Xuyên Vào Niên Đại Văn Ta Không Đi Nội Dung Cốt Truyện

Xuyên Vào Niên Đại Văn Ta Không Đi Nội Dung Cốt Truyện - Chương 271: Ngươi đứa nhỏ này thật là hiểu chuyện (length: 7756)

"Nãi, xong rồi, Đại tỷ làm c·ô·ng tác là người trực tổng đài, ngồi ở phòng thoại vụ nghe điện thoại là được.
Không chuyển chính thì một tháng lương 15 đồng, chuyển chính thì mỗi tháng 30 đồng.
C·ô·ng việc này khá tốt, không mệt cũng không bận, chỉ là có chút tốn hạt dưa." Thẩm Thư Ngọc còn chưa kịp nói, Thẩm Thu đã thay Đại tỷ của nàng nói trước.
Thẩm lão thái nghe xong vô cùng vừa lòng, "Người trực tổng đài tốt, ngoan bảo của ta từ nay về sau cũng là một thành viên của bát đại nhân viên, tốt, tốt."
Thẩm lão đầu bọn họ lục tục tan tầm trở về, nghe nói Thẩm Thư Ngọc là người trực tổng đài, đều cao hứng.
Một người có c·ô·ng tác, cả nhà được nở mày nở mặt.
Thẩm lão đầu cười ha hả chắp tay sau lưng đi ra, một thoáng chốc, mọi người đều biết đại nha đầu nhà Thẩm gia là người trực tổng đài, sau này cũng là người mang bát sắt ăn lương thực hàng hóa.
"Nhân viên phòng thoại vụ là làm gì?"
"Người trực tổng đài ngươi cũng không biết, chính là truyền lời ấy mà."
"Cái gì truyền lời, là người ta nghe điện thoại đấy."
"Thế thì không phải là đồng dạng."
Thẩm lão đầu khoe khoang xong, chắp tay sau lưng, lại cười ha ha về nhà.
Thẩm Thư Ngọc có c·ô·ng tác, người có hâm mộ cũng có ghen tị, Thẩm Tuyết chính là ghen tị cái đó, người trực tổng đài a, c·ô·ng tác thể diện, tiền lương lại còn không thấp, cái loại p·h·ế vật như Thẩm Thư Ngọc dựa vào cái gì có được c·ô·ng tác tốt như vậy? C·ô·ng việc như vậy đáng lẽ phải cho nàng mới đúng.
Nàng đuổi kịp Thẩm lão đầu, "Gia, c·ô·ng tác trực tổng đài vất vả, Đại tỷ không làm được đâu, gia bảo Đại tỷ nhường c·ô·ng tác cho con đi, con có thể chịu được khổ cực, c·ô·ng tác mệt nhọc thế nào con cũng làm được."
Thẩm lão đầu: "..."
"Vợ lão tam, lại đây nói chuyện với đại chất nữ cùng thôn ngươi một lát."
Lưu p·h·án Thê ở cách đó không xa chạy chậm lại đây, "Cha, người về đi ạ."
Chờ Thẩm lão đầu đi được vài bước Lưu p·h·án Thê mới nói, "Con nha đầu này, lại nói gì với Thẩm gia gia con thế?"
Thẩm Tuyết thật ra hiện tại một chút cũng không muốn nói chuyện với nương nàng, mỗi lần nói chuyện với nương nàng, cái miệng của nương nàng lại bắt đầu luyên thuyên, nghĩ cách mắng nàng.
"Nương, con không nói gì hết, không phải Đại tỷ sắp đi làm sao, con lo lắng tỷ ấy đi làm quá mệt, muốn giúp tỷ ấy san sẻ thôi."
Lưu p·h·án Thê: "Con bé này thật là hiểu chuyện, vậy được, ta về nói lại với Thẩm Thư Ngọc."
Thẩm Tuyết nghe vậy trong lòng rất vui vẻ, nàng biết ngay nương nàng vẫn thương nàng, nhưng chưa kịp vui mừng được hai phút, lại nghe nương nàng nói, "Ta nói với Thẩm Thư Ngọc, con thay Thẩm Thư Ngọc đi làm, đến ngày p·h·át tiền lương thì Thẩm Thư Ngọc cứ đến lĩnh đúng hẹn là được."
Nàng đi làm, Thẩm Thư Ngọc lĩnh lương? Vậy thì tính thế nào, không có tiền lương thì nàng lên ban làm cái r·ắ·m gì.
"Nương, không phải ý con như vậy, con đi làm, tiền lương phải là của con."
"Hả, ý con nói chia sẻ là giúp Thư Ngọc tiêu tiền hả? Không lẽ Thẩm Tuyết, đến mấy đồng tiền lẻ con cũng để ý sao?
Con không phải nói nam nhân của con lợi h·ạ·i, có thể làm thị trưởng à? Cái thân phận vợ thị trưởng như con đây còn t·h·iếu tiền tiêu sao?"
Trên mặt Lưu p·h·án Thê tràn đầy vẻ không thể tin nổi.
Thẩm Tuyết tức giận đến đau cả tim, "Nương, người cố ý đúng không? Con là con gái ruột của người, người ta đều mong con gái tốt; người không giúp con thì thôi đi, sao còn không mong con tốt?
Con muốn một phần c·ô·ng tác là vì ai? Chẳng phải là vì người cùng cha sống tốt sao; nếu con mỗi tháng có tiền lương, vậy thì mỗi tháng con đều có thể mua sữa mạch nha cho người uống, người muốn ăn t·h·ị·t con mua t·h·ị·t, người muốn ăn bánh bao t·h·ị·t con mua bánh bao t·h·ị·t... Chờ đệ đệ con trưởng thành, con còn có thể cho nó c·ô·ng tác, dùng số tiền con tích cóp được để cưới vợ... ..."
Lưu p·h·án Thê sờ sờ bụng, "Nhi tử, con nghe rõ chưa, đợi con trưởng thành, cưới vợ nhất định không thể cưới loại người như thế này, bằng không con sẽ bị nó l·ừ·a đến cái quần cũng không còn."
Thẩm Tuyết: "..."
"Nương, những gì con nói đều là thật lòng, con làm vậy cũng là vì tốt cho người, cho cha và đệ đệ thôi; con muốn c·ô·ng tác không phải là vì bản thân con, mà là vì mọi người."
"Thật sao? Vậy con về nhà vác hai bao lương thực cho ta, chứng minh thành ý của con."
Thẩm Tuyết suy sụp hẳn đi, lần nào cũng vậy, từ khi mang thai nương nàng chưa một lần đứng về phía nàng, mặc kệ nàng thì thôi đi, còn luôn miệng trách cứ nàng.
Thẩm Tuyết bực tức bỏ đi, Lưu p·h·án Thê ở phía sau đuổi theo, "Thẩm Tuyết, con chạy cái gì, con còn chưa chứng minh thành ý cho Lưu thẩm của con đâu!"
Thẩm Thư Ngọc phải đi làm, muốn ngủ nướng là không thể nào, sáu giờ liền bị Thẩm lão thái đ·á·n·h thức, "Ngoan bảo, dậy đi, nhanh chân kẻo muộn."
Thẩm Thư Ngọc bật dậy, vừa nhìn đồng hồ, mới 6 giờ, nàng chín giờ mới lên ca!
Thẩm Thư Ngọc: " ..."
"Ngoan bảo, mau dậy rửa mặt đi, đừng lo, hôm nay là ngày đầu đi làm, ăn mặc tinh thần một chút."
Thẩm lão thái mở tủ quần áo ra, chọn giúp đại tôn nữ hai bộ quần áo, Thẩm Thư Ngọc mặc áo sơ mi trắng, quần xanh quân đội.
Thẩm lão thái lại lấy đôi giày vải trắng của đại tôn nữ ra, "Ngoan bảo, x·u·y·ê·n đôi này đi."
Thẩm Thư Ngọc x·u·y·ê·n sao cũng được, nãi cao hứng, bảo nàng mặc gì nàng mặc nấy.
Thẩm Thư Ngọc mặc quần áo giày xong, tết cho mình một cái đuôi ngựa cao, trông thanh xuân lại xinh đẹp.
"Đúng, đúng, cứ tết như vậy, tết như vậy trông mới tinh thần."
Chờ nàng ra khỏi phòng, Thẩm Thu và Dương Phương Phương nhìn thấy kiểu tóc của nàng, đều muốn tết tóc giống nàng.
Thẩm Thư Ngọc ăn điểm tâm, "Gia, nãi, Nhị cô, con đi làm ạ."
"Đi đi, đi đi, buổi trưa ta bảo Tiểu Thu mang cơm cho con."
Thẩm Thư Ngọc đến phòng thoại vụ, Lưu Nguyệt Viên đã đến rồi, "Thư Ngọc, tớ mang lạc rang đến nè, cậu ăn đi."
Thẩm Thư Ngọc ăn hai hạt, "Ngon, ngày mai tớ cũng bảo nãi tớ rang một ít mang đi."
C·ô·ng việc của bọn nàng thật sự rất thanh nhàn, cả một buổi sáng chỉ có ba cuộc điện thoại, may mà có Lưu Nguyệt Viên ở đó, Thẩm Thư Ngọc cùng nàng buôn chuyện cả buổi sáng, nếu không chắc đã gật gà gật gù rồi.
Mười một giờ rưỡi, Thẩm Thu mang cơm đến, "Đại tỷ, Nguyệt Viên tỷ, em đến đây."
Lưu Nguyệt Viên mang cơm trưa cùng đến buổi sáng, hiện tại cơm của Thẩm Thư Ngọc đưa tới, nàng mở hộp cơm của mình ra ăn.
Thẩm Xuân Linh làm là bánh trứng gà, còn xào khoai tây thái sợi.
"Tiểu Thu, em ăn không?"
"Ăn, em ăn rồi mới tới."
Thẩm Thu muốn t·r·ộ·m lười biếng, đưa cơm xong, cũng không về bắt đầu làm việc, ở phòng thoại vụ chờ Đại tỷ nàng tan tầm rồi cùng nhau trở về.
Đợi đến lúc tan tầm về đến nhà, Thẩm lão thái nghênh đón, "Ngoan bảo, đi làm thế nào, có quen không?"
"Quen ạ, c·ô·ng việc này con t·h·í·c·h."
Một ngày này trừ việc thỉnh thoảng nghe hai cuộc điện thoại, những thời gian khác đều ngồi c·ắ·n hạt dưa nghe Thẩm Thu cùng Lưu Nguyệt Viên nói chuyện, Thẩm Thư Ngọc cảm thấy vô cùng t·h·í·c·h ứng.
Cuộc s·ố·n·g mỗi ngày của Thẩm Thư Ngọc trôi qua rất phong phú, đi làm nhàn nhã, tan tầm thì có nãi cùng Nhị cô làm thức ăn ngon cho.
Nếu như không muốn đi làm còn có thể nhờ Thẩm Thu xin nghỉ hộ.
Phần lớn thời gian Thẩm Thư Ngọc quên mất mình còn có một đối tượng.
Trong quân đội.
Giang Tự Cường từ nhà ăn đi ra, đi đến sân huấn luyện, nhìn thấy Cố Kiện Đông đang ngồi ở tr·ê·n bậc thang, đi tới, nhìn thấy bức ảnh tr·ê·n tay hắn, khóe miệng giật giật.
"Cậu nói cậu không thể bảo Thẩm Thư Ngọc chụp cho tấm ảnh gửi đến hay sao, ngày nào cũng lôi ảnh chụp lúc nhỏ mặc quần thủng đ·í·t của nàng ra xem, người không biết còn tưởng cậu là biến thái đấy."
Cố Kiện Đông không chút biểu cảm nào đạp cho hắn một cú, Giang Tự Cường bị đ·ạ·p che m·ô·n·g lại, "Ra tay trước sao cậu không báo trước một tiếng?"
Cố Kiện Đông liếc hắn một cái, "Đ·ị·c·h nhân ra tay lúc nào báo cho cậu biết?"
"Chuyện này có thể giống nhau sao, cậu đâu phải đ·ị·c·h nhân."
Bạn cần đăng nhập để bình luận