Xuyên Vào Niên Đại Văn Ta Không Đi Nội Dung Cốt Truyện

Xuyên Vào Niên Đại Văn Ta Không Đi Nội Dung Cốt Truyện - Chương 455: Cố đoàn trưởng, hôm nay lại muốn dẫn hài tử a? (length: 7580)

Có cha mẹ chồng ở cùng, Thẩm Thư Ngọc có rất nhiều thời gian rảnh, những hôm không có lớp nàng đều sẽ cùng mấy chị em dâu lên núi đào rau dại, tiện thể kiếm thêm bó củi mang về.
Nàng kiếm củi đều chọn những khúc gỗ lớn, nàng khuân được từng khúc lớn như vậy mang về nhà.
Thẩm Thư Ngọc đã sớm dời củ khoai từ dại vào không gian trồng, hiện tại khoai lớn rất tốt, có thể ăn được rồi, mỗi lần xuống núi, Thẩm Thư Ngọc đều lấy một hai củ ra, bảo là đào được trên núi.
Cố Trường Phong và Tô Nguyệt Như đều rất thích ăn món này, hễ thấy khoai từ là cười tít cả mắt.
"Mẹ, một chút thế này ăn không hết, hay là mình phơi thành miếng khoai từ đi ạ, phơi khô ấy, rồi các người về đại Tây Bắc còn có cái mà mang theo, khi nào muốn ăn thì lấy ra nấu."
Lần nào Thẩm Thư Ngọc đem về cũng ba, bốn củ, mà toàn củ to ăn chẳng xuể.
Đem phơi khô thì hợp lý hơn nhiều.
"Được, ngày mai ta thái miếng phơi khô." Phơi nắng khô rồi cất thì được lâu, thích ăn lúc nào cũng có.
"Thư Ngọc, con lên núi chơi thôi, đừng có kiếm củi nữa, ba con rảnh thì để ba con chạy đi mấy chuyến."
Dù biết con dâu sức lực lớn, nhưng có khỏe mấy rồi cũng mệt, cứ rảnh thì lên núi chơi thôi, tội gì phải kiếm củi.
"Mẹ con nói phải đấy, củi trong nhà đâu cần con kiếm, có ta với Kiện Đông đây, hai thằng đàn ông tụi ta, cần gì đến con kiếm củi."
"Kiếm củi có tí việc ấy mà, ba mẹ, có mệt gì đâu."
Mấy hôm nay Tiểu Trạch đều ngủ với ông bà nội, tối nay Tô Nguyệt Như định ôm cháu đích tôn về phòng ngủ, Tiểu Trạch nhất định không chịu, cứ chỉ mãi vào phòng ba mẹ.
"Tiểu Trạch, muốn ngủ với ba mẹ phải không?"
Tiểu Trạch gật gật cái đầu nhỏ, Tô Nguyệt Như đưa cháu đích tôn cho con dâu, "Thư Ngọc, Tiểu Trạch muốn ngủ với hai con, tối nhớ bảo Kiện Đông dậy pha sữa cho Tiểu Trạch uống đấy."
"Vâng ạ."
Cố Kiện Đông âm thầm chuẩn bị sẵn một bộ quần áo táo bạo, tính tối nay mặc cho Thẩm Thư Ngọc xem, để bà xã hắn được phen hiếm lạ, ai dè ở giữa lại có thêm một cái bóng đèn nhỏ.
"Thư Ngọc, hay là ta ôm Tiểu Trạch sang phòng bên cạnh nhé, ba mẹ không có Tiểu Trạch chắc ngủ không được."
"Vậy anh ôm đi."
Cố Kiện Đông ôm lấy con trai còn chưa kịp bước ra khỏi cửa, Tiểu Trạch đã khóc ré lên, hắn lùi lại hai bước, Tiểu Trạch lại nhoẻn miệng cười ngọt ngào với ba.
Vừa định bước ra thì Tiểu Trạch lại khóc oao, thu chân về thì lại cười hề hề với ba.
Cố Kiện Đông: "..." Thằng nhóc này tối nay rõ ràng là muốn làm kỳ đà cản mũi.
Cố Kiện Đông định thừa lúc con ngủ, ôm con sang phòng bên cạnh thử mấy lần, lần nào vừa định ra khỏi cửa phòng, Tiểu Trạch lại mở to đôi mắt tròn xoe nhìn chằm chằm ba...
Cố Kiện Đông: "..."
Thẩm Thư Ngọc ngủ được một giấc, thấy hắn còn định ôm con đi, Thẩm Thư Ngọc nhịn cười, "Cố Kiện Đông, nửa đêm rồi, ngủ đi, tối nay con trai anh rõ ràng là không muốn cho anh vui vẻ đấy."
Cố Kiện Đông "ừ" một tiếng, pha sữa cho con ăn no, rồi lặng lẽ cất bộ quần áo táo bạo đi.
Thẩm Thư Ngọc có một đêm ngon giấc, mở mắt ra đã thấy Tiểu Trạch ngồi bên cạnh nàng, ôm con hổ nhồi bông của mình, mở to đôi mắt đen láy nhìn nàng.
Thấy mẹ tỉnh, Tiểu Trạch nhoài người vào lòng mẹ, bẹp bẹp hai tiếng hôn mẹ, hôn đến mặt Thẩm Thư Ngọc toàn nước miếng.
Bây giờ Tiểu Trạch ở đâu, củ cải trắng ở đó, thấy Thẩm Thư Ngọc tỉnh, củ cải trắng "gâu" hai tiếng, Cố Kiện Đông nhanh chóng bước vào, "Thư Ngọc dậy rồi à, mẹ nấu cháo thịt băm rau xanh rồi, dậy rửa mặt là ăn được."
Thẩm Thư Ngọc còn phải đi học, chơi với con một lát trên giường rồi mới dậy.
"Ba mẹ đâu?"
"Ba mẹ lên núi rồi, bảo là đi kiếm củi."
"Củi nhà mình đủ dùng rồi, bảo ba mẹ đừng đi nữa, ở nhà nghỉ ngơi đi."
Từ ngày cha mẹ chồng đến, Thẩm Thư Ngọc chỉ mong cha mẹ chồng được thoải mái một chút, không phải vất vả như ở đại Tây Bắc, cả ngày bận tối tăm mặt mũi.
"Tôi sẽ nói với ba mẹ, ba mẹ bảo muốn lên núi đi dạo."
Thẩm Thư Ngọc ăn sáng xong định đeo con đi học, Cố Kiện Đông từ phòng bếp đi ra, "Tiểu Trạch để tôi trông, hôm nay tôi không có việc gì."
"Vậy em đi nhé."
Thẩm Thư Ngọc đi ra ngoài, Cố Kiện Đông cột con lên lưng, rồi cõng con ra cửa.
Cố Kiện Đông một thằng đàn ông lực lưỡng, cứ hễ ra ngoài là lại cõng con, ở quân khu trở thành một cảnh tượng quen thuộc.
Mọi người tiềm thức đều ngầm thừa nhận "nam chủ ngoại, nữ chủ nội", đàn ông ở ngoài quân đội đổ mồ hôi sôi máu, đàn bà ở nhà lo cơm nước chăm con, đàn ông đi làm về có cơm nóng ăn.
Một người đàn ông thường xuyên cõng con như Cố Kiện Đông thì hiếm có thật.
Không ít chị em dâu sau lưng xì xào bàn tán, nói Thẩm Thư Ngọc không biết lo toan, không xứng làm mẹ, đến cả đứa con cũng không chăm được, còn ném cho ông chồng đầu tắt mặt tối, thật là vô lý.
Những lời này không đến tai Thẩm Thư Ngọc và Cố Kiện Đông, cả hai cũng không hay biết.
"Cố đoàn trưởng, hôm nay lại dắt con đi à? Vất vả cho anh quá, nhà tôi bà xã rảnh rang lắm, nếu anh yên tâm thì đưa con cho bà nhà tôi trông hộ, anh là người làm việc lớn."
Người này là chiến hữu của Cố Kiện Đông, thấy hôm nay anh lại cõng con đi ra, bèn nghĩ nhờ vợ mình trông con hộ anh, để sau này có chuyện cần nhờ Cố đoàn trưởng giúp đỡ, Cố đoàn trưởng cũng nhớ đến ân tình trông con.
Cố Kiện Đông ở ngoài vốn ít lời, "Không cần."
Cố Kiện Đông chỉ mang con khi không bận thôi, hôm nay anh chỉ cần ngồi ở văn phòng viết bản kế hoạch huấn luyện rồi về nhà nấu cơm là xong.
Nếu bản thân bận rộn, anh sẽ không mang con ra ngoài, như thế là vô trách nhiệm với c·ô·ng việc và với con cái.
Giang Tự Cường cùng chung văn phòng với anh, thấy anh đến, bèn thuận tay bế Tiểu Trạch xuống, anh đặt Tiểu Trạch lên cổ, đỡ bé chạy một vòng quanh văn phòng, làm Tiểu Trạch cười khanh khách.
Chạy được vài vòng, Giang Tự Cường mới dừng lại, "Cậu cứ lưng Tiểu Trạch đi ra ngoài suốt, cậu có biết người ta nói gì về cậu không?"
"Nói gì?"
"Nói cậu sợ vợ, đ·á·n·h không lại vợ, nên mới ấm ức mang con như thế."
"Ừ."
"Ấy, cậu không tức giận chút nào à?"
"Tức giận gì, chỉ có kẻ vô dụng mới để ý người ta nói sợ vợ thôi, với lại, tôi mang con trai tôi, tôi ấm ức gì chứ, được ở bên con mình còn hơn... Tôi mong có thời gian cha con gần gũi nhau còn không được, đợi con tôi lớn lên, nó sẽ nhớ mãi người ba yêu nó thế nào, tình thương của người cha như tôi sẽ lớn hơn tất cả, đợi tôi già rồi, nhìn đứa con trai trưởng thành, tôi có thể kể lại chuyện lý thú của nó hồi nhỏ..."
Giang Tự Cường nghe xong, giơ ngón tay cái với hảo huynh đệ, "Huynh đệ, cậu nói hay lắm, đợi con tôi ra đời, tôi cũng sẽ học theo cậu."
Nói thật ra, đều là đàn ông với nhau, anh đôi khi không hiểu nổi đàn ông, phụ nữ có thể vừa làm việc vừa lo cho gia đình, tại sao đàn ông lại không thể? Lấy cớ bận rộn công việc, về nhà thì quát tháo vợ, nếu vợ dạy con không tốt thì tất cả đều là lỗi của vợ, trong nhà cha mẹ già cả không được chăm sóc cũng là lỗi của vợ.
Tiểu Trạch đang ngồi trong lòng Giang thúc, hướng Giang thúc chu miệng cười xấu xa, ngẩng đầu lên thì thấy một màn này, Cố Kiện Đông vội vàng đặt con xuống đất...
Bạn cần đăng nhập để bình luận