Xuyên Vào Niên Đại Văn Ta Không Đi Nội Dung Cốt Truyện

Xuyên Vào Niên Đại Văn Ta Không Đi Nội Dung Cốt Truyện - Chương 274: Thật xin lỗi a, Chu thanh niên trí thức (length: 7309)

Tam đầu lợn rừng chuyển nửa giờ, tìm không thấy Thẩm Thư Ngọc, có chút phát điên, thỉnh thoảng dùng đầu đụng vào cây, muốn hất Thẩm Thư Ngọc ra, thực sự là tìm không thấy nàng, tam đầu lợn rừng mới rắc rắc rời đi.
Thẩm Thư Ngọc từ không gian đi ra, cùng một con gấu mù vừa mới đi ra k·i·ế·m ăn đụng phải, một người một gấu nhìn nhau năm giây, sau đó mỗi bên đều thét chói tai, liên tiếp lùi về phía sau.
Thẩm Thư Ngọc lui về sau mấy bước, phản ứng kịp đây là gấu mù, tiến lên tặng nó hai quyền.
Gấu mù vừa trưởng thành, cũng là lần đầu đi ra k·i·ế·m ăn, bình thường nó đều ở trong núi sâu không đi ra, hôm nay muốn ra nhìn xem thế giới bên ngoài, liền đụng phải Thẩm Thư Ngọc, còn bị nàng đ·á·n·h cho một quyền, có chút tủi thân, cũng có chút tức giận.
Gầm lên vài tiếng, bắt đầu c·ô·ng kích Thẩm Thư Ngọc, Thẩm Thư Ngọc sức lực lớn bao nhiêu chứ, tặng nó năm sáu quyền, gấu mù ngất đi.
Đầu gấu mù này có chừng hơn ba trăm cân, gấu mù so với lợn rừng đáng giá hơn nhiều, Thẩm Thư Ngọc thu vào không gian, tính toán buổi tối vào không gian đem da gấu, tay gấu, m·ậ·t gấu đều phân chia ra, xử lý tốt, gửi đi cho mấy thúc thúc ở quân đội.
Về phần t·h·ị·t, nàng đem ra chợ đen bán.
Đi dạo một vòng lớn, Thẩm Thư Ngọc thọc hai cái hang thỏ, bắt được sáu con thỏ con, sắp về nhà, còn bắt được hai con gà rừng.
Hôm nay thu hoạch thật đúng là không tệ, Thẩm Thư Ngọc thả hai con thỏ một con gà rừng ở lưng lồng, ở một mảnh núi rừng khác thấy được mấy đứa nhóc Cẩu Đản bọn họ.
Thẩm Thư Ngọc vẫy tay gọi bọn họ lại đây, "Các ngươi đi nhặt củi, ta săn được gà rừng, nướng gà rừng cho các ngươi ăn."
Bọn họ cũng chỉ vào dịp ăn Tết mới được ăn vài miếng t·h·ị·t, đến giờ đã mấy tháng chưa từng ăn t·h·ị·t, nghe được có t·h·ị·t ăn, một đám l·i·ế·m l·i·ế·m môi, hoan hô chạy đi nhặt củi.
Thẩm Thư Ngọc vạt mấy cây gậy gỗ thẳng tắp, làm giá nướng gà rừng, chờ nàng làm xong; mấy đứa nhóc đều ôm củi lửa trở về.
Hiện tại quả dại còn chưa chín, không có gì để ăn, ngược lại là Cẩu Đản, tìm được một ổ trứng chim, hắn lục lọi túi, lấy ra hai viên trứng chim, "Tỷ Thư Ngọc, cho tỷ."
Thẩm Thư Ngọc không muốn hắn "Tự ngươi nướng mà ăn, tỷ Thư Ngọc không t·h·í·c·h ăn cái này."
Nướng trứng chim ngon như vậy, sao có người không t·h·í·c·h ăn chứ, Cẩu Đản không tin, hắn nướng chín, chờ trứng chim nguội bớt, trực tiếp nh·é·t vào túi Thẩm Thư Ngọc.
Cái này là Cẩu Đản học theo mẹ hắn.
Gà rừng nướng xong, Thẩm Thư Ngọc cùng bọn họ chia t·h·ị·t, thừa dịp Cẩu Đản ăn t·h·ị·t ngon lành, Thẩm Thư Ngọc đem trứng chim nh·é·t lại vào túi Cẩu Đản.
Hầu như đứa trẻ nào trong thôn lúc rảnh cũng nghĩ trèo cây móc trứng chim, bọn họ muốn tìm được trứng chim cũng không dễ dàng, trèo lên trèo xuống, quần áo rách mấy lỗ, may mắn lắm mới tìm được.
Hiện tại ăn no còn khó khăn, người nhà cũng không có tiền dư cho bọn chúng tiền tiêu vặt mua quà vặt, trứng gà trong nhà cũng để dành đem đi cung tiêu xã đổi chút muối ăn các thứ.
Mấy đứa nhỏ ăn quà vặt, toàn bộ nhờ tự chúng nó tìm trong núi, tìm được trứng chim là có cái để mà bồi bổ mấy ngày.
Thẩm Thư Ngọc rắc gia vị, gà rừng nướng cực kỳ thơm, mấy đứa nhóc ăn rất thỏa mãn.
Thạch Đầu lau miệng, còn lại nửa miếng t·h·ị·t nó không nỡ ăn, bỏ vào túi muốn mang về cho muội muội ăn.
Không chỉ Thạch Đầu, Cẩu Đản, Nhị Nha bọn họ đều không nỡ ăn hết, đều muốn mang về cho em trai em gái ăn.
Cái này Thẩm Thư Ngọc mặc kệ bọn họ, chỉ nói, "Đừng để người nhà các ngươi biết t·h·ị·t là ta nướng, nhớ chưa?"
"Nhớ, chúng ta ai cũng không nói."
Nhị Nha nói, "Tỷ Thư Ngọc, ta nghe được tỷ Thẩm Tuyết bảo là thanh niên trí thức Chu đang thông đồng với tỷ."
Nhị Nha là cháu gái nhỏ của thím Vân Quế, nhà ngay cạnh Thẩm Tuyết, nó còn nhỏ, không hiểu lắm thông đồng là ý gì, bất quá nó cảm thấy từ này có vẻ không được hay cho lắm, nghe không thoải mái lắm.
Chu Cảnh Trần dạo gần đây hay lảng vảng trước mặt nàng, nàng mỗi ngày tan tầm về, ở đầu thôn đều sẽ thấy hắn, Thẩm Thư Ngọc không coi người này ra gì, giờ nghe Nhị Nha nói vậy, hai mắt híp lại, nàng sờ sờ đầu Nhị Nha "Tỷ Thư Ngọc biết."
Thạch Đầu lớn tuổi hơn một chút, biết thông đồng là ý gì, giơ nắm đấm tức giận nói, "Thanh niên trí thức Chu kia cũng quá không biết x·ấ·u hổ, tỷ Thư Ngọc, bọn em giúp tỷ dạy dỗ hắn."
"Đây không phải việc mấy đứa nhóc các ngươi nên quản, được rồi, trời sắp tối rồi, về nhà đi."
Thẩm Thư Ngọc nói vậy, bọn nhóc xuống núi, thấy Thẩm Tuyết tan tầm, hộc hộc lướt qua bên cạnh nàng, còn 'vô ý' đụng ngã Thẩm Tuyết.
"Thật x·i·n· ·l·ỗ·i ạ, tỷ Thẩm Tuyết, bọn em không thấy tỷ."
Thẩm Tuyết: "..."
"Lần sau cẩn t·h·ậ·n một chút." Thật là một đám tiểu hài khiến người ta gh·é·t.
Gặp Chu Cảnh Trần ở đầu thôn, bọn trẻ Cẩu Đản cũng hộc hộc lướt qua bên cạnh hắn, lại 'vô ý' đụng vào hắn, Chu Cảnh Trần còn bị bọn trẻ này đ·ạ·p cho mấy cái.
"Thật x·i·n· ·l·ỗ·i ạ, thanh niên trí thức Chu, bọn em không thấy các anh."
Hắn to lớn như vậy, đường lại rộng như thế, bọn trẻ cố tình đi bên hắn rồi đụng hắn, rõ ràng là cố ý, Chu Cảnh Trần níu c·h·ặ·t Nhị Nha nhỏ gầy, "Người lớn nhà con đâu, gọi người lớn nhà con lại đây, còn bé mà không học cho tốt."
"Buông Nhị Nha ra." Mấy thằng nhóc Cẩu Đản há mồm c·ắ·n cổ tay Chu Cảnh Trần, Chu Cảnh Trần đau buông tay ra.
Chu Cảnh Trần là thật nhịn không nổi, người trong thôn này, từ tr·ê·n xuống dưới, từ già đến trẻ đều bắt nạt hắn.
đ·â·m gậy chống, đi tìm Thẩm Nhị Trụ phân xử, "Đại đội trưởng, anh nhìn những vết răng trên tay tôi này, đều là đám tiểu hài bọn nó c·ắ·n cho đấy."
Thẩm Nhị Trụ vừa nhìn, trên t·h·ủ· ·đ·o·ạ·n có mấy vết răng, trên cánh tay cũng có, còn rớm m·á·u.
Hắn hiểu lũ trẻ con trong thôn mình, bọn nhỏ bướng bỉnh một chút, nhưng sẽ không vô duyên vô cớ c·ắ·n người, "Thanh niên trí thức Chu, có phải cậu bắt nạt bọn nó không?"
Chu Cảnh Trần t·h·iếu chút nữa tức hộc m·á·u, "Đại đội trưởng, anh bênh chằm chặp cũng lộ liễu quá rồi đấy, anh xem những vết răng trên tay tôi này, làm như tôi bắt nạt được bọn nó chắc?"
Thẩm Nhị Trụ gọi lũ trẻ đến, còn gọi cả người lớn nhà chúng đến.
Chu Cảnh Trần giơ cánh tay lên, "Các người xem, con nhà các người c·ắ·n, chuyện này không có hai mươi trứng gà là không xong."
Thím Vân Quế nổi giận nói, "Thanh niên trí thức Chu, tôi hỏi anh, vì sao anh túm cổ áo Nhị Nha nhà tôi, anh xem, làm Nhị Nha nhà tôi sợ tới mức mặt mày trắng bệch cả ra.
Nhị Nha đáng thương của tôi, gầy gò nhỏ bé như vậy, nó chỉ là một đứa trẻ con, nó đắc tội gì anh mà anh đối xử với nó như vậy?"
Chu Cảnh Trần: "Nó ăn không ngon, mặt vốn dĩ đã trắng bệch, đâu liên quan gì đến tôi?"
"Sao lại không liên quan đến anh? Nhị Nha nhà tôi bây giờ cứ thấy anh là r·u·n rẩy, nói năng cũng khó khăn, buổi tối ngủ còn gặp ác mộng, chuyện này anh phải cho tôi một lời."
Chu Cảnh Trần muốn nói liên quan khỉ gì đến hắn, nghĩ lại, hắn sắp bị mấy người nhà quê này cho lừa vào rồi, hắn là tìm bọn họ để đòi lời giải thích mà...
Bạn cần đăng nhập để bình luận