Xuyên Vào Niên Đại Văn Ta Không Đi Nội Dung Cốt Truyện

Xuyên Vào Niên Đại Văn Ta Không Đi Nội Dung Cốt Truyện - Chương 368: Cố Kiện Đông bị thương (length: 7614)

Thẩm Thư Ngọc nhìn hắn tỉnh lại, nước mắt không khống chế được chảy xuống, " Cố Kiện Đông, ngươi có phải rất đau không?"
"Thư Ngọc, thật x·i·n· ·l·ỗ·i khiến nàng lo lắng, không sao đâu, đừng k·h·ó·c, ta một chút cũng không đau, đều là b·ị· ·t·h·ư·ơ·n·g ngoài da thôi."
"Sao lại không đau, đều phải làm giải phẫu mà."
Nhìn hắn môi có chút khô, Thẩm Thư Ngọc rót cho hắn một chén nước, "Ngươi uống chút nước đi."
Uống hai ngụm nước, Cố Kiện Đông cảm giác mình có chút sức lực để nâng tay lên lau nước mắt cho Thẩm Thư Ngọc.
"Đừng k·h·ó·c, ngươi vừa k·h·ó·c ta liền đau lòng, đều là vết thương nhỏ thôi, dưỡng một thời gian là sẽ tốt thôi."
"Được, không k·h·ó·c."
Cố Kiện Đông lo lắng cho huynh đệ, "Giang Tự Cường thế nào rồi?"
"Hắn ở phòng b·ệ·n·h bên cạnh phòng ngươi, tình hình của hắn tốt hơn ngươi một chút."
Không lâu sau bác sĩ đẩy Giang Tự Cường tới, để hai huynh đệ ở cùng một phòng b·ệ·n·h.
Giang Tự Cường còn có tâm tình nói đùa, "Đệ muội, lúc em mang cơm cho Kiện Đông nhớ mang cho anh một phần nhé, anh không cần ăn quá ngon đâu, ăn no là được, khụ khụ..."
Cố Kiện Đông lên tiếng, "Nói chuyện khó chịu thì bớt nói lại vài câu đi."
"Nhất định phải mang cho các ngươi, lát nữa anh sẽ về làm đồ ăn ngon cho hai người."
Thẩm Thư Ngọc đi ra hỏi bác sĩ xem họ có thể ăn gì, không thể ăn gì, rồi hỏi thêm một vài điều cần chú ý, còn có tình trạng thân thể của họ, hiểu rõ rồi nàng mới trở về nấu cơm.
Lúc trở về, nàng thuận t·i·ệ·n gọi một cuộc điện thoại cho Thẩm Thu, nhờ nàng nói với gia nãi rằng Cố Kiện Đông đã về. Cố Kiện Đông đi làm nhiệm vụ lâu như vậy, nàng lo lắng, người nhà cũng th·e·o lo lắng, đặc biệt là gia nãi.
"Đại tỷ, tỷ phu trở về rồi, anh ấy không sao chứ?" Thẩm Thu nghe được giọng Đại tỷ có vẻ mệt mỏi, không khỏi nghĩ nhiều.
"Anh ấy không sao." Thẩm Thư Ngọc không muốn người nhà lo lắng, cũng không nói việc Cố Kiện Đông b·ị· ·t·h·ư·ơ·n·g.
"Đại tỷ, có phải chị không nghỉ ngơi đầy đủ không, chị bây giờ có bảo bảo rồi, không giống như trước kia đâu, chị phải chú ý đến thân thể của mình nhiều hơn một chút, nãi lão lo lắng cho chị, muốn bảo Nhị cô qua chăm sóc chị. Đại tỷ, tỷ phu cứ động một tí là muốn đi làm nhiệm vụ, vừa đi là một thời gian dài, chị ở nhà một mình chúng ta đều không yên lòng, hay là để Nhị cô qua chăm sóc chị đi."
Thẩm Thu nói đi nói lại đều là lo lắng.
"Em đang mang thai tháng còn nhỏ mà, đợi đến tháng lớn thì kêu Nhị cô qua giúp một tay."
Chủ yếu là hiện tại thật sự không cần Nhị cô giúp đỡ, nếu Nhị cô qua mà không giúp được gì thì nàng cũng không vui.
Nhị cô ở nhà chịu khó làm việc, không lúc nào ngơi tay, từ khi nàng trở về, việc nhà cơ bản đều không để gia nãi làm.
Nhưng mà lão đầu, lão thái thái cũng muốn cho khuê nữ nghỉ ngơi một chút, việc nhà cứ giành qua giành lại làm.
Thẩm Thư Ngọc nấu cháo rau cho bọn hắn.
Cố Kiện Đông, Giang Tự Cường đói bụng, uống cháo cứ như uống nước ấy, uống rất nhanh.
"Đệ muội, em nấu cháo rau này thật sự không tệ, ngon lắm."
Sao có thể không ngon chứ, Thẩm Thư Ngọc nhỏ hai giọt linh tuyền thủy, chỉ cần nhỏ linh tuyền thủy thì đồ ăn đều ngon hơn một chút.
Thẩm Thư Ngọc muốn Cố Kiện Đông bớt khó chịu nên trong ấm nước cũng nhỏ vài giọt linh tuyền thủy, như vậy vết thương của hắn sẽ hồi phục nhanh hơn.
Hắn nằm b·ệ·n·h viện, củ cải trắng luôn ở bên canh chừng Cố Kiện Đông, sợ hắn buồn chán, củ cải trắng còn biểu diễn tạp kỹ chọc Cố Kiện Đông vui vẻ.
Đến Giang Tự Cường cũng muốn nuôi một chú c·ẩ·u c·ẩ·u hiểu chuyện như vậy.
Nhờ có linh tuyền thủy mà hồi phục nhanh hơn một chút, nằm b·ệ·n·h viện hơn một tháng, Cố Kiện Đông và Giang Tự Cường đều có thể xuất viện.
Về đến nhà tâm trạng Cố Kiện Đông khác hẳn, "Vẫn là ở nhà tốt hơn."
Thẩm Thư Ngọc đắp chăn xong cho hắn, "Anh nằm nghỉ một lát đi, em đi nấu nước cho anh lau người."
Cố Kiện Đông giữ c·h·ặ·t nàng, ôm nàng vào lòng, "Thư Ngọc, ta nhớ nàng lắm."
Thẩm Thư Ngọc hôn hắn một cái thật kêu, "Ta cũng nhớ nàng ."
Bị tức phụ hôn, mắt trần có thể thấy Cố Kiện Đông đỏ mặt lên, người này còn thẹn t·h·ùng hơn cả nàng.
Cố Kiện Đông còn muốn p·h·át·triển thêm một bước nữa, nhưng Thẩm Thư Ngọc ấn tay hắn xuống, "Ngoan ngoãn chút, còn đang bị thương đấy."
"Ta ta cảm giác vết thương cũng đỡ rồi." Cố Kiện Đông còn muốn chứng minh cho nàng xem.
"Ngoan ngoãn, bằng không ta giận."
Bị tức phụ mắng, Cố Kiện Đông biết làm sao, chỉ có thể ngoan ngoãn nằm tr·ê·n g·i·ư·ờ·n·g nghe lời tức phụ.
Thẩm Thư Ngọc bảo củ cải trắng ở cùng hắn, nàng đi t·h·iêu một nồi nước nóng để lau người cho Cố Kiện Đông.
"Thư Ngọc, để ta tự làm, em ngồi nghỉ một lát đi." Hắn b·ị· ·t·h·ư·ơ·n·g mà Thư Ngọc mỗi ngày tan làm về còn phải nấu cơm mang đến b·ệ·n·h viện rồi còn chăm sóc hắn, nàng còn đang mang thai nữa chứ, khoảng thời gian này thật sự quá mệt mỏi, Cố Kiện Đông muốn nàng nghỉ ngơi một lát.
Thẩm Thư Ngọc không muốn để chính hắn lau, "Anh tự lau không t·i·ệ·n, lỡ lại động đến vết thương thì sao."
"Không sao, vết thương lành gần hết rồi."
Thấy hắn thật sự có thể, Thẩm Thư Ngọc cũng tùy hắn. Thẩm Thư Ngọc định ngồi một lát rồi đi làm cơm, vừa ngồi xuống thì bắt đầu ngủ gà ngủ gật, mình ngủ rồi cũng không biết, mãi đến khi Cố Kiện Đông bế nàng lên g·i·ư·ờ·n·g.
Vậy mà hắn không chịu nằm yên, lại còn đi xuống bếp nấu cơm.
Mùi thơm từ phòng bếp bay cả vào phòng, Thẩm Thư Ngọc đói bụng mới tỉnh.
Nàng chạy nhanh đến phòng bếp, "Cố Kiện Đông anh nấu cơm làm gì, đói bụng thì anh có thể gọi em dậy mà."
Thẩm Thư Ngọc xem tr·ê·n dưới người hắn một lượt, thấy hắn thật sự không sao thì mới yên tâm.
"Em mệt quá, ta thấy em ngủ nên để em ngủ một lát. Khi ta nằm viện em ngày nào cũng nấu món ngon cho ta, đồ ăn em làm còn hiệu quả hơn cả t·h·u·ố·c của bác sĩ ấy, ăn quá ngon rồi, vết thương của ta thật sự không sao cả."
Nghe hắn nói vậy, Thẩm Thư Ngọc có chút chột dạ, đồ ăn nàng nấu x·á·c thật còn có tác dụng hơn cả t·h·u·ố·c của bác sĩ, nàng có một bí m·ậ·t, đến bây giờ vẫn không biết phải nói thật với Cố Kiện Đông thế nào.
Cũng không thể nói thật ra ta không phải Thẩm Thư Ngọc thật sự, ta là hồn x·u·y·ê·n đến đây, rồi có một cái không gian, còn có một loại nước suối có thể cải t·h·iện thể chất.
Người bình thường nghe nàng nói vậy đều cảm thấy vớ vẩn, thậm chí còn cho rằng nàng bị điên, rồi k·é·o nàng đi cải tạo, dù sao hiện tại chỉ cần là ngưu quỷ xà thần thì đều sẽ bị đ·á·n·h đổ.
"Có thể... có thể là thể chất của anh tốt, vết thương mau lành hơn người khác cũng là chuyện bình thường mà."
"Có lẽ vậy, đói bụng chưa, chúng ta ăn cơm trước nhé, ta thấy trong nhà có t·h·ị·t, ta làm hoành thánh."
Chỉ cần là Cố Kiện Đông làm cơm, Thẩm Thư Ngọc đều thấy ngon lạ thường, người này luôn đặt nàng lên hàng đầu, làm đồ ăn đều là những món nàng t·h·í·c·h.
Mang thai nên ăn khỏe, Cố Kiện Đông làm đồ ăn lại ngon, Thẩm Thư Ngọc béo ra một chút, "Cố Kiện Đông, anh nuôi em béo quá rồi."
"Béo một chút cũng tốt mà, Thư Ngọc t·h·ị·t t·h·ị·t mới đáng yêu." Cố Kiện Đông cười híp mắt, còn đưa tay nhéo má nàng. Củ cải trắng thấy hắn b·ó·p má Thẩm Thư Ngọc, cũng đưa mặt đến gần, để Cố Kiện Đông s·ờ nó. Lúc Cố Kiện Đông b·ị· ·t·h·ư·ơ·n·g, không được nói chuyện nhiều với củ cải trắng. Bây giờ trở về nhà rồi, phải quan tâm đến cảm xúc của nó nhiều hơn, còn cho nó ăn cháo khoai lang đỏ mà nó t·h·í·c·h nữa...
Bạn cần đăng nhập để bình luận