Xuyên Vào Niên Đại Văn Ta Không Đi Nội Dung Cốt Truyện

Xuyên Vào Niên Đại Văn Ta Không Đi Nội Dung Cốt Truyện - Chương 479: Đều tại ngươi cái này tiểu nha đầu (length: 7544)

Hôm nay ba mươi Tết, người Thẩm gia dậy thật sớm chuẩn bị cơm tất niên, trong thôn thường xuyên có tiếng pháo nổ vang, là bọn nhỏ ném pháo đốt.
Thẩm Thư Ngọc cũng mua cho hai đứa nhỏ trong nhà mấy hộp pháo, Tiểu An, Tiểu Yến Nhi vừa dậy chuyện đầu tiên là lấy pháo đốt đi ra ngoài chơi.
Tiểu Trạch mới đầu nghe được tiếng pháo nổ thì bĩu môi muốn k·hó·c, nghe nhiều vài lần, tiểu gia hỏa cũng đã quen.
Cẩu Đản bọn họ chạy tới nói muốn ôm Tiểu Trạch đi ra ngoài chơi, Thẩm Thư Ngọc không cho, bọn họ chơi pháo không phải đi tạc phân trâu thì cũng là tạc mương nước, không phải đang chạy là ở chạy tr·ê·n đường, mang th·e·o một đứa nhỏ đợi lát nữa té ngã thì không an toàn.
"Nãi, ta sẽ gói nhiều sủi cảo một chút." Thời tiết này sủi cảo để được lâu, gói nhiều một chút ra, muốn ăn lúc nào có thể trực tiếp cho vào nồi.
"Ngoan, bảo bối của ngươi cứ chờ ăn đi, nhất định sẽ gói đủ sủi cảo."
Thẩm lão thái cầm mười cân bột mì đi ra, sủi cảo bột mì thì ăn ngon, thế nhưng trong nhà đông người, mười cân bột mì trắng gói sủi cảo, một người ăn hai chén cũng không còn lại bao nhiêu, Thẩm lão thái lại trộn lẫn thêm tám cân bột ngô vào.
Trộn bột mì cùng bột ngô cùng nhau, sủi cảo ăn không bị ngượng nghịu cổ họng, còn có mùi thơm ngào ngạt của ngô.
Ba chị em dâu nhìn bà bà bỏ được gói nhiều sủi cảo như vậy, tr·ê·n mặt đều cười tươi như hoa.
Nhiều sủi cảo như vậy, ít ra bọn họ cũng có thể ăn hai chén.
Nhân bánh sủi cảo là Thẩm Thư Ngọc pha, Thẩm Xuân Linh các nàng thì cán bột, bầu trời bắt đầu bay lả tả những bông tuyết.
Tiểu Yến Nhi, Tiểu An vừa đ·uổ·i ta cản chạy về đến, miệng hô, "Tuyết rơi, tuyết rơi rồi...!"
"Cha, đợi nhiều tuyết, con muốn đắp người tuyết." Tiểu An chạy đến bên người Thẩm Tam bá kêu.
"Được, đợi nhiều tuyết, cha cùng con cùng nhau đắp một người tuyết to."
Củ cải trắng về nhà cả ngày cứ chạy ra ngoài, mỗi lần trở về đều có mang đồ vật, không phải cành cây thì cũng là cá con, dù sao không có lần nào là tay không trở về.
Chỉ cần nó ở nhà, hai đứa nhỏ liền đ·uổ·i th·e·o nó chạy, không phải chọc đầu c·h·ó, thì cũng k·é·o lông c·h·ó, Tiểu An, Tiểu Yến Nhi khiến c·ẩ·u cũng thấy phiền, củ cải trắng nhìn thấy bọn chúng liền chạy ra ngoài, chỉ tại vì quá đói, mới không thể không trở về.
Vừa về đến liền bị bọn chúng ôm lấy, một đứa ngồi tr·ê·n người nó, một đứa chọc đầu c·h·ó.
Củ cải trắng dùng ánh mắt cầu cứu nhìn Thẩm Thư Ngọc, Thẩm Thư Ngọc biết hai đứa nhỏ trong nhà nhiều tinh lực, củ cải trắng c·h·ố·n·g đỡ không được, vẫy tay gọi hai đứa nhỏ vào, mỗi người nắm một cục bột cho bọn nó chơi, có bột nắm chơi, bọn chúng mới không kêu gào đòi củ cải trắng nữa.
"Đại cô cô, khi nào thì có thể ăn sủi cảo ạ, Tiểu Yến Nhi đói bụng."
"Chờ gói xong, để nãi nấu cho con ăn mấy cái trước."
Tiểu An cũng thèm, "Vậy con cũng muốn ăn."
"Các con đều có."
Giai đoạn làm sủi cảo là cả nhà cùng nhau gói, mặc kệ có biết gói hay không, gói có đẹp hay không, đều vây tại một chỗ.
Hàng năm lúc này là Thẩm lão đầu, Thẩm lão thái vui vẻ nhất, con cháu đều vây quanh ở bên người, điều này khiến hai ông bà làm sao không vui cho được.
"Nương, người xem sủi cảo con gói có giống nguyên bảo không?" Thẩm đại bá giơ chiếc sủi cảo vừa nặn xong lên trước mặt Thẩm lão thái, một bộ dạng cầu khen ngợi.
"Giống, đáng mừng nha, vẫn là con trai cả của ta khéo tay."
Được lão nương khen, Thẩm đại bá còn ngọt hơn ăn đường.
Thẩm nhị bá nặn sủi cảo trông cũng ra gì đấy "Nương, người xem sủi cảo con gói thế nào?"
"Vừa nhìn đã thấy ngon, đợi lát nữa nương sẽ ăn sủi cảo con gói."
Thẩm Tam bá gói sủi cảo nh·é·t đầy nhân, tròn vo, hai ca ca đều được nương khen, Thẩm Tam bá đem sủi cảo đặt ở trước mặt Thẩm lão thái, chờ bà khen mình.
Thẩm lão thái khen con trai mình chưa bao giờ keo kiệt, "Ôi chao, không hổ là nhi t·ử của lão nương, xem này, sủi cảo gói thật tốt."
Ba anh em đều được nương khen, một thân nhiệt tình, cứ ngây ngô cười mãi.
Trương Thúy Thúy các nàng đều cảm thấy mấy người đàn ông nhà mình ngây thơ, đều từng tuổi này rồi còn như đứa trẻ con, được bà bà khen mà cái đuôi như muốn vểnh lên t·h·i·ê·n.
Một đám người cùng nhau làm sủi cảo, không đến một giờ là gói xong.
Tiểu Yến Nhi muốn ăn sủi cảo sớm một chút, nhìn những chiếc sủi cảo mập mạp, vẫn còn sống cũng không nhịn được muốn nh·é·t vào miệng.
Dương Phương Phương cúi đầu vừa thấy khuê nữ của mình g·ặ·m sủi cảo sống, dở k·h·ó·c dở cười, "Khuê nữ, sủi cảo sống không ăn được đâu, mẹ nấu ngay bây giờ, đợi một chút là được rồi."
Tiểu Yến Nhi c·ắ·n một miếng sủi cảo, miệng toàn là bột mì, cả khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhúm lại, bộ dáng kia chọc cả nhà cười.
Tiểu Trạch ở tr·ê·n lưng mụ mụ, cứ luôn xoay người, muốn xuống cùng cữu cữu và tỷ tỷ chơi đùa, Thẩm Thư Ngọc rửa tay, mới thả hắn xuống.
Vừa thả xuống hắn đã túm lấy một cái sủi cảo trực tiếp nh·é·t vào miệng, Thẩm Thư Ngọc kịp thời bắt lấy tay con trai, "Tiểu Trạch, cái này sống không ăn được đâu, sẽ bị tào tháo rượt đấy."
Tiểu Trạch bất đắc dĩ buông tay, Tiểu An cầm một củ khoai lang, "Tiểu Trạch, ăn khoai lang đi."
Khoai lang là buổi sáng đã hấp vẫn luôn ở trong nồi, bây giờ vẫn còn nóng hổi, Tiểu Trạch cầm khoai lang, nhanh ch·ó·ng nh·é·t vào miệng, sợ mẹ hắn không cho hắn ăn.
Thẩm lão thái còn tưởng rằng tằng tôn đói bụng, "Ngoan, bảo ngươi cho Tiểu Trạch uống bát sữa bột đi, nhìn kìa, đói cả con rồi."
Con trai của mình mình hiểu rõ, Tiểu Trạch còn ăn chưa bao lâu, hài t·ử vẫn chưa đói, hắn chỉ là đang mọc răng, muốn c·ắ·n đồ vật, ở tr·ê·n lưng, Tiểu Trạch còn g·ặ·m vài lần móc treo.
Để cho hắn g·ặ·m xong một củ khoai lang, Thẩm Thư Ngọc về phòng lấy ma nha bổng ra cho cắn chơi.
Hai tiểu nhân mong ngóng muốn ăn sủi cảo, nấu trước hai chén ra, để hai đứa nhỏ ăn cho đỡ thèm, Tiểu Trạch cũng ăn hai cái sủi cảo.
Ăn sủi cảo xong, hai đứa nhỏ không ngoảnh đầu lại chạy về chơi, Kim Bảo và Đào Đào lại đây một chuyến, gọi cô đi ra ngồi xe trượt tuyết.
"Cô không đi, các cháu tự chơi đi, đừng đ·á·n·h nhau đấy."
Củ cải trắng cao lớn, Thẩm Thư Ngọc tìm xe trượt tuyết của nhà ra, đeo lên người củ cải trắng, lôi k·é·o Kim Bảo và Đào Đào đi ra ngoài.
Củ cải trắng có sức, k·é·o người chạy cũng nhanh, bọn nhỏ ngồi lên xe uy phong hoan hô kêu.
Chu Tiến thấy bọn chúng chơi vui như vậy, cũng muốn ngồi xe trượt tuyết.
Bọn nhỏ cũng có hội nhóm riêng, bình thường bọn họ không chơi với Chu Tiến, bây giờ lại la h·é·t ra lệnh cho bọn họ xuống dưới, Cẩu Đản và đám hài t·ử kia tự nhiên là không để ý tới hắn.
Cẩu Đản bọn họ lớn hơn hắn, Chu Tiến bắt nạt bọn họ không được, bắt đầu ra lệnh cho Tiểu An, "Tiểu An, ngươi mau bảo bọn họ xuống đi, ta muốn ngồi xe trượt tuyết."
Tiểu An ch·ố·n·g nạnh, "Dựa vào cái gì mà phải nghe ngươi, dựa vào mặt ngươi to à?"
"Mẹ ta nói, ngươi là thân cữu cữu của ta, ngươi phải thương ta, bảo vệ ta."
Tiểu An dùng ánh mắt xem thằng ngốc nhìn Chu Tiến, "Ngươi bị mẹ ngươi l·ừ·a rồi."
"Không thể nào, ngươi chính là cữu cữu của ta."
"Tiểu An lên xe trượt tuyết ngồi đi." Kim Bảo sợ Tiểu An bị bắ·t nạ·t, gọi cậu bé lên xe trượt tuyết.
Củ cải trắng bắt đầu chạy, đuôi cún vẫy, vung trúng Chu Tiến, Chu Tiến một cái đứng không vững, lảo đ·ả·o ngã ngồi bệt xuống đất.
Bọn nhỏ đều chen chúc cùng một chỗ chơi, chỉ có Chu Tiến một mình ngồi dưới đất, trong lòng cô đơn lại tức giận, nhìn thấy Đại Nha ở cách đó không xa, hắn chạy tới dùng nắm tay đ·á·n·h Đại Nha, "Đều tại ngươi cái con bé này, nhất định là tại có ngươi ở, bọn họ mới đối xử với ta như vậy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận