím ăn cơm."
Thẩm Thư Ngọc giơ ngón tay cái lên, "Con nghe nói trù nghệ của thím là nhất rồi, hôm nay con có lộc ăn."
Lần này Thẩm Thư Ngọc đến thăm Thẩm Nhị Nữu mang theo mười cân bông, một bình đường đỏ còn lại nửa cân. Thẩm Nhị Nữu lải nhải. "Ngươi đến thăm ta là ta đã rất vui rồi, làm gì còn mang nhiều đồ như vậy, mấy thứ này ta không cần đâu, tối đến lúc về ngươi phải mang theo đấy."
"Cái này không phải cho ngươi, ta mang cái này cho con nuôi ta đấy chứ."
Hai người ở tr·ê·n kháng nói chuyện, Triệu Mai Hương lấy một túi nhỏ hạt dưa rang kỹ vào, "Hai đứa cứ chuyện trò, ta đi ra nấu cơm."
Từ khi nàng bước vào cửa đến giờ, Triệu Hương Mai vẫn luôn tươi cười chào đón nàng, còn nói nhượng nàng ở lại ăn cơm chiều, hai người nói chuyện trong phòng, thím còn mang cả hạt dưa vào. Thím đối đãi với nàng như vậy, chứng minh địa vị của Nhị Nữu ở nhà Hứa gia không tệ, ít nhất là được bà bà coi trọng.
Biết nàng ở nhà chồng thật lòng sống tốt, Thẩm Thư Ngọc từ đáy lòng mừng thay cho nàng. "Bụng to như vậy, sắp sinh rồi hả?"
Mang thai, Thẩm Nhị Nữu thoạt nhìn rất dịu dàng. "Còn chưa đâu, có lẽ tại ta ăn nhiều quá, bụng trông mới to vậy thôi."
"Ta nghe người ta nói thai nhi lớn quá cũng không dễ sinh."
Thẩm Nhị Nữu vẻ mặt khổ sở. "Bà bà ta cũng nói vậy, nhưng ta cứ thèm ăn thôi, nếu không ăn thì miệng thấy khó chịu, người cũng không có sức."
Không phải đói, nàng chỉ là thèm ăn, ngoài các bữa cơm ra, lúc khác Thẩm Nhị Nữu cố gắng nhịn không ăn, nhưng nhịn hai ngày là không nhịn được, ngược lại ăn nhiều hơn.
"Nhưng mà Quốc Sinh làm t·h·ị·t khô cho ta ăn, ta thèm ăn gì thì ăn một hai miếng t·h·ị·t khô, ăn chán rồi ta lại không muốn ăn nữa. Quốc Sinh làm mấy cân, lúc về ngươi mang một ít về mà ăn."
"Ta không muốn đâu, để lại tự ngươi ăn đi."
"Ta nghe Kim Bảo nói đại nương muốn kén rể cho ngươi? Chuyện này có thật không?"
Thẩm Kim Bảo rảnh rỗi lại đến thăm Thẩm Nhị Nữu, hắn muốn nói chuyện với Thẩm Nhị Nữu một lát, kể cho nàng nghe những chuyện đã xảy ra ở Thẩm gia Bá Đại Đội, bởi vậy, chuyện Thẩm Thư Ngọc muốn kén rể, nàng cũng biết được. Theo nhận thức của nàng, con gái đều phải gả đi, nghe hảo tỷ muội nói muốn kén rể, nàng có chút không dám tin.
"Là thật đó, gia nãi không muốn ta gả đi, ta cũng không muốn gả đi, kén rể đến nhà tốt vô cùng, ta có thể luôn ở nhà hiếu thuận gia nãi."
"Nhà mẹ đẻ bà bà ta ở sát vách cũng có người kén rể, tên kia vừa lười vừa tham ăn, còn dẫn cả nhà già trẻ đến ở nhờ, rõ là muốn ăn hết của người ta. Thư Ngọc, phải cẩn thận xem xét chọn lựa người để kén rể, hỏi han kỹ càng vào, nếu chọn nhầm người, cả đời coi như xong."
"Đừng lo cho ta, ta biết phải làm gì mà, không nói chuyện này nữa, ta tới là muốn nói với ngươi ngày kia ta muốn đi Cáp Thị một chuyến, ngươi có muốn mua gì không, đến lúc đó ta mua cho."
"Đi Cáp Thị à? Ngươi đi với ai? Ta không muốn mua gì đâu, nhà ta không t·h·iế·u thứ gì cả."
"Đi một mình."
Thẩm Nhị Nữu không gặng hỏi nàng đi Cáp Thị làm gì, chỉ dặn dò. "Đi đường nhớ phải cẩn thận đó."
"Biết rồi."
Triệu Mai Hương nấu xong cơm, lại đây gọi hai người, "Nhị Nữu, Thư Ngọc, ra ăn cơm thôi."
Thẩm Thư Ngọc ăn cơm ở nhà Hứa gia, lại nói chuyện một lúc, để ý thấy chân Thẩm Nhị Nữu rất s·ư·n·g. Thẩm Thư Ngọc để lại cho Thẩm Nhị Nữu một ống trúc chứa nước suối linh tuyền, dặn nàng ngày nào cũng phải uống. Lúc Thẩm Thư Ngọc sắp đi, Thẩm Nhị Nữu nh·é·t gần hai túi t·h·ị·t khô cho nàng, "Một túi cho ngươi, một túi ngươi mang về cho Kim Bảo. Thẩm Đại Điền nấu cơm khó ăn lắm, Kim Bảo gầy hẳn đi."
Thẩm Nhị Nữu bụng lớn, Thẩm Thư Ngọc không tiện từ chối, nh·ậ·n lấy t·h·ị·t khô nàng đưa, "Ta về đây."
"Thím, con về đây."
"Rảnh thì lại đến chơi nhé."
Đợi nàng đi xa, Thẩm Nhị Nữu vào phòng lấy một nửa số bông đưa cho bà bà. "Mẹ, số bông này mẹ cầm lại phòng đi, may cho mình một cái áo bông mặc cho ấm."
Thẩm Thư Ngọc đến mang theo một cái gói lớn, phồng căng lên, Triệu Mai Hương không biết là cái gì, không ngờ đứa trẻ này còn mang bông đến cho con dâu, đúng là đứa trẻ ngoan.
"Mẹ có áo bông mặc rồi, không cần may đâu, ngược lại là con, vẫn chưa có áo bông, số bông này mẹ cầm, may cho con một cái áo bông mà mặc."
"Áo bông con tự may được rồi, mẹ ngày nào cũng phải đi làm, làm gì có thời gian chứ, con ở nhà không có việc gì làm, may áo bông vừa hay để g·i·ế·t thời gian."
Triệu Mai Hương nghe theo. "Được, nghe con, con tự may áo bông, nếu may mệt thì nghỉ ngơi một chút, đừng có làm mình mệt quá đấy, biết chưa."
Nhị con dâu đưa bông, Triệu Mai Hương cầm ngay vào phòng, định bụng buổi tối rảnh rỗi sẽ dùng số bông này làm một cái chăn bông nhỏ, đợi đến lúc đứa bé ra đời thì dùng được.
Thẩm Thư Ngọc về đến thôn, cũng không cần cố ý đi tìm Thẩm Kim Bảo, Thẩm Kim Bảo đang chơi cùng một đám trẻ con ở ngoài đồng, Thẩm Thư Ngọc vừa vào thôn đã thấy hắn, nàng vẫy tay. "Kim Bảo, lại đây."
Thẩm Kim Bảo từ trong ruộng chạy tới. "Tỷ Ngọc, gọi cháu có gì không?"
Thẩm Thư Ngọc đưa cho Thẩm Kim Bảo một túi nhỏ đựng t·h·ị·t khô, "Đây, cái này là tỷ tỷ của cháu dặn ta mang cho cháu."
Vừa nghe là tỷ tỷ dặn tỷ Thư Ngọc mang đồ cho mình, tr·ê·n mặt Thẩm Kim Bảo cười tươi rói thấy rõ. "Tỷ Ngọc, tỷ đi thăm tỷ của cháu à? Tỷ cháu có khỏe không? Chân còn s·ư·n·g không? Buổi tối ngủ có ngon giấc không?"
"Ừm, tỷ tỷ cháu rất khỏe, ngủ rất ngon giấc, cháu yên tâm đi." Thẩm Thư Ngọc đã lâu không thấy Thẩm Kim Bảo, bây giờ nhìn lại mới thấy thằng bé thật sự gầy, gầy hẳn đi, trông không đáng yêu như trước nữa.
"Trong gói to là t·h·ị·t khô, tỷ phu cháu làm đó, cháu mau cầm về nhà ăn đi thôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận