Xuyên Vào Niên Đại Văn Ta Không Đi Nội Dung Cốt Truyện

Xuyên Vào Niên Đại Văn Ta Không Đi Nội Dung Cốt Truyện - Chương 10: Nam chủ Chu Cảnh Trần (length: 7841)

Thẩm Tuyết ôm bụng một đường chạy chậm về nhà, về đến nhà nàng liền không giả vờ nữa, lập tức đi vào phòng bếp cầm năm quả trứng gà bỏ vào trong nồi nấu.
Trong nhà trứng gà Thẩm lão thái quản rất chặt, trứng gà đều ở trong phòng Thẩm lão thái khóa lại, năm quả trứng gà này là Thẩm lão thái lấy ra từ sớm, để buổi chiều tan tầm về, Trương Thúy Thúy có thể trực tiếp hấp canh trứng gà cho Thẩm Thư Ngọc ăn.
Bây giờ trong nhà không có một ai, lá gan Thẩm Tuyết cũng liền lớn, dưới cái nhìn của nàng, Thẩm Thư Ngọc một kẻ p·h·ế vật căn bản không xứng ăn trứng gà, cũng chỉ có hai lão già kia bất c·ô·ng, đều là cháu gái, dựa vào cái gì chỉ có Thẩm Thư Ngọc được ăn trứng gà? Nàng đến vỏ trứng gà cũng chẳng vớt được! Nàng không phục.
Nhớ tới người nam nhân ngày đó bị nàng nhặt về, khuôn mặt Thẩm Tuyết đỏ hồng, tuy rằng người kia bị trọng thương, tr·ê·n mặt dính không ít bùn, vẫn không che giấu được khuôn mặt tuấn lãng của hắn, trực giác của nàng nói cho nàng biết, người kia tuyệt đối không đơn giản.
Trứng gà rất nhanh nấu xong, Thẩm Tuyết vớt trứng gà ra, xả qua mấy lần nước, trứng gà không còn nóng như vậy, nàng đem năm quả trứng gà nhét hết vào trong túi, đi ra phía ngoài.
Hôm nay nàng giả đau bụng không đi làm chính là muốn đến thị trấn nhìn người nam nhân kia, sẵn t·i·ệ·n tiết lộ mình là ân nhân cứu m·ạ·n·g của hắn, người nam nhân kia nhất định sẽ vô cùng cảm kích mình.
Thẩm Tuyết ôm ấp t·h·iếu nữ thẹn t·h·ùng đi vào b·ệ·n·h viện thị trấn, số phòng b·ệ·n·h nàng đã hỏi cha nàng từ sớm, nàng biết người nam nhân kia ở phòng b·ệ·n·h nào, liếc nhìn bảng số phòng liền đi thẳng vào phòng b·ệ·n·h.
Y tá đang thay t·h·u·ố·c cho b·ệ·n·h nhân, thấy Thẩm Tuyết nghênh ngang đi vào, liền hỏi: "Vị đồng chí này là?"
Gian phòng b·ệ·n·h này chỉ có Chu Cảnh Trần là b·ệ·n·h nhân, b·ệ·n·h nhân nằm viện lâu như vậy, y tá chưa thấy ai tới thăm cả.
Thẩm Tuyết mỉm cười, chỉ chỉ người nam nhân tr·ê·n g·i·ư·ờ·n·g b·ệ·n·h, "Ta là ân nhân cứu m·ạ·n·g của hắn, ta đến thăm hắn."
Nghe nói là ân nhân cứu m·ạ·n·g, y tá nhìn kỹ Thẩm Tuyết đang đứng ở cửa, "Đồng chí nhỏ tuổi mà có tấm lòng t·h·iện tâm."
Y tá nhanh chóng thay xong t·h·u·ố·c rồi ra khỏi phòng b·ệ·n·h.
Chu Cảnh Trần tựa vào g·i·ư·ờ·n·g b·ệ·n·h, thanh âm suy yếu, "Là ngươi cứu ta?"
Thẩm Tuyết vuốt mấy sợi tóc trên trán, đi đến trước g·i·ư·ờ·n·g b·ệ·n·h, đầu tiên là hỏi thăm vết thương của hắn, sau đó mới nói: "Ngươi khỏe, đồng chí ta là Thẩm Tuyết, thấy ngươi không nguy hiểm đến tánh m·ạ·n·g thì ta an tâm rồi.
Hôm đó ta lên núi đào rau dại, thấy ngươi t·h·ư·ơ·n·g nặng hôn mê dưới t·à·n cây, ta gọi biểu ca ta cõng ngươi về nhà, mời thầy lang chân đất đến khám, thầy lang nói ngươi t·h·ư·ơ·n·g quá nặng, ta thuyết phục người nhà, đưa ngươi đến b·ệ·n·h viện.
Mấy ngày nay ta luôn lo lắng cho ngươi, chỉ là việc nhà quá nhiều, ta không thể rảnh tay."
Chu Cảnh Trần biết mình bị t·h·ư·ơ·n·g nặng đến mức nào, nếu ngày đó không ai cứu hắn, hắn chắc đã c·h·ế·t ở trong núi, trước khi hôn mê hắn nhớ mình đã thấy một cô nương, hắn còn giữ ch·ặ·t chân cô nương kia, bảo nàng mau cứu mình. Cô nương kia có vẻ đầu óc có vấn đề, chẳng những không có chút lòng thương xót nào mà còn ác đ·ộ·c đ·ạ·p hắn, đ·ạ·p hắn, tiền bạc tr·ê·n người hắn cũng bị lấy đi.
Lúc ấy hắn suýt chút nữa đã gặp tổ tiên rồi.
Hắn nghĩ cũng không sai, quả nhiên vùng khỉ ho cò gáy sinh ra kẻ xấu.
Bất quá cô nương tên Thẩm Tuyết trước mặt hình như không giống vậy!
"Cô nương Thẩm Tuyết, cám ơn cô đã cứu ta, ta là Chu Cảnh Trần, đợi ta khỏi t·h·ư·ơ·n·g, nhất định đến tận nhà cám ơn cô."
"Không cần cám ơn, khi cứu ngươi ta không nghĩ đến những điều này."
Thẩm Tuyết có tâm tư riêng, sau khi hàn huyên một lát liền biết tình hình gia đình của Chu Cảnh Trần. Chu Cảnh Trần là người Kinh Đô, cha mẹ đều là cán bộ, trên hắn còn có ba người anh trai, một người chị gái, đến vùng c·ô·ng xã Hồng Kỳ này thăm người thân, nghe nói rừng l·ợ·n có nhiều l·ợ·n rừng, hắn liền lén la lén lút đi vào rừng l·ợ·n, định săn một con l·ợ·n rừng, cho người thân thấy hắn lợi h·ạ·i thế nào.
Rừng l·ợ·n đúng là có nhiều l·ợ·n rừng, chỉ là hắn còn chưa chạm đến lông l·ợ·n rừng nào thì đã bị l·ợ·n rừng húc cho một trận.
Nghe đến đó, Thẩm Tuyết trầm mặc một hồi, người bình thường ai thấy l·ợ·n rừng mà không chạy, hắn thì ngược lại, một mình đòi đi săn l·ợ·n rừng, l·ợ·n rừng không húc hắn thì húc ai? Nhặt được một cái m·ạ·n·g đã là may rồi.
Nếu hắn là n·ô·ng dân, Thẩm Tuyết chắc chắn sẽ nói đầu óc hắn có vấn đề.
Nhưng hắn là người Kinh Thành, cha mẹ lại còn là cán bộ, có thêm hào quang này, Thẩm Tuyết nhìn Chu Cảnh Trần tim không tự chủ đập liên hồi.
Nàng sùng bái nhìn Chu Cảnh Trần, "Cảnh Trần, ngươi thật dũng cảm."
Ánh mắt này khiến Chu Cảnh Trần vô cùng hưởng thụ, "Lần này là ta chưa chuẩn bị, để l·ợ·n rừng thừa cơ, lần sau ta nhất định đ·á·n·h l·ợ·n rừng đến rụng hết răng."
Chu Cảnh Trần là người đàn ông nàng hài lòng nhất hiện giờ, gia thế lẫn ngoại hình nàng đều vừa ý, Thẩm Tuyết sợ mất hắn lắm, "Cảnh Trần, thôi đi, dù sao l·ợ·n rừng cũng là một sinh m·ệ·n·h, ngươi tha cho chúng nó đi."
"Vậy cũng được, ta nghe Tuyết Nhi."
Mới đó mà hai người đã một tiếng Cảnh Trần, một tiếng Tuyết Nhi rồi.
Thẩm Tuyết lấy năm quả trứng gà trong túi ra, "Cảnh Trần, đây là ta cố ý luộc trứng gà cho ngươi, ngươi t·h·ư·ơ·n·g nặng thế này, ăn nhiều trứng gà bồi bổ."
Nhìn thấy trứng gà, môi Chu Cảnh Trần không tự chủ l·i·ế·m l·i·ế·m, tuy nói hắn là người Kinh Thành, gia cảnh cũng không tệ, nhưng trêи hắn có ba người anh trai ưu tú, cha mẹ chẳng hề để ý đến hắn, không được sủng ái, trong nhà đồ tốt tự nhiên cũng không đến phần hắn.
Bây giờ thấy trứng gà liền thèm, nhưng hắn rất biết giả bộ, "Tuyết Nhi, ngươi ăn đi, ta ăn trứng gà ở nhà nhiều rồi, không t·h·í·c·h ăn."
Trứng gà quý giá như vậy mà Chu Cảnh Trần còn không t·h·í·c·h ăn, quả nhiên là người Kinh Đô, không thiếu thứ gì, người đàn ông này nàng nhất định phải có được.
"Cảnh Trần, trứng gà có dinh dưỡng, ngươi ăn sẽ nhanh khỏi t·h·ư·ơ·n·g, ăn chút đi mà."
Không chịu n·ổi khuyên nhủ, Chu Cảnh Trần miễn cưỡng ăn, năm quả trứng gà không chừa một quả.
Mấy ngày nay Chu Cảnh Trần nằm viện, người thân của hắn mới đến một lần, đừng nói chăm sóc, đến một miếng ăn cũng không mang, đói bụng thì y tá giúp đi nhà ăn b·ệ·n·h viện mua bánh bao về. Bây giờ có Thẩm Tuyết đến, hắn tuyệt không kh·á·c·h khí, "Tuyết Nhi, em có thể giúp anh ra nhà ăn mua cơm không, tốt nhất là mua t·h·ị·t."
"Được thôi." Thẩm Tuyết đứng lên chờ Chu Cảnh Trần đưa tiền và phiếu cho nàng. Chu Cảnh Trần s·ờ s·ờ túi, x·ấ·u hổ cười một tiếng, "Tuyết Nhi, anh không có tiền và phiếu, em có thể cho anh mượn không? Sau này anh trả lại em."
Khi ra khỏi nhà, Thẩm Tuyết chỉ có hai hào tiền trêи người, còn phiếu thì nàng không có.
Đi nhà ăn mua cơm không chỉ cần tiền mà còn cần phiếu lương thực, hắn lại còn muốn ăn t·h·ị·t, Thẩm Tuyết làm gì có, "Cảnh Trần, hay là đợi người thân mang cơm cho anh đi, em không có phiếu."
Chu Cảnh Trần từng nói, người thân của hắn là c·ô·ng nhân nhà máy t·h·ị·t, gia cảnh không tệ, bữa nào cũng mang t·h·ị·t cho hắn.
Chu Cảnh Trần: "... ..." Người thân hắn mà mang cơm đến thì hắn còn kêu nàng làm gì!
Vốn trong lòng Chu Cảnh Trần rất cảm kích Thẩm Tuyết, dù sao nàng đã cứu hắn một m·ạ·n·g, giờ vừa bảo nàng đi mua cơm nàng đã nói không có phiếu, sự cảm kích của Chu Cảnh Trần liền giảm đi vài phần.
Đến thăm b·ệ·n·h nhân mà một cái phiếu cũng không mang, đúng là n·ô·ng dân, không có chút lễ nghi nào.
Còn chuyện Thẩm Tuyết mang trứng gà đến, Chu Cảnh Trần tự động bỏ qua, hắn cảm thấy đó là điều đương nhiên...
Bạn cần đăng nhập để bình luận