Xuyên Vào Niên Đại Văn Ta Không Đi Nội Dung Cốt Truyện

Xuyên Vào Niên Đại Văn Ta Không Đi Nội Dung Cốt Truyện - Chương 463: Chúng ta đương ba mẹ đi ở nông thôn xem nhi tử là nên (length: 7733)

Thẩm Tuyết nghe vậy bĩu môi: "Ngươi có tiền mua đường cho Đại Nha, chi bằng mua cho ta ăn còn hơn. Con nít con nôi ăn đường làm gì, lát nữa sâu răng hết."
Nàng nghĩ Chu Cảnh Trần đối với một đứa nha đầu thì có ích gì, lớn lên rồi chẳng phải gả đi, gả đi chính là khuê nữ nhà người ta, chẳng khác nào nuôi không công.
Chu Cảnh Trần hết lời: "Đại Nha là trẻ con, trẻ con thì được ăn chút đường, có ngọt miệng thì trong lòng nó mới ngọt ngào. Ngươi lo sâu răng thì chi bằng lo cho cái răng của ngươi kìa, ngày nào ngươi chẳng lén lút đút kẹo cho cái của ngươi."
Đại Nha bên cạnh cúi đầu nghịch ngón tay, người run nhè nhẹ.
Nàng không t·h·í·c·h cha mẹ c·ã·i nhau, cha mẹ c·ã·i nhau là nương lại lấy roi đ·á·n·h cha. Sau đó phụ thân lại lén lút đ·á·n·h đệ đệ, bảo là đ·á·n·h tâm đầu n·h·ụ·c của nương, nương tức giận lại mắng nàng.
"Ngươi xem ngươi nói năng kiểu gì đấy, cái gì mà 'cái của ta'? Chẳng phải con của cả hai ta sao? Không có ta thì ngươi đẻ ra được cặp song sinh mà ai cũng thèm thuồng chắc. Cảnh Trần ta giận rồi đấy, để chứng minh ngươi yêu ta thì ngươi đứng lên đi mua đồ ăn cho ta đi."
Nghe mà xem, nàng ta nói nghe mà lang tâm c·ẩ·u p·h·ế cỡ nào, hắn vừa mổ xong. Đi đứng còn khó khăn, giờ lại bảo hắn đi mua đồ ăn cho nàng ta, đây có còn là người không, hắn hoài nghi tim người đàn bà này làm bằng đá mất.
Chu Cảnh Trần thật hối h·ậ·n, sớm biết người đàn bà này như vậy thì hắn đã tránh xa ra, càng xa càng tốt.
Chu Cảnh Trần không nói gì, nhắm mắt bất lực, coi như mình ngủ rồi.
Thẩm Tuyết mặc kệ, ngủ rồi thì mở mắt ra, nàng ta trực tiếp xốc mí mắt Chu Cảnh Trần lên: "Cảnh Trần, anh tỉnh lại đi, mệt thì mai ngủ tiếp, giờ anh phải đứng lên đi mua đồ ăn cho em."
Chu Cảnh Trần: "..."
Đời trước hắn tạo nghiệp gì mà phải lấy cái thứ này về cơ chứ.
Trong phòng b·ệ·n·h còn có bệnh nhân khác, Thẩm Tuyết bị mời ra ngoài.
Chỉ còn Đại Nha trong phòng, nha đầu hiểu chuyện đắp chăn cho Chu Cảnh Trần: "Cha mệt thì ngủ một giấc đi ạ, Đại Nha chăm sóc cha."
Chu Cảnh Trần xuống n·ô·ng thôn lâu như vậy, đây là lần đầu tiên cảm nh·ậ·n được sự ấm áp từ khuê nữ, thì ra nha đầu vẫn tốt, ít nhất biết đau lòng người cha này.
Thẩm Tuyết bị mời ra ngoài, trừng mắt nhìn phòng b·ệ·n·h, nàng ta lo cho Cảnh Trần, lại càng lo cho các con ở nhà. Giờ này chắc bọn trẻ đói bụng rồi, trong nhà lại không có ai, không biết chúng có sợ không.
Thôi thì, Cảnh Trần to đầu thế kia rồi, lại còn có Đại Nha bên cạnh, chắc là tự lo được cho mình.
Ra khỏi b·ệ·n·h viện, Thẩm Tuyết t·i·ệ·n đường ghé qua bưu điện, gửi một bức thư cho cha mẹ chồng, bảo chồng nàng nằm viện, chuyện quan trọng mong bà gửi tiền và đồ bổ lại đây, bằng không nàng mang th·e·o người chồng t·h·ư·ơ·n·g t·ậ·t cùng hai đứa con về Kinh Đô hưởng phúc.
Kinh Đô, nhà họ Chu.
Chu mẫu đọc thư xong tức đến đau đầu: "Cái Thẩm Tuyết này coi nhà họ Chu chúng ta là mỏ vàng hay sao, không có tiền thì lại xin, không có tiền thì lại xin."
Đại tẩu nhà Chu gia tức đến méo mặt: "Mẹ, không thể chiều theo ý Thẩm Tuyết cho nó về Kinh Đô được. Nhà mình có nợ nần gì nó đâu mà nó viết thư cái là mình phải gửi tiền cho nó. Nó gả cho Chu Cảnh Trần chứ có gả cho nhà họ Chu đâu mà nhà mình phải gồng gánh nuôi gia đình nó."
Cứ viết thư là đòi cả trăm, hơn chục, đúng là sư t·ử ngoạm, cứ tưởng nhà Chu này lắm tiền. Lần nào tiền cha mẹ chồng chưa kịp ấm tay, Thẩm Tuyết lại gửi thư tới là hết sạch.
Đến giờ cha mẹ chồng chẳng còn tiền mà trợ cấp, cuộc sống của bọn họ chật vật vô cùng.
Con muốn ăn t·h·ị·t thì bọn họ phải cân đo đong đếm túi tiền.
Người ta cứ bảo Kinh Đô tốt, họ đâu biết một đám người chen chúc khổ sở thế nào, đại cô của họ còn dắt cả nhà về ở nhờ nữa. Trẻ con thì nhiều, ăn thì khỏe, mỗi tháng định mức lương thực còn thiếu, họ lại phải mua thêm. Ở Kinh Đô mua một cọng hành cũng tốn tiền, cái gì cũng phải tốn tiền, lương của họ đâu đủ tiêu.
Chẳng như ở n·ô·ng thôn, tự trồng rau được, lại còn được chia lương thực, tự cung tự cấp. Ít phải tiêu tiền, số tiền kia không biết Thẩm Tuyết tiêu vào đâu hết.
"Cô tưởng ta muốn cho chắc, nếu không cho Thẩm Tuyết lại dắt chồng với con lên thì sao, ở lại cả chục bữa nửa tháng thì nhà cửa có yên đâu, đến lúc ấy tiền dưỡng già của ta có khi cũng không giữ được."
Nàng có muốn cho đâu, vợ chồng nàng có t·h·í·c·h thằng con Chu Cảnh Trần này đâu, cháu trai, cháu gái thì nàng đầy, chẳng thèm khát gì nó đẻ con sinh đôi.
Nàng sắp đến tuổi về hưu hưởng phúc, giờ bị người đàn bà ở n·ô·ng thôn sai khiến, nhưng đành chịu.
Chu phụ rít hai hơi thuốc: "Thế này đi, ta với mẹ con xuống n·ô·ng thôn xem bọn nó thế nào."
"Sao còn xuống n·ô·ng thôn? Cái thằng nghịch t·ử Chu Cảnh Trần bất hiếu thế, chẳng lẽ chúng ta phải xuống n·ô·ng thôn hầu nó chắc? Nó xuống n·ô·ng thôn bao lâu nay rồi, đến cọng rau cũng không gửi cho chúng ta."
Nhà lão Vọng cạnh vách con xuống n·ô·ng thôn chẳng cần nhà bận tâm, còn thường xuyên gửi đồ về. Không lương thực thì t·h·ị·t khô, đặc sản n·ô·ng thôn cũng không ít. Lão Vọng hở tí lại sang khoe khoang, còn hỏi Chu Cảnh Trần gửi gì về không.
Bảo sao giờ, bảo con ngoan của nàng có gửi gì đâu, bảo con của nàng cưới con mụ hút m·á·u ở n·ô·ng thôn!
Ban đầu bà có mong con gửi gì về đâu, chỉ cần nó ở n·ô·ng thôn không xin tiền của bà là được.
Từ khi nó lấy con thôn nữ ở n·ô·ng thôn về, chẳng hiếu thảo gì cha mẹ chồng thì thôi, còn hở tí lại gửi thư về chọc tức bà.
"Vợ chồng mình xuống n·ô·ng thôn thăm con là phải đạo, đến lúc tiện thể nói cho bà con biết cái Thẩm Tuyết nó 'hiếu' với cha mẹ chồng thế nào."
Ông không tin Thẩm Tuyết về sau còn mặt mũi nào mà xin tiền của họ. Ở n·ô·ng thôn mà con dâu không hiếu thảo cha mẹ chồng là bị người ta dìm c·h·ế·t đấy, Chu phụ biết rõ điều đó. Ông cũng từ n·ô·ng thôn ra, dân quê thế nào ông quá rõ.
Chu mẫu cuối cùng cũng hiểu ý chồng: "Vậy tôi đi xin phép cơ quan, mai chúng ta xuất p·h·át."
Đến n·ô·ng thôn bà phải dạy cho Thẩm Tuyết không biết x·ấ·u hổ, chẳng những câu dẫn con trai bà, còn đến họa nhà bà, loại đàn bà này phải bị thiên hạ dìm c·h·ế·t...
Bạn cần đăng nhập để bình luận