Xuyên Vào Niên Đại Văn Ta Không Đi Nội Dung Cốt Truyện

Xuyên Vào Niên Đại Văn Ta Không Đi Nội Dung Cốt Truyện - Chương 456: Tiểu Trạch thích ngươi (length: 7562)

Trên mặt đất có Cố Kiện Đông thả tã, Tiểu Trạch vừa được buông ra, đứa nhỏ này liền bắt đầu không vui. Cái người bé nhỏ đặt trên mặt đầy vẻ không hài lòng, tựa hồ là không hài lòng việc cha hắn đặt hắn xuống đất.
Giang Tự Cường ở bên cạnh: "..."
"Kiện Đông, con trai của ngươi vừa nãy không phải là cố ý muốn tè lên người ta đấy chứ."
Cố Kiện Đông ôm nhi tử lên, thay cho nó một miếng tã sạch sẽ, không ngẩng đầu nói, " Tiểu Trạch thích ngươi, nó muốn đánh dấu hương vị của nó lên người ngươi."
Giang Tự Cường: "... " Đứa nhỏ này cùng củ cải trắng ở lâu quá rồi.
Cố Kiện Đông muốn viết kế hoạch, còn Tiểu Trạch thì chơi trên mặt đất, Giang Tự Cường không có việc gì cũng ngồi bệt xuống đất chơi.
Trẻ con nhiều năng lượng, Tiểu Trạch leo trèo trên mặt đất, một chút không để ý, nó liền leo đến mặt bàn.
Giang Tự Cường nhìn đứa nhỏ, nửa ngày trôi qua, hắn cảm giác còn mệt hơn cả huấn luyện.
"Kiện Đông, ta muốn con gái." Con gái tốt; con gái ngoan ngoãn, khẳng định dễ chăm hơn đám con trai nghịch ngợm.
Cũng không biết hài tử trong bụng Tiểu Thu là con gái hay con trai, nếu là con trai có chút phế cha.
"Ta cũng muốn con gái đây."
"Mà nói ngươi cùng Thư Ngọc tính toán khi nào thì muốn có thêm đứa nữa?"
"Vài năm nữa đi, chờ Tiểu Trạch lớn hơn một chút đã, nếu không Thư Ngọc quá cực khổ."
Phụ nữ mang thai gian khổ, Thư Ngọc mới sinh Tiểu Trạch chưa được một năm, Cố Kiện Đông không có ý định nhanh như vậy đã muốn có con.
"Cũng phải, có một đứa đã đủ mệt rồi, nếu mang thêm một đứa nữa thì không có nhiều sức lực mà chăm."
Bọn họ có điều kiện, việc giáo dục con cái khẳng định phải chú trọng, không giống ở nông thôn, vì nuôi sống gia đình, con cái sinh ra đều là để đứa lớn trông đứa bé. Người lớn ra ngoài k·i·ế·m c·ô·ng điểm, con cái không khác gì thả rông, nuôi một đứa cũng là nuôi, nuôi hai đứa cũng là nuôi, đơn giản là cùng nhau nuôi cho đỡ việc.
Buổi chiều Thẩm Thư Ngọc không có lớp, nàng đi xe đạp ra ngoài dạo, vòng đi vòng lại, Thẩm Thư Ngọc mò tới khu chợ đen nhập khẩu này, Thẩm Thư Ngọc nhìn quanh một vòng, thường có người đi vào bên này, Thẩm Thư Ngọc quay đầu đi vào một chỗ vắng vẻ, cải trang ăn mặc thành một người tr·u·ng niên nam nhân, lúc này mới vào chợ đen.
Khu chợ đen này còn rất lớn, trả tiền vào, bên trong chính là một cái chợ lớn, cái gì cũng có bán, chính là loại t·h·ị·t rất ít.
Đồ của bọn họ đều lấy ra bày bán, Thẩm Thư Ngọc liếc mắt một cái là biết bọn họ bán cái gì.
Trong nhà Thẩm Thư Ngọc không t·h·iếu đồ, hôm nay nàng đến chỉ là xem, chứ không tính mua bán.
Dạo qua một vòng, Thẩm Thư Ngọc thấy một người quen, Trần Thắng!
Đứa nhỏ Trần Thắng dùng miếng vải đen che mặt, nhưng người quen biết nó thì liếc mắt một cái có thể nh·ậ·n ra.
Dù không nh·ậ·n ra, nghe giọng nó, nhìn dáng người cũng có thể x·á·c nh·ậ·n là nó.
Đứa nhỏ này hẳn là lẫn lộn với Lão đại chợ đen, đi th·e·o phía sau chợ đen, lần lượt gọi những người bán hàng tới đóng tiền bảo kê.
Tiền bảo kê còn chưa thu xong, liền có người chợ đen hô, "Chạy mau, người hồng tụ chương tới."
Chợ đen loạn thành một bầy, mọi người nhanh c·h·ó·n·g thu tiền lời và đồ đạc, cũng không quay đầu lại nhanh chân chạy.
Tất cả mọi người vội vã đi đến lối ra, chạy t·r·ố·n tứ phía, lối ra đều là những ngõ nhỏ vừa hẹp vừa tối, mọi người hoảng sợ, ba bốn người chen nhau ở một lối ra, đều muốn nhanh chóng rời khỏi chợ đen, không để người hồng tụ chương bắt được. Mỗi người trong tay đều cầm túi lớn túi nhỏ đồ đạc, ngõ nhỏ hẹp chen lấn nhau, n·g·ư·ợ·c lại chạy không nhanh, càng nhanh càng loạn.
Thẩm Thư Ngọc còn chưa chạy, nhìn cái ngõ nhỏ chen chúc nhau, Thẩm Thư Ngọc không định đi ra từ ngõ nhỏ.
Trần Thắng không phải lần đầu lăn lộn ở chợ đen, nghe nói có hồng tụ chương tới, nó nhanh chân muốn chạy. Chỉ là có một tiểu đệ chợ đen không ra gì, lôi k·é·o nó không cho chạy, bảo nó ở lại sơ tán đám đông, còn bản thân cái tên tiểu đệ kia thì chạy trước.
Trần Thắng m·ấ·t đi tiên cơ chạy t·r·ố·n, mắt thấy người hồng tụ chương sắp tiến vào, tr·ê·n mặt Trần Thắng lộ vẻ hoảng sợ.
Nó còn có em gái cần chăm sóc, nếu nó bị bắt đi thì em gái nó biết làm sao?
Đến tuổi, thẩm thẩm chắc chắn sẽ vội vã tùy t·i·ệ·n tìm một nhà cho em gái nó để gả đi.
Thẩm Thư Ngọc đi tới trực tiếp x·á·ch Trần Thắng đặt lên vai, nàng cất bước nhảy, bay qua một b·ứ·c tường, đi nhanh hướng bên ngoài chạy.
Còn chưa đợi Trần Thắng kịp phản ứng chuyện gì xảy ra, Thẩm Thư Ngọc đã mang Trần Thắng rời khỏi chợ đen.
Đem Trần Thắng trên vai buông xuống, Thẩm Thư Ngọc định đi, Trần Thắng được buông ra vẫn chưa tỉnh táo lại, nó lắc lắc đầu, cố gắng xua đi cảm giác choáng váng đầu, nó túm lấy cái người đại thúc trước mặt, định q·u·ỳ xuống cảm tạ, còn tốt Thẩm Thư Ngọc nhanh tay lẹ mắt giữ c·h·ặ·t nó lại, Thẩm Thư Ngọc nói bằng giọng khàn khàn, "Về sau thông minh chút, tạ thì không cần."
Thẩm Thư Ngọc nhấc chân muốn đi, sau lưng truyền đến giọng t·h·iếu niên, "Đại thúc, cảm ơn ngươi."
Chờ Thẩm Thư Ngọc về đến nhà, buổi tối Vương tẩu t·ử cách vách lại đây chơi, tán gẫu cùng Thẩm Thư Ngọc về chuyện chợ đen.
"Hôm nay hồng tụ chương kiểm tra chợ đen, bắt năm sáu người, có năm người là đi chợ đen bán đồ. Có một người đi chợ đen mua đồ bị hồng tụ chương bắt được thì khó lường, ít nhất cũng bị giam năm sáu năm."
"Không phải bây giờ không nghiêm như vậy sao?"
"Không bị bắt mới không nghiêm, đã bị bắt thì làm sao có thể xử lý nhẹ nhàng.
Bây giờ họ không điều tra gắt gao như trước kia, nhưng nếu bắt được thì mấy năm là không thoát được."
"Tẩu t·ử, hôm nay hồng tụ chương mới bắt người, sao tin tức của ngươi nhanh vậy?"
Vương tẩu t·ử nhỏ giọng nói, "Trong khu nhà của chúng ta cũng có không ít người lén đi chợ đen mua đồ. Hôm nay bắt người, có một tẩu t·ử ở đó, sợ đến mất cả hồn vía, may mà chị ấy chạy nhanh, nếu không bị bắt thì khó mà sống."
Gia đình quân nhân nếu đi chợ đen bị bắt, sự nghiệp của người đàn ông coi như chấm dứt.
Thẩm Thư Ngọc may mắn hôm nay mình đi chợ đen, nếu không Trần Thắng sợ là đã bị bắt đi rồi.
Người khác bị bắt đi, còn có thể đi quan hệ, đưa tiền ra, còn có thể mang người về nhà, còn Trần Thắng trong nhà không có trưởng bối nào nguyện ý quản!
Trần Mỹ Ny nếu không có anh trai, cuộc sống sau này sẽ gian nan đến mức nào chứ.
"Tôi thấy chợ đen vẫn là quá nguy hiểm, chỗ đó tốt nhất là đừng đi, t·h·iếu gì thì chịu khó chạy ra mấy chuyến cung tiêu xã là được."
Cung tiêu xã tuy rằng thường x·u·y·ê·n t·h·iếu hàng, nhưng dù sao cũng an toàn, không cần lo lắng cho chồng mình vì mình đi chợ đen mà bị liên lụy.
"Đúng vậy, nếu không chạy nhanh được thì tốt nhất đừng đến đó."
Ngày mai Vương tẩu t·ử muốn cùng chồng con về quê một chuyến, nhờ Thẩm Thư Ngọc giúp trông đồ ăn và gà vịt ở nhà. Thẩm Thư Ngọc gật đầu đồng ý, "Tẩu t·ử cứ yên tâm về đi, đồ ăn và gà vịt tôi trông cho chị cẩn thận."
"Vậy thì phiền toái Thư Ngọc muội t·ử rồi."
"Có gì đâu, hàng xóm láng giềng cần gì phải kh·á·c·h khí như vậy, bình thường tôi cũng có t·h·iếu gì phiền toái chị đâu."
Thẩm Thu ngày mai được nghỉ, hăm hở chạy sang nói với Thẩm Thư Ngọc, "Đại tỷ, ngày mai chúng ta lên núi đi, mấy ngọn núi ở đây muội còn chưa trèo qua."
Bạn cần đăng nhập để bình luận