Xuyên Vào Niên Đại Văn Ta Không Đi Nội Dung Cốt Truyện

Xuyên Vào Niên Đại Văn Ta Không Đi Nội Dung Cốt Truyện - Chương 187: Tiểu Tuyết, ngươi vừa mới có phải hay không đánh ta (length: 7337)

Thẩm Xuân Linh gọi mãi mà đứa nhỏ này không nhúc nhích, bèn chuyển sang gọi cháu gái lớn: "Kiện Đông à, con không về nhà ăn cơm, Thư Ngọc về biết chuyện sẽ giận, sẽ đau lòng đấy. Con xem mấy ngày nay có ăn uống gì đâu, gầy như que củi, trên mặt tí thịt cũng không có, chẳng đáng yêu gì cả, Thư Ngọc cũng không thích Cố Kiện Đông giống như que củi đâu."
Cố Kiện Đông nghe xong có vẻ ngẫm nghĩ, xoa xoa mặt mình: "Nhị cô, con không đáng yêu sao?"
Nó làm động tác này trông vô cùng đáng yêu, Thẩm Xuân Linh quay mặt đi, không dám nhìn nó, nói trái lương tâm: "Không đáng yêu."
Cố Kiện Đông lại nhìn đường lớn một hồi, hồi lâu sau nó vỗ vỗ đầu củ cải trắng: "Củ cải trắng, đi thôi, chúng ta về nhà thôi."
Nó muốn ăn cơm, ăn cho trắng trẻo mập mạp mới đáng yêu, nó mà đáng yêu thì Thư Ngọc mới luôn thích nó.
Củ cải trắng nghe vậy rũ sạch bụi bặm trên người, vui vẻ đi theo sau Cố Kiện Đông. Thẩm Xuân Linh cười thầm, hai ông tướng này cuối cùng cũng chịu về ăn cơm, quả nhiên vẫn là cháu gái lớn có tác dụng.
Thẩm Tuyết và Chu Cảnh Trần trốn sau cây nãy giờ thấy Cố Kiện Đông và con c·h·ó kia về nhà thì sốt ruột. Thẩm Tuyết cắn răng: "Cảnh Trần, Cố Kiện Đông và con c·h·ó c·h·ế·t t·i·ệ·t kia về nhà rồi, làm sao bây giờ?"
Thịt bọn họ mua cả rồi, còn bỏ cả t·h·u·ố·c diệt chuột, nếu tối nay không dụ được con c·h·ó kia thì chẳng phải công toi sao?
"Đừng nóng vội, hắn và con c·h·ó kia còn ra ngoài thôi." Thẩm Thư Ngọc ra ngoài rồi, thằng ngốc kia ngày nào cũng ra đây đợi, nếu không phải người Thẩm gia ra gọi thì trời tối nó cũng chẳng biết đường về. Đồ ngốc chính là đồ ngốc, không ai ngốc hơn nó.
Có ngày lành không biết hưởng, ngày nào cũng ra đây làm hòn vọng phu.
Đúng vậy, thằng ngốc đó chắc chắn sẽ còn ra, Thẩm Thư Ngọc chưa về thì nó như chực chờ ở đầu thôn mà ngủ ấy chứ.
Nghĩ vậy, Thẩm Tuyết lại ghen tị với Thẩm Thư Ngọc, thằng ngốc kia tuy ngốc thật, nhưng nó đối với con t·i·ệ·n nhân Thẩm Thư Ngọc kia thì tốt thật; trong lòng trong mắt đều là Thẩm Thư Ngọc.
Ghen tị nổi lên, mặt Thẩm Tuyết thoáng dữ tợn khiến Chu Cảnh Trần hoảng sợ: "Tiểu Tuyết, em đang nghĩ gì vậy?"
Thẩm Tuyết hoàn hồn, mỉm cười: "Không, không nghĩ gì cả."
Chu Cảnh Trần nghĩ: Thảo nào hắn bị con đàn bà này tính kế, nó còn biết giả tạo hơn cả da rắn. Mặt mày nó thay đổi thất thường, vừa nãy còn dữ tợn, giờ lại hiền dịu như dâu hiền.
Đàn bà nguy hiểm như vậy, đợi có cơ hội về Kinh Đô, việc đầu tiên hắn làm là l·y ·h·ô·n nó.
Thẩm Tuyết không biết Chu Cảnh Trần đang nghĩ gì, tay cô ta nắm chặt vạt áo. Trong lòng cô ta nguyền rủa Thẩm Thư Ngọc đừng hòng trở về, cô ta nghe mẹ nói Thẩm Thư Ngọc đi Cáp Thị. Nghe nói xa lắm, phải ngồi mấy ngày tàu mới tới. Cô ta là một con nhỏ nhà quê chưa đi đâu xa, biết gì đường sá mà biết gì đi tàu, khéo lúc này bị người ta l·ừ·a bán vào tận rừng sâu núi thẳm rồi ấy chứ.
Nếu con t·i·ệ·n nhân kia không về được, đồ của nó sẽ là của mình. Con t·i·ệ·n nhân kia tròn mười tám tuổi là có suất c·ô·ng tác, cho dù trong một hai năm tới cô ta và Cảnh Trần chưa về được Kinh Đô thì cũng không sao, vì cô ta có thể tiếp nh·ậ·n công việc của con t·i·ệ·n nhân kia. Dù sao mình cũng là em họ của con t·i·ệ·n nhân kia, mình tiếp nhận là chuyện đương nhiên, chứ không thể để suất c·ô·ng tác béo bở kia lọt vào tay người ngoài được, phải không?
Thẩm Tuyết mường tượng cảnh mình tiếp nhận công việc của Thẩm Thư Ngọc, không khỏi bật cười. Đợi cô ta có công việc rồi, cô ta sẽ là giai cấp c·ô·ng nhân đáng ngưỡng mộ, mỗi tháng có lương, còn được lĩnh cả gạo và hàng hóa.
Chu Cảnh Trần: "..."
Chu Cảnh Trần rất sợ hãi con đàn bà này, đúng là quá không bình thường, lúc thì mặt mày dữ tợn, lúc thì cười ngây ngô đắc ý, hắn sợ cô ta tát cho mình một phát.
Chu Cảnh Trần lặng lẽ tránh xa cô ta một chút.
Hai người họ cứ tưởng Cố Kiện Đông ăn no sẽ cùng con c·h·ó kia ra ngoài, nên ở sau cây đầu làng chờ đến hơn mười một giờ mà không thấy thằng ngốc và con c·h·ó kia đâu. Lúc này gió đêm rất lạnh, Thẩm Tuyết và Chu Cảnh Trần hắt xì liên tục, da gà nổi hết cả lên.
Càng đợi càng thấy lạnh, Chu Cảnh Trần không chịu nổi nữa: "Tiểu Tuyết, anh về nhà tắm rửa trước, em ở đây đợi, anh tắm xong ra đổi cho em về tắm."
"Vậy cũng được, anh nhanh lên nhé."
Chu Cảnh Trần về nhà rồi một đi không trở lại, Thẩm Tuyết đợi đến nửa đêm, sau rốt cuộc lạnh quá đành về. Thấy Chu Cảnh Trần ngáy khò khò, trong lòng Thẩm Tuyết bùng lên một ngọn lửa vô danh, bởi vì đã một thời gian Chu Cảnh Trần không vẽ bánh lớn cho cô ta. Trước đây Chu Cảnh Trần vẽ bánh lớn, Thẩm Tuyết đã tiêu hóa gần hết, giờ lửa nóng bốc lên, Thẩm Tuyết cũng không còn cố kỵ gì nhiều. Cô ta lên g·i·ư·ờ·n·g rồi không nói hai lời cho Chu Cảnh Trần một cái t·á·t như trời giáng, Chu Cảnh Trần đang mơ đẹp bỗng bị ăn tát, choáng váng bụm mặt: "Tiểu Tuyết, vừa nãy có phải em đ·á·n·h anh không?"
Thẩm Tuyết đè lửa xuống, mỉm cười: "Đâu có, Cảnh Trần anh gặp ác mộng à? Anh là người của em, em sao nỡ đ·á·n·h anh. Đừng nghĩ ngợi nữa, vừa nãy là ác mộng thôi, ngủ nhanh đi."
Chu Cảnh Trần: "..."
Chu Cảnh Trần rất nghi ngờ vừa nãy chính là Thẩm Tuyết đ·á·n·h mình, nếu không mặt hắn sao lại rát thế này. Nhưng bây giờ hắn mệt quá, lại còn muốn mơ tiếp giấc mơ đẹp kia nên không hơi đâu mà cãi nhau với Thẩm Tuyết, bèn quay người ngáy tiếp.
Ngay lúc hắn chìm vào giấc ngủ, Thẩm Tuyết lại cho hắn một cái t·á·t nảy lửa nữa, đ·á·n·h xong cô ta lập tức giả vờ ngủ.
Chu Cảnh Trần tỉnh dậy, ôm mặt nóng bừng, định nổi giận với Thẩm Tuyết, nhưng thấy cô ta nằm bên cạnh mình, trông bộ dạng là ngủ rồi, Chu Cảnh Trần vẻ mặt ngơ ngác, chẳng lẽ hắn lại gặp ác mộng? Thẩm Tuyết không hề đ·á·n·h mình?
Trên chuyến tàu, Thẩm Thư Ngọc không hề biết Cố Kiện Đông ngày nào cũng đứng ở đầu làng như hòn vọng phu, trời chưa sáng đã ra ngóng trông nàng, đến giờ cơm cũng không về nhà ăn. Cũng không hề hay biết Thẩm Tuyết đang nguyền rủa cô ta đừng hòng trở về để chiếm đoạt công việc của cô ta.
Lúc này, nàng vừa tóm xong một tên móc túi, túm chặt nó đến trước mặt nhân viên bảo vệ: "Đồng chí bảo vệ ơi, cái thứ lấm la lấm lét này vừa định móc túi con, bị con bắt được rồi."
Tên móc túi bị Thẩm Thư Ngọc dùng dây thừng t·r·ó·i tay giận dữ trừng Thẩm Thư Ngọc: "Tôi không có móc túi cô, cô đừng vu oan cho người tốt."
Thẩm Thư Ngọc mặc kệ nó, nói với đồng chí nhân viên bảo vệ: "Con thấy hắn móc túi, túi hắn căng phồng lên kia toàn là đồ hắn móc túi trên xe đó, các đồng chí khám là biết ngay."
Ngay khi Thẩm Thư Ngọc giao tên móc túi cho nhân viên bảo vệ thì trong toa có vài người kêu lên: "Tôi mất đồng hồ rồi, đó là người yêu tặng tôi chiếc đồng hồ Thượng Hải."
"Tôi mất hai mươi đồng rồi, hai mươi đồng này là tiền cưới vợ của con trai tôi đó, thằng nào c·h·ế·t t·i·ệ·t lấy tr·ộ·m tiền của bà."
"Nửa cái bánh bao t·h·ị·t tôi chưa ăn hết cũng mất rồi..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận