Xuyên Vào Niên Đại Văn Ta Không Đi Nội Dung Cốt Truyện

Xuyên Vào Niên Đại Văn Ta Không Đi Nội Dung Cốt Truyện - Chương 336: Đại Tây Bắc (length: 7479)

Cố Kiện Đông bận rộn xong giữa trưa trở về xách hành lý, củ cải trắng trên lưng, cùng Thẩm Thư Ngọc cùng đi nhà ga.
Nhà ga trễ ba giờ, hơn năm giờ bọn họ mới lên xe, Cố Kiện Đông lần này mua cũng là giường nằm, Thẩm Thư Ngọc đói bụng, lên xe lửa liền lấy túi vải ra ăn. Nàng mang thai đói đặc biệt nhanh, thường xuyên muốn ăn đồ vật, may mà trong nhà không thiếu đồ ăn, Cố Kiện Đông cũng hay gói bánh bao, làm sủi cảo, hoặc là làm bánh bột ngô, lúc nào nàng muốn ăn là lập tức có thể ăn.
Nhìn nàng ăn bánh bao, Cố Kiện Đông mở ấm nước nóng rót một ly đặt bên cạnh nàng, "Thư Ngọc, nước ở đây."
Củ cải trắng thật sự một chút cũng không thích ngồi xe lửa, vừa lên xe lửa liền ỉu xìu.
Cố Kiện Đông biết nó ở trên xe lửa không dễ chịu, muốn cho nó ở quân đội cùng Giang Tự Cường đợi một thời gian, củ cải trắng nghe liền lắc đầu, nó không nguyện ý rời chủ nhân cho dù ngồi xe lửa khó chịu nó cũng phải đi cùng bọn họ.
Thẩm Thư Ngọc trước kia ngồi xe lửa không sao hiện tại mang thai, một chút mùi khó chịu đều ngửi không được, xe lửa mới đi được hai tiếng, nàng đã nôn ra hai lần.
Cố Kiện Đông không có cách nào, chỉ có thể đau lòng trong lòng.
Thẩm Thư Ngọc an ủi hắn, "Cố Kiện Đông ta không sao, nôn ra là thoải mái."
Củ cải trắng rưng rưng nước mắt nhìn nàng, hiển nhiên cũng đang thương nàng.
Cố Kiện Đông đi các toa khác một chuyến, trở về cầm một quả chanh, "Thư Ngọc, ngươi ngửi thử cái này, xem có thể dễ chịu hơn không."
Thẩm Thư Ngọc yếu ớt, cũng không hỏi hắn lấy chanh từ đâu, đem chanh đặt dưới mũi, nghe mùi thơm của chanh Thẩm Thư Ngọc xác thật dễ chịu hơn nhiều.
Trên đường chuyển hai chuyến xe lửa, bọn họ đến đại Tây Bắc.
Vừa ra nhà ga, gió lạnh thổi mạnh, bên này hiển nhiên lạnh hơn bên quân đội, may mà Thẩm Thư Ngọc bọn họ mặc đủ ấm, sợ Thẩm Thư Ngọc cảm lạnh, Cố Kiện Đông còn khoác cho nàng một chiếc áo khoác quân đội.
Ra nhà ga còn phải đổi xe ca đi, hai người một con chó lại ngồi xe tuyến, xe tuyến cũng không đi thẳng đến chỗ Cố ba Cố mụ, gặp xe lừa, hai người lại ngồi xe lừa hơn một tiếng.
Đi một đoạn xe lừa, Cố Kiện Đông cùng Thẩm Thư Ngọc phải đi bộ, dọc theo đường đi, cát bụi bay múa đầy trời, mở miệng là ăn đầy miệng cát bụi.
Sợ gặp bão cát, họ không dám chậm trễ, dù Thẩm Thư Ngọc mệt cũng không nói dừng lại nghỉ ngơi, Cố Kiện Đông nhìn ra vợ có chút mệt, không nói hai lời cõng Thẩm Thư Ngọc lên, củ cải trắng buông ra cho nó tự đi.
Một đường gắng sức đuổi theo, rốt cuộc cũng đến kiến thiết quân đoàn nơi Cố Trường Phong ở.
Cố Trường Phong nhìn thấy con trai một khắc kia, còn tưởng mình hoa mắt, ông dụi dụi mắt, "Là, là Kiện Đông sao?"
Con trai mình đứng trước mặt mình Cố Trường Phong làm sao có thể không biết, mở miệng hỏi chỉ là muốn xác định đây không phải là mơ.
"Ba, là con, con cùng Thư Ngọc tới thăm hai người."
Thẩm Thư Ngọc cười gọi một tiếng, "Ba."
"Ôi, tốt quá, nhìn thấy các con ba thật sự rất vui."
Cha mẹ thời nay không giỏi biểu đạt tình yêu với con cái, Cố Trường Phong đã lâu không thấy con trai, tiến lên ôm lấy con trai, nước mắt đảo quanh hốc mắt, "Đến đây sao không nói với ba mẹ một tiếng trước."
"Muốn cho hai người bất ngờ."
Cố Trường Phong vỗ vai con trai, quay đầu nói với Thẩm Thư Ngọc, "Thư Ngọc mệt không, vào nhà, vào nhà, mẹ con nhìn thấy các con chắc chắn sẽ vui lắm."
Tô Nguyệt Hồng nghe bên ngoài ồn ào còn tưởng ai đến vén rèm lên nhìn, nhìn thấy người tới bà ngây người, không thể tin nhìn về phía trượng phu.
Cố Trường Phong hiểu ý vợ, "Bà không nhìn lầm đâu, là Kiện Đông và Thư Ngọc, con trai con dâu đến thăm chúng ta."
Hai người đồng thanh gọi một tiếng, "Mẹ, chúng con đến thăm mẹ."
Tô Nguyệt Như ôm chặt lấy hai người, "Tốt, tốt, thật tốt."
Ngoài trời lạnh lẽo, Tô Nguyệt Như kéo con trai, con dâu vào nhà, sợ là nằm mơ, bà nắm tay hai người không chịu buông.
Con trai tuy rằng viết thư nói cho bọn họ biết đã khỏe nhưng chưa tận mắt nhìn thấy con trai, bà làm mẹ vẫn không yên lòng.
Bà nhìn Cố Kiện Đông lại nhìn Thẩm Thư Ngọc là biết rõ sự vui mừng không cần phải nói.
Cố Trường Phong rót nước cho hai người, "Đến đây, các con uống nước ấm người."
Thẩm Thư Ngọc đi đường lâu như vậy mệt rã rời, bây giờ được ngồi xuống uống ngụm nước nóng, cảm giác thật tốt.
Tô Nguyệt Hồng nắm tay nàng vẻ mặt yêu thương, "Thư Ngọc, chắc mệt lắm phải không, đều tại ba mẹ, nếu ba mẹ không ở đây, các con cũng không cần chạy đến đây chịu khổ. Mẹ muốn cảm ơn con, cảm ơn Thẩm gia các con, nếu không có các con che chở Kiện Đông, Kiện Đông xuống nông thôn sẽ không sống tốt như vậy, mẹ biết con cùng Cố Kiện Đông đã kết hôn, mẹ thật sự rất vui, Kiện Đông cưới được người vợ tốt như con là phúc của nó. Sau này Kiện Đông mà dám lớn tiếng với con, con nói với mẹ, mẹ mắng nó..."
Tô Nguyệt Hồng thật sự rất thích Thẩm Thư Ngọc, bà cùng mẹ của Thẩm Thư Ngọc là bạn tốt, Thư Ngọc từ nhỏ đã rất được yêu mến, lớn lên rất đáng yêu miệng còn ngọt, Tô Nguyệt Hồng đến giờ vẫn nhớ rõ hình ảnh nàng khi còn bé giọng nói còn non nớt gọi bà Tô di di.
Thẩm Thư Ngọc trong trí nhớ của nguyên chủ biết Tô Nguyệt Hồng đối với nàng tốt như con gái ruột; nói chuyện luôn ôn tồn, Thẩm Thư Ngọc không có một chút cảm giác xa cách nào với bà. "Mẹ, chúng con ngồi mấy ngày xe là đến đây, đâu có chịu khổ gì, ngược lại là mẹ với ba, ở đây xây dựng cho tổ quốc, hai người mới là vất vả nhất."
Tay bà bà chai sần giống như tay bà ngoại, chắc chắn bà đã làm không ít việc ở đây.
Cố Kiện Đông ngồi trên ghế, nhìn tóc bạc trên đầu ba mẹ, trong lòng rất khó chịu.
Cố ba sao có thể không hiểu con trai, ông sờ đầu một cái bên trên tóc bạc, cười nói, "Ba mẹ già rồi, có tóc bạc là bình thường."
Ba mẹ hắn mới hơn bốn mươi, tóc bạc này rõ ràng mọc ra sau một đêm khi biết hắn ngốc.
Cuộc sống của họ ở đây không tốt, còn phải lo lắng cho hắn ở nông thôn.
Tóc bạc ngày càng nhiều.
Sợ họ đói bụng, họ không nói chuyện nhiều, Tô Nguyệt Hồng đứng dậy vào bếp, "Các con ngồi một lát đi, mẹ đi nấu cơm cho các con."
Thẩm Thư Ngọc đứng lên, "Mẹ, con giúp mẹ."
Cố Trường Phong cùng Cố Kiện Đông hai cha con cũng đi vào, "Hai người đi ra, ba với Kiện Đông nấu."
Tô Nguyệt Hồng nhanh chóng kéo con dâu ra, "Chúng ta ra ngoài chờ ăn, để hai cha con họ làm."
Trong bếp không có gì để ăn, có hai cân bột mì, Cố Trường Phong định làm bánh canh với con trai.
Cố Kiện Đông và Thẩm Thư Ngọc mang theo không ít đồ ăn, trong bao toàn là đồ ăn, anh mở bao ra, lấy một miếng t·h·ị·t khô, "Ba mẹ, vào nhà chúng con ăn t·h·ị·t khô."
Năm nay vật tư khan hiếm, ở thành phố còn ít được ăn t·h·ị·t, đừng nói đến họ ở đại Tây Bắc.
"T·h·ị·t khô ngon thế sao không tự ăn, còn mang từ xa đến đây."
"Mẹ, đây là bạn con gửi cho con, t·h·ị·t khô hun của cô ấy ngon lắm, con muốn mang đến cho ba mẹ nếm thử, cả nhà ăn càng ngon."
Bạn cần đăng nhập để bình luận