Xuyên Vào Niên Đại Văn Ta Không Đi Nội Dung Cốt Truyện

Xuyên Vào Niên Đại Văn Ta Không Đi Nội Dung Cốt Truyện - Chương 462: Cha, ngươi có đau hay không a (length: 7836)

Chu Cảnh Trần đợi mãi không thấy Thẩm Tuyết đến, bụng đói meo, chân lại đau nhức vô cùng. Chu Cảnh Trần không nhịn được, nhờ Từ đại phu gọi người đưa hắn đến b·ệ·n·h viện, một chuyến hết bảy xu.
Có tiền công, dĩ nhiên đám trai tráng tranh nhau đưa hắn đến b·ệ·n·h viện.
Đến trưa Thẩm Tuyết mới nhớ ra mình chưa tìm người cho Cảnh Trần nhà nàng, thì Chu Cảnh Trần đã ở b·ệ·n·h viện chờ bác sĩ bó bột.
"Từ đại phu, Cảnh Trần nhà ta đâu? Chẳng lẽ hắn hiểu chuyện đến mức tự bò đến b·ệ·n·h viện?"
Từ đại phu chẳng buồn để ý đến nàng, không thèm ngẩng đầu, "Nam nhân nhà ngươi đến b·ệ·n·h viện rồi."
Thẩm Tuyết nghe vậy vội vàng về nhà nấu cháo loãng, đổ vào bát, bọc bằng vải, x·á·ch giỏ, mang th·e·o Đại Nha đến b·ệ·n·h viện.
Còn vì sao lại mang Đại Nha, con gái nàng hiểu chuyện, đi b·ệ·n·h viện có thể chăm sóc cha nó.
"Nương, cha thế nào rồi, sao cha lại phải đến b·ệ·n·h viện?" Cha đối với nàng tốt lắm, nàng không muốn cha gặp chuyện.
"Cha ngươi đi đường không vững, bị ngã, sau này con xem em trai phải để ý một chút, đừng để em ngã biết không.
Hai mẹ con mình chỉ trông vào cha ngươi thôi, em ngươi còn trông mong vào cha để ta được s·ố·n·g cuộc s·ố·n·g tốt, nương chăm sóc tốt cha. Con phụ trách chăm sóc tốt em trai, đợi tương lai, chúng ta sẽ có vô số ngày s·ố·n·g dễ chịu.
Bánh quy, kẹo, quần áo đẹp, váy xinh, giày, kẹp tóc, nương đều mua cho con. Để Đại Nha nhà ta xinh đẹp lộng lẫy, đến lúc đấy thằng nhóc nhà ai nhìn vào cũng muốn cưới về nhà."
"Nương, Đại Nha không muốn bánh quy, kẹo, cũng không t·h·í·c·h quần áo đẹp, Đại Nha chỉ muốn nương đối Đại Nha tốt một chút thôi."
Đại Nha cẩn t·h·ậ·n nhìn sắc mặt nương mình, sợ Thẩm Tuyết nổi giận, nàng lại vẫy tay lắc đầu. "Cũng không cần quá tốt, chỉ cần tốt hơn hiện tại một chút thôi là được, nương, được không?"
Khi nói những lời này, Đại Nha gần như là van xin.
Thẩm Tuyết chẳng để ý đến con gái, tự nhiên cũng chẳng nghe ra sự thay đổi trong giọng nói của nó. Vừa nãy còn nắm tay nó, đột nhiên lại buông ra, âm điệu giọng nói cũng cao hơn mấy phần. " nương đối với con còn chưa đủ tốt sao, cho con ăn cho con uống, con còn muốn thế nào nữa, còn bé mà đã không biết đủ rồi, thật là hư con quen rồi."
Nếu là bà mẹ khác nói với con gái mình mua đồ ăn ngon, mua quần áo đẹp. Con nít đã sớm sướng đến p·h·át rồ rồi, đứa nhỏ này n·g·ư·ợ·c lại hay, không những m·ấ·t hứng, còn oán trách nàng, người mẹ này, đối với nó không tốt.
Đại Nha nghe nương mình nói lớn tiếng như vậy, thân thể bé nhỏ không khỏi r·u·n rẩy, nói chuyện nhỏ đến không thể nhỏ hơn. "Nương, người đừng giận, người đối với Đại Nha đã tốt lắm rồi, là Đại Nha không biết đủ. Đại Nha sai rồi, tối Đại Nha không ăn cơm, để phần gạo đó cho em trai."
Đại Nha cẩn t·h·ậ·n níu lấy vạt áo Thẩm Tuyết, muốn k·h·ó·c nhưng quật cường nén nước mắt trở lại. Có một bà thím đi ngang qua cũng không đành lòng "Thẩm Tuyết, con bé kia, con làm cái gì thế hả?
Nhìn con bé kìa, khóc đến tội, đều là con mình cả, mu bàn tay, lòng bàn tay đều là t·h·ị·t. Con không thể chỉ coi Chu Tiến là con trai, không coi Đại Nha là con gái chứ, hai đứa trẻ là sinh đôi đấy."
" lục bà, bác hiểu lầm rồi, cháu không có mắng Đại Nha đâu, bác biết đấy, trẻ con đều t·h·í·c·h k·h·ó·c. Nó đòi ăn kẹo mà cháu không mua cho nên nó mới làm loạn với cháu đấy ạ."
Ở bên ngoài Thẩm Tuyết ra vẻ đối với Đại Nha rất tốt, nàng cố gắng nở nụ cười hiền từ. "Đại Nha ngoan nào, đừng khóc nữa, cha con còn đang ở b·ệ·n·h viện chờ chúng ta đến chăm sóc đấy. Đến b·ệ·n·h viện thăm cha xong, nương mua kẹo cho con ăn nhé, chịu không?"
Đại Nha ngoan ngoãn gật đầu, "Nương, con không muốn ăn kẹo đâu ạ." Nói d·ố·i là không tốt, nàng không muốn nói d·ố·i.
Thẩm Tuyết vội vàng ôm Đại Nha đi, đứa nhỏ này c·h·ế·t nhát, cứ ở lại đây, không biết nó còn nói ra cái gì nữa.
Ra khỏi làng, Thẩm Tuyết liền buông Đại Nha xuống, định mắng nó mấy câu, nhưng thấy nó cứ thút tha thút thít thì Thẩm Tuyết lại thấy phiền lòng.
Đại Nha sợ chọc nương nổi giận, nên cứ đi theo nàng không gần không xa, còn nhỏ mà đã thấy rất mệt mỏi, muốn bảo Thẩm Tuyết dừng lại nghỉ một lát, nhưng không dám, chỉ có thể cố nhịn, nhịn đến tận b·ệ·n·h viện ở thị trấn.
Chân Đại Nha đầy bọng nước, giày thì rách bươm, một y tá cúi xuống nhìn thấy chân Đại Nha đầy bọng nước, hai ngón chân còn bị trầy xước đến chảy cả m·á·u.
"Cô gì ơi, đây là con gái cô hả, chân con bé trầy xước nặng quá, cô nên đưa nó đi bôi t·h·u·ố·c đi."
Thẩm Tuyết liếc nhìn con gái mình một cái, hoàn toàn không để ý, "Không sao đâu, không sao đâu, trẻ con chạy nhảy lung tung mà. Chân bị trầy xước là chuyện bình thường thôi, mấy cái bọng nước kia, tối về tôi lấy kim khêu cho nó là được, trẻ con có gì mà quý giá thế."
Cô y tá lắc đầu, người ta làm mẹ mà không để ý, mình sốt ruột cũng vô ích, nhìn là biết người ta không coi trọng con gái rồi.
Bác sĩ đang phẫu thuật bó chân cho Chu Cảnh Trần trong phòng mổ, Thẩm Tuyết đến không thấy chồng mình đâu. Nàng ngồi ở b·ệ·n·h viện không yên, nên bảo Đại Nha ngồi chờ ở hành lang b·ệ·n·h viện, còn nàng thì đi quán cơm quốc doanh ăn mì.
Lau miệng xong, còn thừa hai thìa canh, Thẩm Tuyết đổ vào bát mình mang theo, mang đến b·ệ·n·h viện cho Đại Nha uống.
Đây là lần đầu tiên Đại Nha được uống nước lèo, tuy rằng chỉ có hai thìa, nhưng Đại Nha rất hài lòng, "Nương, nước lèo ngon quá ạ."
"Đây là nước canh gạo tinh túy đấy, có ngon hay không chứ, đợi sau này cha con làm thị trưởng, nương ngày nào cũng cho con ăn mì chan canh, uống canh t·h·ị·t."
" nương, Đại Nha một tháng ăn một lần là được rồi ạ, để phần cho em trai, Đại Nha không thèm đâu ạ."
Nghe những lời này, cuối cùng Thẩm Tuyết cũng yên lòng, con bé này không uổng c·ô·ng mình nuôi, có đồ ngon biết nhường cho em trai.
Chu Cảnh Trần phẫu thuật xong được đẩy ra, Thẩm Tuyết nhào tới. "Cảnh Trần, anh thế nào rồi Cảnh Trần, đỡ hơn chưa, ô ô ô, anh làm em sợ c·h·ế·t khiếp, nửa ngày không thấy anh đâu. Em nhớ anh biết bao, Cảnh Trần, hứa với em, sau này anh đừng gãy chân nữa có được không."
Chu Cảnh Trần: "..."
Chu Cảnh Trần vẫn còn đang bị thuốc tê làm cho mơ màng, không có sức để nói chuyện. Nàng lại bổ nhào cả người lên người Chu Cảnh Trần, Chu Cảnh Trần suýt chút nữa bị nàng đè cho không thở n·ổi. Vẫn là y tá kéo nàng ra, "Cô này là người nhà bệnh nhân à, bệnh nhân cần nằm viện, cô đi làm thủ tục nhập viện đi, tiện thể nộp tiền t·h·u·ố·c men luôn."
"Chúng tôi không nằm viện, chồng tôi ở b·ệ·n·h viện không quen, anh ấy chỉ muốn về nhà thôi."
Tiền viện phí không nói làm gì, nàng còn phải ở đây chăm sóc, vậy thì đứa con trai bảo bối của nàng ở nhà một mình thì sao.
Chu Cảnh Trần cố gắng giữ cho mình tỉnh táo, nghẹn giọng mở miệng, "Ta không về nhà, ta muốn nằm viện."
Về nhà, cái đức hạnh của người phụ nữ này căn bản không quản hắn, lại còn hai đứa trẻ ở nhà ầm ĩ nữa. Chu Tiến thì lại nghe lời nàng, nếu Chu Tiến thừa dịp hắn không động đậy được mà đá hắn mấy cái thì sao.
"Cảnh Trần, ở nhà thoải mái hơn chứ, về nhà em chăm sóc anh, nhất x·á·c định chăm sóc anh thật tốt ."
Chu Cảnh Trần không nói gì, Thẩm Tuyết dù muốn đưa Chu Cảnh Trần về nhà, bác sĩ cũng không đồng ý, hết cách, nàng đành phải đi làm thủ tục nhập viện.
"Cảnh Trần, bác sĩ nói bây giờ anh vẫn chưa ăn được gì, cháo em mang đến anh cũng uống hết rồi, chắc anh không đói đâu nhỉ."
Chu Cảnh Trần: " ..."
"Cha ơi, cha có đau không ạ, nếu cha đau thì Đại Nha thổi cho cha nhé, thổi một chút là hết đau ạ."
Chu Cảnh Trần hiếm khi có tình thương của cha sờ sờ đầu Đại Nha, " Đại Nha ngoan, đợi cha khỏe, mua kẹo cho con ăn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận