Xuyên Vào Niên Đại Văn Ta Không Đi Nội Dung Cốt Truyện

Xuyên Vào Niên Đại Văn Ta Không Đi Nội Dung Cốt Truyện - Chương 42: Phương gia náo nhiệt (length: 7965)

Các nàng ở nhà trò chuyện, Thẩm Thư Ngọc cảm thấy nghe không đã ghiền, muốn đi Phương gia xem náo nhiệt.
Nghĩ cũng liền hành động, nhanh như chớp bóng người liền biến m·ấ·t.
Nàng ở phía sau có hai cái thân ảnh lảo đảo say khướt theo sau.
Đều là người trong một đại đội, các nhà cách nhau không xa, Thẩm Thư Ngọc chạy bảy tám phút đã đến.
Ngay ở bên ngoài cũng đã nghe thấy tiếng ồn ào từ Phương gia, nghe động tĩnh này, có vẻ kịch l·i·ệ·t lắm.
Đại môn Phương gia đóng chặt, chung quanh tường viện có một vòng các thím, các bà đang ngó dáo dác.
Khóe miệng Thẩm Thư Ngọc giật một cái, bàn về xem náo nhiệt thì vẫn phải là các nàng.
Thẩm Thư Ngọc không muốn chen chúc cùng mấy thím, các nàng xem náo nhiệt nước bọt bay tứ tung, buổi chiều xem náo nhiệt, nàng một bên xem một bên lau mặt.
Bên cạnh sân Phương gia có cây đại thụ, ngồi tr·ê·n cây xem kịch là nhất rồi.
Thẩm Thư Ngọc đang định trèo lên, hai chân liền bị hai tay ôm chặt lấy.
Thẩm Thư Ngọc tính nóng như kem, lập tức nổi giận, "Đứa nào vô tích sự đang níu ta?"
Vừa định lôi người ra, dưới chân truyền đến giọng Thẩm Thu, "Đại tỷ, tỷ đừng giẫm chúng ta, là ta và Kiện Đông ca."
Thẩm Thư Ngọc cúi đầu nhìn, hai người đồng thời hướng nàng toe toét cười, để lộ ra nụ cười không mấy thông minh.
Thẩm Thư Ngọc: "..." Lúc đi ra nàng cũng không p·h·át hiện phía sau có hai cái đuôi theo!
"Hai đứa thả ta ra trước đi."
Hai tay đồng thời buông ra, Thẩm Thư Ngọc nhanh như khỉ một chút liền leo lên cây, tìm một vị trí tốt nhất ngồi xuống.
Cố Kiện Đông bắt chước theo, trèo lên ngồi vào chạc cây bên cạnh Thẩm Thư Ngọc, Thẩm Thu ở dưới sốt ruột dậm chân, cây này quá thẳng, nàng không tìm được chỗ nào để bám vào mà leo.
"Đại tỷ, Kiện Đông ca, hai người k·é·o ta lên với."
Cố Kiện Đông chê Thẩm Thu ngốc, không bằng lòng, vẫn là Thẩm Thư Ngọc trèo xuống x·á·ch nàng lên.
Hạt dưa vĩnh viễn là bạn tốt nhất của việc xem kịch, Thẩm Thư Ngọc chia cho hai đứa hai nắm hạt dưa, bắt đầu vui vẻ thỏa mãn xem kịch.
Sân Phương gia.
Phương lão đại cầm một sợi dây thừng đang một k·h·ó·c hai nháo ba thắt cổ, "Cha ơi, cha muốn b·ứ·c t·ử con sao, cha đem con phân ra, một hạt gạo cũng không chia cho con, cha bảo con s·ố·n·g thế nào?
Con thà c·h·ế·t cho xong, con xuống tìm cha con, bảo là con của cha b·ứ·c t·ử cháu đích tôn của người!"
Hắn quàng dây thừng lên cổ, định siết c·h·ế·t mình luôn.
Thẩm Nhị Trụ vội vàng ngăn lại hắn, "Phương lão đại, lấy dây thừng siết mình làm gì, trai trẻ không nên xúc động quá, nghe ta khuyên một câu, bình tĩnh lại, bình tĩnh lại!"
Phương lão nhị, Lão tam, Lão Tứ cũng hốt hoảng. Đại ca mà siết c·h·ế·t mình thì ba anh em cũng khuyên nhủ, "Đại ca, cha đâu có thật sự muốn đ·u·ổ·i anh ra ngoài, cha chỉ là quá giận anh thôi. Anh thành khẩn nh·ậ·n lỗi với cha, cha sẽ đồng ý cho anh cưới Tưởng Hoa Hoa."
Phương t·h·iết Trụ t·h·iếu chút nữa bị đại nhi t·ử chọc tức ngất xỉu, "Nghịch t·ử, nghịch t·ử, có giỏi thì m·à·y c·h·ế·t đi, m·à·y c·h·ế·t đi rồi không thì ta xuống dưới kia, lão nhân này của ta xuống theo m·à·y luôn..."
"Được thôi; đây là cha nói đấy, con cho người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh!" Phương Hòa Bình ghì chặt dây thừng, trợn ngược mắt.
"Ái, đừng siết, đừng siết, ba đứa còn đứng ngây ra đó làm gì, mau qua đây g·i·ậ·t lấy dây thừng của đại ca các ngươi." Đáng thương Thẩm Nhị Trụ tuổi đã cao, còn phải dùng sức ngăn Phương lão đại siết dây thừng.
Phương t·h·iết Ngưu giận đến người run lẩy bẩy, "Để nó c·h·ế·t đi, lão t·ử coi như không có đứa con này, nuôi nó còn không bằng nuôi con c·h·ó, không biết cảm ơn lại còn vô liêm sỉ, vì một con p·h·á thai mà uy h·i·ế·p cả cha mình, tốt lắm, tốt lắm!"
Thẩm Thu tr·ê·n t·à·ng cây nhìn đến trợn tròn mắt, "Đại tỷ, Phương lão đại bị đ·i·ê·n rồi hả, không cho cưới Tưởng thanh niên trí thức, hắn siết mình thật hả?"
"Yên tâm đi, hắn không siết c·h·ế·t đâu." Người thật sự muốn c·h·ế·t sẽ không tìm đến cái c·h·ế·t trước mặt người thân, hắn chỉ là muốn dùng cách làm tổn thương bản thân để người nhà thỏa hiệp thôi.
Phương Hòa Bình x·á·c thực không muốn c·h·ế·t, hắn siết mình bằng dây thừng cũng có chừng mực, hơn nữa đại đội trưởng đang ở đây, ông ấy sẽ ngăn lại.
"Đại đội trưởng, Nhị đệ, Tam đệ, Tứ đệ, mấy người đừng cản con, cứ để con c·h·ế·t đi, không có Hoa Hoa, con không s·ố·n·g nổi nữa..."
"Phương lão nhị, Lão tam, Lão Tứ, t·r·ó·i đại ca các ngươi lại." Kẻo hắn lại đi tìm c·h·ế·t.
Thẩm Nhị Trụ trong lòng thật mệt mỏi, cơm tối còn chưa ăn miếng nào đã bị gọi đến xử lý chuyện rối rắm của Phương gia. Hai cha con nhà này một người một kiểu cố chấp.
Phương lão đại bị t·r·ó·i như bánh chưng, kiểu này thì muốn đi tìm c·h·ế·t cũng không được.
Hắn tỏ vẻ th·ố·n·g khổ, "Cha, cha cứ cho con cưới cô ấy đi, con thật lòng yêu Hoa Hoa, Hoa Hoa đã là người của con rồi, con không thể phụ cô ấy."
Phương t·h·iết Ngưu thất vọng về đứa con này đến cực độ, bỗng chốc già thêm mười tuổi, "Ta vẫn câu nói đó, m·à·y muốn cưới cũng được, cưới nó thì m·à·y cút ra khỏi nhà. Nhà cửa, tiền bạc, lương thực trong nhà toàn bộ không có phần của m·à·y, việc dưỡng lão của ta và mẹ m·à·y, sau này cũng đừng mong chờ m·à·y. Chúng ta coi như không có đứa con trai như m·à·y."
"Cha, có đạo lý nào mà đại nhi t·ử không được dưỡng lão cha mẹ chứ." Cha mẹ phân hắn ra khỏi nhà thì coi như xong, lại còn cái gì cũng không cho hắn chia, bảo hắn s·ố·n·g thế nào?
Như vậy hắn lấy gì mà nuôi nổi Hoa Hoa? Nếu Hoa Hoa mang thai, chỉ dựa vào một mình hắn, không có cha mẹ và anh em giúp đỡ, hắn làm sao nuôi nổi con?
"Con không đồng ý chia nhà!"
"M·à·y không đồng ý cũng phải đồng ý!" Phương t·h·iết Ngưu quyết tâm đ·u·ổ·i đứa con trưởng ra khỏi nhà.
Giấy phân gia viết xong, người nhà họ Phương ấn dấu tay, Phương Hòa Bình không muốn ấn, hắn đang bị t·r·ó·i, không ấn cũng bị ấn.
Thẩm Nhị Trụ nhăn mặt cầm con dấu đóng, coi như nhà này đã chia xong.
Phương Hòa Bình một thằng đàn ông kh·ó·c đến nước mắt nước mũi tèm lem, "Cha ơi, đừng đ·u·ổ·i con, đừng đ·u·ổ·i con đi."
Thấy Phương t·h·iết Ngưu không lay chuyển, hắn bắt đầu chửi cha, "Đồ già không c·h·ế·t kia, nếu ông thật sự đ·u·ổ·i tôi đi thì sau này đừng hối h·ậ·n, ông với mẹ già đi, đi không nổi thì đừng mong tôi đến chăm sóc ông bà..."
"Cút, cút, Lão nhị, Lão tam, đem nó ném ra ngoài, sau này nó không phải là Đại ca của các cậu." Phương t·h·iết Ngưu tức đến lộn ruột.
Ba anh em nhào tới, "Cha, cha sao vậy, cha!"
Nhà Phương giờ thật sự rối loạn, may mà thầy lang chưa về, từ bên ngoài đẩy cửa đi vào. "Đỡ cha các cậu vào phòng, ta châm cứu cho ông ấy vài cái là không sao."
Phương lão nhị ôm cha vào phòng, Phương lão tam, Lão Tứ chán gh·é·t nhìn Phương lão đại. Hai anh em như khiêng con h·e·o ném người ra ngoài cửa, "Phương Hòa Bình, sau này m·à·y không phải Đại ca của chúng tao, từ nay nhà họ Phương chúng ta không còn quan hệ gì với m·à·y."
Chửi cả cha mình là đồ già không c·h·ế·t, đến súc sinh cũng không bằng, bọn họ như lần đầu tiên thấy rõ hạng người của đại ca mà bọn họ tôn kính là loại gì.
Vì một con p·h·á thai mà chọc cho cha mẹ tức ngất, còn chửi cha mình là đồ già không c·h·ế·t, hai anh em không dám tưởng tượng nếu Phương lão đại thật sự cưới người kia về thì ngày tháng của Phương gia sẽ "Náo nhiệt" đến mức nào.
"Ta là đại ca của các người, các người không thể đối xử với ta như vậy, đây cũng là nhà của ta, dựa vào cái gì các người ném ta ra. Đại đội trưởng, ông phân xử cho tôi xem, có ai làm anh em như vậy không?"
Thẩm Nhị Trụ cũng không muốn để ý đến thứ cặn bã này, Phương t·h·iết Ngưu bình thường thương thằng con trưởng này nhất, hắn n·g·ư·ợ·c lại hay, mở miệng ra là chửi cha mình đồ già không c·h·ế·t. "Nhà đã chia rồi, sau này các người là hai nhà, buổi tối đừng có nháo sự ở nhà người ta.
Im lặng một chút, nghĩ xem sau này s·ố·n·g thế nào đi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận