Xuyên Vào Niên Đại Văn Ta Không Đi Nội Dung Cốt Truyện

Xuyên Vào Niên Đại Văn Ta Không Đi Nội Dung Cốt Truyện - Chương 179: Xuất phát đi nhà ga (length: 7625)

Trước khi Thẩm Thư Ngọc lên đường, nàng đi một chuyến chuồng bò, "Ba giờ chiều ta đi xe, mấy thứ lương thực này các ngươi cứ ăn trước đi, không cần tiết kiệm, bây giờ chuyện quan trọng nhất của các ngươi là phải bảo trọng thân thể cho tốt."
Lương Quân kéo tay nàng, "Con bé phải chú ý an toàn, nhất định nhất định phải chú ý an toàn."
Vào phút cuối cùng, Dương Chấn ngược lại không muốn để cháu gái đi xa, ông mở miệng nói, "Nha đầu, chuyến đi xa nhà này không cần thiết phải đi đâu, mấy thứ kia đặt ở đâu thì bọn họ cũng không dễ tìm vậy đâu."
"Lão gia gia, cháu muốn đi, cháu lớn như vậy rồi còn chưa đi xa bao giờ, cháu muốn đi ra ngoài xem một chút, ông bà yên tâm đi, cháu sẽ chú ý an toàn mà."
Vé đều mua cả rồi, sao Thẩm Thư Ngọc có thể không đi chứ, mấy thứ kia nếu đặt ở chỗ cũ mà an toàn thì một người cẩn thận như ông ngoại sẽ không mở miệng bảo nàng đi dời đi làm gì.
Huống hồ, nàng rất muốn biết thứ mà ông ngoại bảo nàng đi dời đi rốt cuộc là cái gì!
Dương Chấn cầm giấy bút đi ra, xoạt xoạt viết một địa chỉ điện thoại và tên "Nếu gặp phải chuyện khó giải quyết, cháu tìm người theo địa chỉ trên này."
Thẩm Thư Ngọc cất kỹ tờ giấy, "Lão gia gia, Lương nãi nãi, cháu đi đây ạ."
Đào Đào lưu luyến không rời đi theo ra ngoài, nó muốn tiễn tỷ tỷ, sợ người khác nhìn thấy nên tiểu gia hỏa lại lui về chuồng bò, "Gia gia nãi nãi, tỷ tỷ muốn đi đâu ạ?"
"Tỷ tỷ muốn về nhà chúng ta ngày trước ở đó, vài ngày nữa sẽ trở về ."
Đào Đào ôm chân nãi nãi, "Nãi nãi, con muốn về nhà, con nhớ ba mẹ."
"Ngoan, rồi một ngày nào đó chúng ta sẽ trở về, sẽ gặp được ba mẹ con ."
Hai vợ chồng đứng ở cửa chuồng bò, Lương Quân trong lòng có chút bất an, "Lão Dương, sao trong lòng tôi cứ thấy bất ổn thế này."
"Con bé Thư Ngọc sẽ không sao đâu, bà đừng suy nghĩ nhiều."
Quần áo của Thẩm Thư Ngọc thì Thẩm lão thái đã sớm thu dọn xong, phải ngồi mấy ngày tàu hỏa, Thẩm lão thái cùng khuê nữ cùng nhau ở phòng bếp làm đồ ăn, để Thẩm Thư Ngọc mang lên xe ăn "Nãi, Nhị cô, hai người làm cho cháu hai cái bánh là được rồi, không cần làm thêm gì đâu, trên xe cũng có đồ ăn bán mà."
"Đồ ăn bán trên xe sao ngon bằng đồ nhà làm chứ, nãi với Nhị cô làm cho cháu, khi nào đói bụng thì cháu ăn."
Hai người bận việc hơn một giờ, làm được hai mươi cái bánh trứng gà, nấu mười quả trứng gà luộc, còn xào tỏi đài t·h·ị·t khô, khoai tây xắt sợi chua cay, cơm cũng hấp hai chén, còn hấp một nồi bánh bao chay. Thẩm nhị cô đều gói ghém cho đại chất nữ một bọc lớn toàn đồ ăn, Thẩm Thư Ngọc dở k·h·ó·c dở cười, nãi và Nhị cô thật sự là sợ nàng bị đói trên xe, nhiều đồ ăn như vậy thì nàng có thể ăn cả tuần ấy chứ.
Thẩm lão thái dặn dò đại tôn nữ, "Ngoan bảo, trên xe lửa phải cẩn thận, cào t·ử quải t·ử nhiều lắm, cháu phải coi chừng đồ đạc của mình cho kỹ. Nếu có người tiến lên bắt chuyện làm quen, cháu cứ giả vờ ngủ, đừng để ý đến họ, có những người trông có vẻ tr·u·ng thực nhưng thật ra trong lòng đầy mưu mô..."
Thẩm lão thái chưa từng đi xa, cũng chưa ngồi tàu hỏa bao giờ, Thẩm Hướng Bắc mỗi lần trở về đều kể cho cha và lão nương nghe những chuyện bên ngoài, bao gồm cả việc đi tàu hỏa cần chú ý những gì, người trên tàu phức tạp thế nào, quải t·ử l·ừ·a gạt người ra sao, cào t·ử vô tình t·r·ộ·m đồ của mình thế nào. "Ngoan bảo, những lời nãi vừa nói cháu nhớ chưa?"
Những lời nãi nói, Thẩm Thư Ngọc đều nghe nghiêm túc, "Nãi, những lời vừa rồi của nãi cháu không bỏ sót một câu nào đâu, cháu sẽ cẩn t·h·ậ·n."
Thẩm Xuân Linh lấy một cái quần ra, "Thư Ngọc, con thay cái quần này mặc đi, cái quần này Nhị cô may thêm cho con mấy cái túi, con để tiền vào đó."
Thẩm Thư Ngọc cầm cái quần lên nhìn một chút, ừ, Nhị cô nàng may thêm mấy cái túi bên trong quần thật. Không chỉ vậy, Thẩm lão thái còn may hai cái túi ở quần lót cho nàng nữa, tối qua nãi hỏi nàng xin hai trăm đồng, tiền đã được Thẩm lão thái khâu vào bên trong quần lót rồi, lúc Thẩm Thư Ngọc muốn lấy tiền ra thì phải dùng k·é·o c·ắ·t đường chỉ bên trên.
Khóe miệng Thẩm Thư Ngọc giật giật, theo ý của nãi và Nhị cô thì nàng về phòng thay quần lót và quần.
Nàng còn định ra ngoài giới t·h·iệu thì Thẩm Nhị Trụ đã lái cái xe Thẩm lão đầu cẩn thận mua về rồi, Thẩm lão thái nhận lấy thư giới t·h·iệu, xem xét rồi gấp cẩn thận. "Ngoan bảo, bỏ thư giới t·h·iệu vào cái túi trong quần ấy, cho đỡ thất lạc."
Đầu năm nay, đi ra ngoài mà không có thư giới t·h·iệu thì không đi đâu được cả, thư giới t·h·iệu mà m·ấ·t thì phiền phức vô cùng, Thẩm lão thái sợ đại tôn nữ bất cẩn làm m·ấ·t nên phải tận mắt nhìn thấy đại tôn nữ bỏ thư giới t·h·iệu vào túi trong quần bà mới yên tâm.
Thẩm lão đầu về phòng cầm cái điếu cày bảo bối của ông ra hỏi, "Ngoan bảo, đồ đạc thu dọn xong cả rồi chứ, không còn sớm nữa, nên xuất p·h·át thôi."
"Dạ."
Trương Thúy Thúy và Lý Thải Hà đi ra, "Thư Ngọc, cô đi Cáp Thị, nếu thấy vải vóc nào đẹp thì mua giúp chúng tôi mỗi người mười thước mang về, về rồi chúng tôi trả tiền cho cô."
Đại tẩu, Nhị tẩu đều nhờ Thẩm Thư Ngọc mua vải, Lưu p·h·án Thê cũng mở miệng, "Thư Ngọc, mua giúp Tam bá nương mười thước nữa, phải loại dễ nhìn đấy, nếu khó coi thì khỏi cần mang về."
Dương Phương Phương, em trai tháng sau liền muốn kết hôn, nàng muốn tặng em trai và em dâu một cái áo gối màu đỏ, nàng nắm vạt áo làm một hồi rồi ấp úng mở miệng nói, "Thư Ngọc, nếu cháu thấy có áo gối màu đỏ thì có thể mua giúp Đại tẩu một cái mang về được không?"
Thẩm Thư Ngọc gật đầu, "Dạ được."
Thẩm Thư Ngọc đi mấy ngày mới về, Cố Kiện Đông mấy hôm nay cứ bám lấy Thẩm Thư Ngọc suốt, nếu không phải vì nó lớn tướng rồi thì Cố Kiện Đông đã muốn treo mình lên người Thẩm Thư Ngọc rồi. Nó cùng củ cải trắng, một người một c·h·ó dính như keo dán chuột ấy, cứ ở bên cạnh Thẩm Thư Ngọc không rời nửa bước. Thẩm Thư Ngọc về phòng, cầm mười quyển truyện tranh và một hộp bi ve đến "Cố Kiện Đông, cô không có ở nhà thì cháu phải ngoan ngoãn ngủ đấy, tự xem truyện tranh rồi tự ngủ có được không?"
Con c·h·ó săn dính người này gác cằm lên vai Thẩm Thư Ngọc, cọ cọ, đôi mắt ướt sũng "Dạ."
"Vậy khi nào thì cô về ạ?"
"Đợi cháu bắn hết chỗ bi ve này thì cô về ."
Đại c·h·ó săn ngoan ngoãn gật đầu, "Vậy cô nhớ về đấy nhé, cháu ở nhà chờ cô."
Không phải đi làm, trong nhà cũng không có việc gì s·ố·n·g s·ả·o, Thẩm Thư Ngọc lần đầu đi xa nhà, Thẩm lão đầu, Thẩm lão thái và Thẩm Xuân Linh đều muốn tiễn nàng ra ga. Một chiếc xe đ·ạ·p lại không chở được nhiều người như vậy, Thẩm lão thái bảo đại nhi t·ử ra đại đội mượn xe b·ò. Thẩm đại bá ngồi phía trước đẩy xe b·ò, Thẩm Thư Ngọc và những người khác ngồi ở phía sau, Cố Kiện Đông hôm nay đặc biệt dính người, cứ ôm cánh tay Thẩm Thư Ngọc không buông, củ cải trắng thì rúc trong n·g·ự·c Thẩm Thư Ngọc, một người một c·h·ó đều là tinh dính người. Thẩm Thư Ngọc xoa đầu Cố Kiện Đông, vuốt đầu c·h·ó của củ cải trắng, dọc đường vừa đi vừa nói cười với gia nãi.
Đồ đạc Thẩm Thư Ngọc mang không nhiều, chỉ có một cái bao và một túi vải, rất thoải mái.
Bọn họ đến sớm, xe còn chưa đến, phải đợi ở ga nửa tiếng nữa, ga không có chỗ ngồi thừa, phải đứng. Ở ga người đến người đi, Cố Kiện Đông sợ lạc mất Thẩm Thư Ngọc nên cứ gắt gao níu lấy vạt áo nàng. Thẩm Thư Ngọc muốn đi thì thằng bé lại ủ rũ ngay; hốc mắt luôn chực trào nước mắt, miệng thì mếu máo. Bộ dạng của nó, khiến nàng như vì sinh kế bất đắc dĩ phải ra ngoài làm c·ô·ng, bỏ lại đứa con nhỏ tuổi ở nhà làm lưu thủ nhi đồng, đứa bé khổ sở c·ầ·u· ·x·i·n nàng đừng đi, nàng nhẫn tâm đẩy con ra, quay người lên xe.....
Bạn cần đăng nhập để bình luận