Xuyên Vào Niên Đại Văn Ta Không Đi Nội Dung Cốt Truyện

Xuyên Vào Niên Đại Văn Ta Không Đi Nội Dung Cốt Truyện - Chương 211: Phát sốt (length: 7356)

Đây là lần đầu Thẩm Thư Ngọc cảm nhận được lạc thú ném tuyết, bọn họ cùng đám nhóc con này chơi đùa cả một buổi sáng, chơi đến kiệt sức, cả đám nằm trên nền tuyết cười ha ha.
Đến trưa, đám nhóc con ai nấy về nhà ăn cơm, ăn xong lại hộc tốc chạy đến nói muốn đắp người tuyết.
Thẩm Thư Ngọc, Cố Kiện Đông và một đám trẻ con bắt đầu đắp người tuyết ở sân. Tuyết rất lạnh, trời cũng rất buốt. Phần lớn bọn trẻ áo bông không đủ ấm, một nửa sụt sịt mũi, nhưng khi đắp người tuyết, ai nấy đều toe toét cười.
Thẩm Thư Ngọc mang bao tay nên khi đắp người tuyết không cảm thấy lạnh, chỉ là mặt bị cóng đến ửng hồng. Cố Kiện Đông sợ nàng lạnh, về phòng lấy khăn quàng cổ cho nàng, khi quàng khăn cho nàng, kéo cao che khuất hơn nửa khuôn mặt nàng.
Mấy người lớn, một đám trẻ con đắp người tuyết ở sân Thẩm gia, rất nhanh, sân Thẩm gia đứng đầy người tuyết lớn nhỏ. Thẩm Thư Ngọc cho chúng thêm mắt, mũi, miệng. Mũ của Cố Kiện Đông, khăn quàng cổ của Thẩm Thư Ngọc đều được tháo ra cho người tuyết đội. Bọn họ còn đắp hai người tuyết to hơn người thật ở cổng Thẩm gia, cả chó tuyết hình củ cải trắng nữa, và vài hình khác.
Từ sân ra đến cổng, có đến mười mấy người tuyết, chó tuyết lớn nhỏ khác nhau.
Thẩm Thư Ngọc và bọn trẻ đều rất hài lòng.
Giá mà có cái máy ảnh thì tốt, Thẩm Thư Ngọc nghĩ bụng.
Chơi tuyết cả ngày, có lẽ là bị cảm lạnh. Trước khi ngủ, Thẩm Thư Ngọc cảm thấy người nóng ran, nửa đêm thân thể nóng như lửa đốt, ngủ mê man. Trong lúc ngủ mơ, nàng mơ thấy Cố Kiện Đông, nàng nóng hầm hập, Cố Kiện Đông dịu dàng ân cần chăm sóc nàng, thường xuyên thăm dò trán nàng, quan s·á·t nhiệt độ của nàng thay đổi. Trong mộng, Cố Kiện Đông khác hẳn ngày thường, biểu tình nghiêm túc, nhưng khi nhìn nàng, trong mắt như chứa cả một vùng biển sao, sáng lấp lánh.
Khi Thẩm Thư Ngọc mở mắt ra thì thấy Cố Kiện Đông tay phải ch·ố·n·g đầu, ngồi thẳng bên g·i·ư·ờ·n·g lò của nàng, nhắm mắt dưỡng thần. Nàng s·ờ lên khăn mặt tr·ê·n trán, lúc này mới biết đêm qua chắc hẳn nàng đã nóng hầm hập, Cố Kiện Đông đã chăm sóc nàng cả đêm.
Thẩm Thư Ngọc đã hạ sốt, nhưng đầu còn nặng trịch, nàng ch·ố·n·g người ngồi dậy. Cố Kiện Đông vừa mới nhắm mắt chưa được bao lâu, bỗng mở mắt, "Thư Ngọc, nàng tỉnh rồi à."
Cố Kiện Đông dùng mu bàn tay dò trán Thẩm Thư Ngọc, rồi lại dò trán mình, thấy nhiệt độ đã hạ, nỗi lo lắng trong đáy mắt hắn mới vơi đi một nửa.
Thẩm Thư Ngọc hạ sốt, giọng nói yếu ớt, "Cố Kiện Đông, có phải ngươi đã chăm sóc ta cả một đêm không? Ta không sao rồi, ngươi về phòng nghỉ đi."
Quầng thâm mắt hắn rất rõ, Thẩm Thư Ngọc vừa nhìn là biết hắn thức cả đêm.
Cố Kiện Đông lắc đầu, "Ta không cần về ngủ, ta muốn ở đây với nàng, ta muốn chăm sóc nàng."
Thẩm lão thái đi tới, tay bưng bát cháo, "Ôi trời, cháu yêu của ta, cháu tỉnh rồi à, đỡ hơn chút nào chưa? Cũng tại ta, biết rõ trời lạnh, ta nên bảo cháu mặc thêm nhiều vào, mặc nhiều thì đã không bị cảm rồi. Mau ăn chút cháo đi. Kiện Đông à, cháu còn chưa ăn sáng nữa, ta nấu cháo t·h·ị·t nạc, cháu ra phòng bếp múc hai bát ăn đi, ăn cháo xong, cháu về phòng ngủ một giấc cho ngon, ngoan, có ta chăm sóc đây rồi."
Thẩm Thư Ngọc xoa mu bàn tay hắn, "Đi uống cháo đi, uống cháo xong về phòng ngủ, ngươi mà không nghe lời, ta sẽ giận đấy."
Cố Kiện Đông đi múc cháo, múc xong hắn bưng đến, cùng Thẩm Thư Ngọc ăn chung cháo. Thẩm Thư Ngọc ăn hết bát cháo, thân thể có chút sức lực, đầu cũng không nặng như vậy nữa, nàng rót một cốc nước ấm uống. Trong nước nàng có pha thêm linh tuyền thủy, uống xong một cốc, Thẩm Thư Ngọc không còn khó chịu như vừa rồi.
Thẩm lão thái sờ trán nàng, "Hết sốt rồi, Nhị cô cháu nấu canh gừng, lát nữa hai đứa mỗi đứa uống một bát, tối về ngâm khương tắm."
Hai người uống cháo xong, lại uống một bát canh gừng lớn, Thẩm Thư Ngọc no căng cả bụng, "Nãi, Cố Kiện Đông, cháu không sao rồi, mọi người về phòng nghỉ ngơi đi."
Cố Kiện Đông không muốn về phòng, hắn đi chuyển hai cái ghế dài đến, trang trọng nằm tr·ê·n ghế dài, hai tay đan vào nhau đặt tr·ê·n bụng, cười với Thẩm Thư Ngọc, "Thư Ngọc, ta ngủ ở đây."
Chân hắn còn dài hơn ghế, hắn nằm xuống, chân không có chỗ để, đành để lơ lửng. Hắn chào Thẩm Thư Ngọc, rồi trở mình, cả người co ro lại để ngủ, nhìn thế nào cũng thấy thật tội nghiệp.
Thẩm Thư Ngọc không định ngủ, nàng xuống g·i·ư·ờ·n·g, k·é·o Cố Kiện Đông đứng dậy, "Cố Kiện Đông, lên g·i·ư·ờ·n·g ta ngủ đi, ta không ngủ, ta ngồi ở bàn đọc sách."
Đứa nhỏ này mà ngủ ở ghế, Thẩm lão thái cũng không đành lòng, "Kiện Đông, lên g·i·ư·ờ·n·g đi ngủ."
Đứa nhỏ này bám lấy cháu gái lớn của nàng, Thẩm lão thái không định gọi hắn về phòng mình ngủ.
Cố Kiện Đông do dự một lát rồi leo lên g·i·ư·ờ·n·g lò của Thẩm Thư Ngọc, giờ g·i·ư·ờ·n·g đã được sưởi ấm, rất ấm áp. Cố Kiện Đông thức cả đêm, hắn thật sự rất buồn ngủ, nằm lên g·i·ư·ờ·n·g không bao lâu đã ngủ say.
Thẩm Thư Ngọc uống cháo, lại uống vài cốc linh tuyền thủy, thân thể đã không còn khó chịu. Nàng đọc sách trong phòng một lát, rồi mặc áo bông, mang khăn quàng cổ, đội mũ, trùm kín mít. "Gia nãi, Nhị cô, ta ra ngoài đi dạo."
Bây giờ lại bắt đầu có tuyết rơi, cháu gái lớn vừa hạ sốt, Thẩm lão thái không yên lòng. "Cháu ngoan, hôm nay có tuyết, chốc nữa tuyết có khi rơi to đấy, cháu đừng ra ngoài, đợi tuyết tạnh rồi hẵng đi."
Thẩm Thư Ngọc muốn thừa dịp trời có tuyết, mọi người đều không ra ngoài thì nàng mới có thể đi đến chuồng b·ò.
"Nãi, cháu ở nhà bứt rứt lắm, cháu chỉ muốn ra ngoài đi dạo thôi, cháu đi một vòng rồi về ngay ạ."
"Vậy cháu về phòng mặc thêm hai lớp áo lông vào." Cháu gái lớn chỉ mặc một áo dài tay, một áo bông, Thẩm lão thái không yên lòng, mặc phong phanh như vậy ra ngoài sẽ lạnh đấy.
Thẩm Thư Ngọc thực ra đã mặc quá nhiều rồi, áo bông của nàng rất dày, lúc Nhị cô may áo bông cho nàng đã nh·é·t rất nhiều bông vào, nàng chỉ mặc một áo bông thôi đã mập như cái chum rồi.
Có một loại lạnh là bà ngươi cảm thấy ngươi lạnh, Thẩm Thư Ngọc coi như đã cảm nhận được.
Nếu nàng không mặc thêm hai lớp áo lông, Thẩm lão thái nhất định không cho nàng ra ngoài, Thẩm Thư Ngọc đành phải về phòng mặc thêm hai lớp áo lông, ra cho bà nàng kiểm tra. "Nãi, nãi xem này, áo lông cháu mặc rồi, cháu ra ngoài đây ạ."
"Về sớm đấy nhé, đừng đi bộ lâu quá, bên ngoài lạnh lắm."
Nhìn nàng đi xa, Thẩm lão thái lải nhải với con gái, "Trời lạnh thế này, không biết ngoài kia có gì hay ho mà đi dạo chứ. Con canh chừng thời gian, nếu lát nữa ngoan bảo không về thì con phải ra tìm nó đấy."
Thẩm Xuân Linh bật cười, "Mẹ, Thư Ngọc đâu phải trẻ con nữa mà đi dạo rồi lạc mất."
"Mẹ nói con nghe thôi, ngoan bảo lớn thế nào đi nữa thì trong mắt mẹ nó vẫn là trẻ con, là trẻ con thì phải để mắt đến."
Hôm qua bà đã để mặc cháu ngoan đi chơi tuyết, chỉ một thoáng sơ ý mà con bé đã bị cảm sốt rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận