Xuyên Vào Niên Đại Văn Ta Không Đi Nội Dung Cốt Truyện

Xuyên Vào Niên Đại Văn Ta Không Đi Nội Dung Cốt Truyện - Chương 276: Chu Cảnh Trần rơi hố phân (length: 7436)

Thẩm Tuyết mang thai, sợ người khác không biết, gặp ai cũng vẻ mặt ngọt ngào nói nàng mang thai, còn cố ý đến Thẩm gia, muốn cho Thẩm Thư Ngọc biết chuyện nàng mang thai.
Thẩm Thư Ngọc không gặp, gặp được Lưu p·h·án Thê, bụng còn chưa to đâu, Thẩm Tuyết đã như sắp sinh đến nơi, đi đường vô cùng cẩn t·h·ậ·n: "Nương, người sắp được làm bà ngoại rồi."
Lưu p·h·án Thê "xoạch" một tiếng đóng cửa lại, nàng buồn ngủ, không rảnh nghe Thẩm Tuyết ba hoa.
Thẩm Tuyết muốn mượn chuyện nàng mang thai, để mẹ nàng đưa đồ ngon cho nàng ăn, dù sao nàng hiện tại có thai, phải được ăn vài món ngon.
Kết quả ăn bế môn canh.
Thẩm Tuyết đ·ạ·p một cái vào cửa lớn, lại đau đến mức ôm chân kêu oai oái.
Thai nhi này cảm xúc lúc nào cũng không ổn định, Thẩm Tuyết vừa nghĩ đến thái độ của người nhà mẹ đẻ đối với nàng, lòng nàng thật lạnh, càng thêm căm hờn bọn họ.
Nàng, Thẩm Tuyết, có làm gì sai đâu, chỉ là gả cho người nàng yêu, gả cho người nàng muốn gả, có gì sai?
Nàng không gả cho Cảnh Trần, chẳng lẽ để nàng gả cho tên tháo hán t·ử cả ngày ở dưới ruộng k·i·ế·m ăn sao?
Suốt ngày người toàn mùi mồ hôi, vừa lại gần đã thấy mùi bùn đất, đầu tắt mặt tối còn ăn không đủ no, đừng nói là được s·ố·n·g cuộc s·ố·n·g tốt.
Nàng chỉ có thể gả cho Cảnh Trần, mới có thể t·r·ải qua cuộc sống mà mình muốn.
Cảnh Trần là người có tiền đồ, có học thức, cha mẹ lại có bản lĩnh, Cảnh Trần một ngày nào đó sẽ rời khỏi nơi này.
Hơn nữa nàng làm như vậy thật sự có giấc mộng, điều này chứng minh nàng đã không chọn sai, Cảnh Trần của nàng là người có tiền đồ lớn.
Chờ Cảnh Trần của nàng làm đến thị trưởng, nàng nhất định sẽ khiến người Thẩm gia hối h·ậ·n.
Thẩm Tuyết về đến nhà, thấy Chu Cảnh Trần ngủ say, trong lòng nàng thật không dễ chịu "Bốp!" Một tiếng vang dội, một bàn tay giáng xuống mặt Chu Cảnh Trần.
"Cảnh Trần, chàng đừng ngủ, dậy nói chuyện với con trai chúng ta đi."
Chu Cảnh Trần: "..." Thật lòng mà nói, Chu Cảnh Trần cảm thấy Thẩm Tuyết như có b·ệ·n·h nặng.
Trước kia còn có thể giả bộ là có muỗi trên mặt hắn, nàng đ·á·n·h là đ·á·n·h muỗi, bây giờ thì khỏi cần, chẳng thèm ngụy trang.
Đứa con trong bụng chắc còn chưa to bằng quả trứng gà, bảo hắn nói chuyện với con cái gì, cái này không phải có b·ệ·n·h thì là gì?
Chu Cảnh Trần híp mắt, ngáp một cái, "Tiểu Tuyết, không còn sớm nữa, chúng ta ngủ sớm thôi."
Được hắn ôm, Thẩm Tuyết cảm thấy tâm tình tốt hơn một chút.
Nửa đêm, một tiếng "ùm" và một tiếng kêu cứu m·ạ·n·g xé toạc màn đêm tĩnh lặng.
Chu Cảnh Trần đang ngủ, vừa mở mắt, tối đen như mực, đưa tay không thấy năm ngón, hắn không biết mình đang ở đâu, thân thể n·ổi bập bềnh như đang ở dưới nước, nhưng lại không phải...
Từng đợt mùi xộc thẳng lên óc, còn có cảm giác tay vớ phải thứ gì đó nồng đậm...
Chu Cảnh Trần hiểu ra, đây là hố phân!
Ọe... ọe ọe ọe...
Hắn muốn bò lên, nhưng hố phân vừa đen vừa thối lại sâu hoắm, cộng thêm hắn đang rất hoảng sợ, chẳng có ai, hắn căn bản không lên được.
"Phịch" một tiếng, hắn còn nuốt phải mấy miếng!
Ọe ọe... ọe... ọe ọe...
Nhà xí ở trong thôn, hơn nửa đêm, mọi người đều đã ngủ say, Chu Cảnh Trần kêu gào nửa ngày, không ai nghe thấy.
Mãi đến Nhị Nha cha đau bụng nửa đêm, muốn ra nhà xí "xả", đi đến gần nhà xí, nghe thấy có tiếng người, sợ hãi vô cùng...
Vội vàng về nhà gọi anh em, nói ở nhà xí có thứ không sạch sẽ, cha Nhị Nha vốn có giọng oang oang, đánh thức luôn mấy nhà.
Vân Quế thẩm xỏ xiêm y, chửi rủa: "Đồ ngốc, ăn nói vớ vẩn, bây giờ còn đâu mấy thứ đó."
Nói ngọng nói ngịu cái gì, lỡ bị người khác đồn ra thì sao, ngưu quỷ xà thần đều phải bị đ·á·n·h cho tan xác.
Một nhà Vân Quế thẩm, cùng với mấy nhà lân cận, đi ra nhà xí, vừa lại gần thì đúng là nghe thấy tiếng động.
Mấy nhà nhìn nhau, nắm chặt tay, chân hơi r·u·n r·u·n, trong lòng ai cũng nghĩ, chẳng lẽ thật sự có thứ không sạch sẽ?
Chu Cảnh Trần kêu cứu m·ạ·n·g nửa ngày, đến khan cả giọng, trời thì nhá nhem tối, thỉnh thoảng lại có một trận gió thổi qua, nếu không có nhiều người, chắc sớm bỏ chạy rồi, ai cũng sợ.
"Cái... người này là sao?"
"Còn sao trăng gì nữa, phải xem cho rõ rốt cuộc là thứ gì."
"Nhưng mà... có lẽ..." Nhỡ thật sự có "cái kia" bám vào thì sao.
Chu Cảnh Trần giãy giụa bên trong, sắp hết cả hơi, nghe thấy có tiếng người, liền bắt đầu kêu: "Cứu... m... ạ... ng, cứu m... ạ... ng..."
Tiếng kêu cứu của hắn lọt vào tai Vân Quế thẩm lại như tiếng gọi hồn, nghe rợn cả người!
Thẩm Quốc An, chồng Vân Quế thẩm, gan lớn hơn một chút, lấy hết can đảm hỏi: "Ai, ai ở trỏng đó?"
"Là... là ta, Chu Cảnh Trần."
Giọng hắn hơi nhỏ, nghe không rõ.
Chu Cảnh Trần lặp lại một lần: "Là ta, Chu Cảnh Trần."
"Ổng... Hình như tôi nghe ổng nói là Chu Cảnh Trần."
"Chu thanh niên trí thức?"
"Là tôi!"
Biết là hắn, Vân Quế thẩm bớt sợ hơn.
Cha Nhị Nha về nhà lấy mấy bó đuốc ra soi, nhưng họ không dám đưa đuốc lại gần nhà vệ sinh.
Bên ngoài có ánh đuốc, Thẩm Quốc An đi vào liếc mắt nhìn, mơ hồ thấy Chu Cảnh Trần đang vùng vẫy trong hầm phân.
"Chu thanh niên trí thức rớt xuống hầm phân rồi."
Hắn nghẹn lời không nói hết câu, chỉ biết gọi con trai về nhà lấy cây gỗ ra.
Mấy người đồng tâm hiệp lực kéo Chu Cảnh Trần ra khỏi hố phân.
Cái mùi này, quả thực là một đòn chí mạng.
Mọi người lùi vội lại phía sau: "Chu thanh niên trí thức, nửa đêm canh ba anh không ngủ ở nhà, sao lại ra hố phân bơi lội? Ở đây có cho bơi đâu, anh không biết hả?"
Muốn bơi thì ra sông mà bơi.
Khi không làm họ nửa đêm bị hú vía, còn tốn công lôi hắn lên.
Người toàn mùi thối, về nhà còn phải thay quần áo.
Chu Cảnh Trần: "..." Cái gì mà hắn bơi lội, hắn có điên đâu mà ra hố phân bơi lội.
Rõ ràng là hắn bị ngã xuống, hơn nữa còn chẳng biết tại sao lại ngã xuống.
Hắn rõ ràng là đang ngủ ở nhà, hắn cảm thấy như vậy.
Chu Cảnh Trần không còn sức để giải thích, cứ nôn mửa liên tục.
Vân Quế thẩm gọi Thẩm Tuyết dậy, Thẩm Tuyết nghe nói Cảnh Trần của nàng ở trong hố phân, cả người rối bời.
Như bay chạy tới, nàng muốn an ủi chồng một phen, còn chưa đến gần đã... ọe... ọe...
Nàng định bịt mũi kiên trì tiến đến gần Cảnh Trần của nàng, vừa đến gần, lại bắt đầu nôn thốc nôn tháo.
Cả nhà Vân Quế thẩm và hàng xóm đều đã về hết, mùi này quá khủng khiếp, họ không chịu nổi nữa.
"Cảnh Trần, Vân Quế thẩm nói anh ra hố phân bơi, đang yên đang lành sao anh lại ra đó bơi? Ở đây có sông mà."
Chu Cảnh Trần nghiến răng nghiến lợi: "Tôi bị người ta ném xuống."
Chu Cảnh Trần cảm thấy một ngày nào đó hắn có thể bị đám người này chọc c·h·ế·t, một lũ chẳng ai bình thường.
Chu Cảnh Trần đành lôi thân đầy phân xuống sông giặt giũ.
Thẩm Tuyết sợ hắn giặt không sạch, ám vào người nàng, nên bắt hắn ngâm mình dưới sông hơn hai tiếng mới cho lên.
Trên đường về, Thẩm Tuyết hỏi: "Cảnh Trần, ai ném anh vậy? Quá đáng thật, phải đi tìm hắn tính sổ."
"Tôi biết đâu được." Dân làng này chẳng ai tốt lành gì, hắn biết ai mới được.
Nghĩ tới nghĩ lui, hắn dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Thẩm Tuyết...
Bạn cần đăng nhập để bình luận