Xuyên Vào Niên Đại Văn Ta Không Đi Nội Dung Cốt Truyện

Xuyên Vào Niên Đại Văn Ta Không Đi Nội Dung Cốt Truyện - Chương 285: Tiểu chất nữ Thẩm Yến (length: 7639)

Đầu năm nay, có người sinh con mà được quả trứng gà cũng đã được coi là nhà chồng tốt với con dâu rồi. Có những bà mẹ chồng vô tâm, con dâu sinh con ngày thứ hai đã bị kêu xuống ruộng làm việc là chuyện thường.
Nhà Thẩm gia như vậy, con dâu ở cữ mà gà chuẩn bị hai con, còn có cả một rổ trứng gà, thật đúng là hiếm có.
Hai người nhà họ Dương ngoài cảm kích vẫn là cảm kích.
Thẩm đại bá để đặt tên cho cháu gái mà cái từ điển đã muốn lật nát, cuối cùng quyết định đặt tên Thẩm Yến.
Chim én vào nhà là điềm lành, ngụ ý gia đình hạnh phúc mỹ mãn.
Người trong nhà đều cảm thấy cái tên này đặt hay.
Thẩm Gia Bảo đã gọi Tiểu Yến Nhi một cách thân thiết.
Lúc Thẩm Thư Ngọc thức dậy, Thẩm đại bá còn hỏi đại chất nữ, "Thư Ngọc, ta đặt tên cho cháu gái ngươi là Thẩm Yến, ngươi thấy có hay không?"
Thẩm Thư Ngọc nhìn người trong nhà là biết họ đều vừa lòng cái tên này, Thẩm Thư Ngọc tự nhiên cũng sẽ không làm m·ấ·t hứng, cười tủm tỉm nói, "Hay ạ, Đại bá đúng là người có văn hóa nhất trong nhà."
Thẩm đại bá cười ha hả, "Còn tốt còn tốt, năm đó lúc đi học thành tích chỉ là đệ nhất danh, lão sư thuận miệng khen vài câu, cũng tại năm đó trong nhà ngày khó khăn, bằng không Đại bá cũng có thể..."
Chưa nói xong đã bị Trương Thúy Thúy c·ắ·t ngang, "Thẩm Hướng Đông, đi t·h·iêu một siêu nước."
Đại chất nữ khen hắn hai câu là hắn lâng lâng, nếu nàng không gọi thì người này có thể thổi cả ngày, Thư Ngọc còn phải đi làm nữa.
Thẩm đại bá ha ha cười, "Thư Ngọc, Đại bá để ngày sau rồi nói với ngươi."
Thẩm Thư Ngọc ăn điểm tâm, đến phòng Dương Phương Phương trêu chọc Tiểu Yến Nhi một chút, con bé này đôi mắt đen láy vừa lớn vừa tròn, lại còn mắt hai mí, lớn lên chắc chắn là cô nương xinh đẹp.
Đứa nhỏ này có chút sợ người lạ, vừa thấy Thẩm Thư Ngọc đã mím cái miệng nhỏ nhắn định gào th·é·t, Dương Phương Phương vội vàng dỗ dành, "Tiểu Yến Nhi không k·h·ó·c, đây là đại cô."
Tiểu Yến Nhi như nghe hiểu lời mẹ nói, còn nhoẻn miệng cười với Thẩm Thư Ngọc.
Thẩm Thư Ngọc hiếm lạ một hồi tiểu chất nữ rồi đạp xe đi làm.
Lưu Nguyệt Viên hôm nay mặc một cái váy mới đi làm, tr·ê·n chân đi đôi giày sandal trong suốt màu trắng trông thật đẹp mắt. Thấy Thẩm Thư Ngọc đến, nàng đi một vòng trước mặt Thẩm Thư Ngọc, mang theo vẻ thẹn t·h·ùng của t·h·iếu nữ, "Thư Ngọc, hôm nay ta có đẹp không?"
"Đẹp siêu cấp, như tiên nữ ấy, ai kia hôm nay là có hẹn hò à?"
Tuần trước, nhà Lưu Nguyệt Viên giới t·h·iệu cho nàng một chàng trai trẻ, chàng trai trẻ làm nghề lái xe tải, nghề lái xe tải hiện tại là một nghề rất có tiền đồ, lương cao chưa kể, còn có thể k·i·ế·m thêm thu nhập.
Lưu Nguyệt Viên nghe theo sự sắp xếp của gia đình, gặp mặt đối phương một lần liền x·á·c định quan hệ, chàng trai kia lớn lên đoan chính, c·ô·ng tác cũng tốt, còn biết quan tâm đối tượng, Lưu Nguyệt Viên và người nhà đều hài lòng.
Lưu Nguyệt Viên có chút thẹn t·h·ùng, "Chính Dân nói là sẽ dẫn em đi xem phim."
Lúc nghỉ ngơi, Lưu Nguyệt Viên thỉnh thoảng cũng đi xem phim với bạn bè, nhưng lần này là đi xem phim với đối tượng, tâm tình của nàng có chút khác biệt.
Nàng hết lấy gương ra soi, lại chỉnh trang váy áo, còn hỏi Thẩm Thư Ngọc tiểu tình lữ nên nói chuyện gì.
Khóe miệng Thẩm Thư Ngọc giật một cái, "Cái này đâu phải khảo thí mà có câu t·r·ả lời cố định, ngươi muốn nói gì thì cứ nói với hắn thôi."
Lưu Nguyệt Viên vẫn khẩn trương, cả buổi sáng không nói chuyện mấy với Thẩm Thư Ngọc mà cứ soi gương.
Buổi trưa nàng ra ngoài một chuyến, trở về thần thần bí bí bảo Thẩm Thư Ngọc đoán xem nàng đang cầm cái gì trên tay.
"Son môi."
Lưu Nguyệt Viên có chút giật mình, "Sao ngươi biết hay vậy?"
Con bé này, cả cái ống son môi đều lộ ra rồi làm sao nàng không biết được.
"Son môi lấy ở đâu ra?" Thẩm Thư Ngọc biết cung tiêu xã của bọn họ không có bán son môi.
"Chị họ cho em mượn, đây là đồ mà anh rể em đi c·ô·ng tác ở cửa hàng hữu nghị mua về cho chị họ em đó, em mượn dùng một chút."
Lưu Nguyệt Viên kéo ghế ngồi xuống cạnh nàng, mở nắp son môi, bặm môi bắt đầu tô son, son môi màu đỏ tươi, mà tay nàng lại r·u·n rẩy, tô cho mình thành ra như lão yêu vừa ăn người xong quên chùi miệng, trông rất đáng sợ.
Lưu Nguyệt Viên tuyệt nhiên không cảm thấy mình đáng sợ, còn đắc ý hỏi Thẩm Thư Ngọc, "Thư Ngọc, tô son môi vào trông có khí sắc hơn không? Có đẹp không? Ngươi có muốn tô không, em tô cho."
Trông x·á·c thật là có khí sắc, nhưng khí sắc này hơi quá rồi đó.
Nàng vừa mở miệng, Thẩm Thư Ngọc đã sợ nàng cắn mình mất.
"Đẹp đó, chỉ là có chút không được hoàn mỹ, để ta sửa lại cho ngươi nhé."
Thẩm Thư Ngọc cầm khăn tay bắt đầu lau son môi cho nàng, Lưu Nguyệt Viên muốn cho đối tượng xem mình mặt đẹp nhất, Thẩm Thư Ngọc lau son môi, nàng cũng không kêu ca.
Thẩm Thư Ngọc lau sạch son môi quanh miệng nàng, chỉ để lại một lớp màu đỏ nhạt trên môi, "Ngươi thấy thế nào?"
Lưu Nguyệt Viên soi gương cười hì hì, "Như này hình như còn xinh hơn lúc em vừa tô."
Ngón tay Thẩm Thư Ngọc dính son môi, nàng bôi bừa son môi lên hai bên má của Lưu Nguyệt Viên, tán đều ra, thế là có phấn hồng trên mặt.
Lưu Nguyệt Viên là người thành phố, không cần xuống ruộng, da nàng rất trắng, tô son môi và phấn hồng lên, thật sự khiến người ta sáng mắt.
"Thư Ngọc, vẫn là ngươi giỏi nhất." Lưu Nguyệt Viên thật sự rất vừa lòng, cứ cầm gương soi mãi, ngắm nghía bản thân xinh đẹp trong gương.
Còn bảo Thẩm Thư Ngọc tô nữa, hảo tỷ muội cùng nhau xinh.
Thẩm Thư Ngọc lắc đầu, nàng không tô son môi cũng rất xinh đẹp.
Mới bốn giờ, đối tượng của Lưu Nguyệt Viên là Lý Chính Dân đã đến chờ, Lưu Nguyệt Viên h·ậ·n không thể tan làm ngay lập tức để cùng đối tượng đi xem phim.
Mãi mới đến giờ tan tầm, nàng x·á·ch cái túi vải nhỏ nhanh chóng đi ra ngoài, "Thư Ngọc, em đi nha."
Thẩm Thư Ngọc đạp xe đi phía sau họ, Lưu Nguyệt Viên ngồi sau xe đạp, hạnh phúc vẫy tay chào Thẩm Thư Ngọc.
Thẩm Thư Ngọc rẽ hướng đến chợ đen, Sẹo Dao cười tủm tỉm kêu đàn em mang máy ảnh ra, "Tiểu Tô huynh đệ, máy ảnh cậu muốn ca tìm được cho cậu rồi đây."
"Cám ơn Sẹo Dao ca."
"Cám ơn gì chứ, anh em mình không nói mấy lời này."
Thẩm Thư Ngọc cười tủm tỉm, "Sẹo Dao ca, bạn em lại kiếm được một mớ lương thực, ba giờ chiều ngày kia, ở chỗ cũ."
"Ha ha ha, ca biết Tiểu Tô huynh đệ có chuyện tốt không quên ca mà."
Thẩm Thư Ngọc nghịch nghịch cái máy ảnh, không có vấn đề gì, đưa tiền rồi đạp xe về nhà.
Thẩm Thu vừa nhìn đã chú ý đến cái máy ảnh treo tr·ê·n cổ Đại tỷ nàng, không chắc chắn nên mở miệng hỏi, "Đại tỷ, đây là... Máy ảnh?"
Thẩm Thư Ngọc dừng xe, s·ờ s·ờ củ cải trắng đang vẫy đuôi quanh chân nàng, "Là máy ảnh đó."
Thẩm Thư Ngọc lấy xuống cho nàng xem, Thẩm Thu hai tay thật c·h·ặ·t cầm lấy cái máy ảnh, "Đại tỷ, máy ảnh này tỷ mua ạ?"
"Ừ."
Thẩm lão thái bọn họ nghe tiếng đi ra, mắt ai cũng dán vào cái máy ảnh, Lưu P·h·án Thê đưa tay s·ờ máy ảnh như s·ờ bảo bối, "Ái da ui, đây chính là máy ảnh hả, thế sau này chúng ta có phải lúc nào cũng chụp ảnh được không? Đến đây, Thư Ngọc, cháu chụp cho Tam bá nương một tấm trước xem máy ảnh dùng được không đã."
Vừa nói, Lưu P·h·án Thê vừa đứng thẳng người, toe toét miệng cười để lộ cả hàm răng, chờ Thẩm Thư Ngọc chụp cho...
Bạn cần đăng nhập để bình luận