Xuyên Vào Niên Đại Văn Ta Không Đi Nội Dung Cốt Truyện

Xuyên Vào Niên Đại Văn Ta Không Đi Nội Dung Cốt Truyện - Chương 148: Đứa nhỏ này thật là ba ngày không đánh leo lên nóc nhà lật ngói. (length: 7596)

Lúc Cố Kiện Đông cùng Thẩm Nhị Trụ nói muốn đi chơi, liền đi bộ khắp nơi trong thôn, tập hợp đám tiểu đồng bọn của hắn.
Dưới t·á·n cây.
Mười mấy củ cải đầu tụ tập một chỗ ngửa đầu lên, "Kiện Đông ca, lát nữa chúng ta muốn làm gì?"
Cố Kiện Đông chắp tay sau lưng, ánh mắt nhìn về phía bên kia núi, "Các ngươi có muốn uống nước m·ậ·t ong không?"
Thẩm Kim Bảo l·iế·m l·iế·m miệng, "Muốn chứ, nước m·ậ·t ong ngon lắm, ngọt ngào, hương vị còn ngon hơn đường."
Cẩu Đản tặc lưỡi, "Muốn uống, Kiện Đông ca, huynh có nước m·ậ·t ong sao?"
Đám củ cải đầu khác cũng tỏ vẻ muốn uống.
Cố Kiện Đông cười hắc hắc, "Ta không có nước m·ậ·t ong cho các ngươi uống, nhưng chúng ta có thể tìm m·ậ·t ong mà, Nhị gia gia nói trên núi có m·ậ·t ong."
Một đám củ cải đầu mắt sáng rực lên, "Vậy chúng ta mau lên núi thôi."
Cố Kiện Đông vung tay lên, "Xông lên a."
Một đám củ cải đầu cộc cộc vung chân chạy.
Củ cải trắng cũng ở trong đám tiểu hài tử, nó là con vật bốn đ·u·ổ·i chạy đến tr·ê·n núi đầu tiên, Cố Kiện Đông theo sau.
Hắn cùng các đồng bọn cơ hồ ngày nào cũng lên núi chạy, đi dạo trong núi như đi dạo mảnh đất trồng rau sau nhà mình.
Bọn họ giống như những con khỉ x·u·yê·n qua khắp nơi trong núi rừng.
"Kiện Đông ca, huynh nói có m·ậ·t ong mà sao trên núi không có?"
"Ta cũng không tìm thấy."
Hắc Đản gãi gãi m·ô·n·g nói, "ta nghe ông nội ta nói muốn tìm m·ậ·t ong, phải tìm được tổ ong, bên cạnh có rất nhiều ong m·ậ·t vây quanh ấy."
"Vậy chúng ta đi tìm tiếp."
Một đám tiểu hài lại tản ra, Cố Kiện Đông nghĩ nghĩ rồi mang theo củ cải trắng chạy về phía núi sâu.
Nhanh đến chỗ vào núi sâu, hắn p·h·át hiện một đoàn đen tuyền trên một cây đại thụ, xung quanh còn có mấy con ong m·ậ·t bay tới bay lui.
"Củ cải trắng, ngươi mau đi gọi tiểu phì t·ử, c·ẩ·u Đản bọn họ."
Củ cải trắng rất thông minh, Cố Kiện Đông vừa phân phó nó liền chạy đi tìm Thẩm Kim Bảo bọn họ.
Hơn mười phút sau, một đám củ cải đầu lại tiến đến cùng nhau, ngửa đầu xem đoàn đồ vật đen tuyền ở tr·ê·n đỉnh đầu.
"Cẩu Đản, có phải tổ ong mà nhà huynh nói là thứ kia tr·ê·n đỉnh đầu không?"
Hắc Đản nghiêm túc nghĩ nghĩ, "Chắc... Chắc là vậy đi."
Thẩm Kim Bảo nhún nhảy thân hình nhỏ bé, "Kiện Đông ca, tổ ong cao như vậy, chúng ta với không tới thì làm sao?"
Cẩu Đản nhặt được một hòn đá lớn, "Kim Bảo huynh ngốc thật, nện cái tổ kia xuống không được sao."
Thẩm Kim Bảo có chút sợ hãi, "Ta nghe người ta nói, có rất nhiều ong m·ậ·t ở bên trong, vạn nhất bọn nó lao ra đốt chúng ta thì làm sao bây giờ? Bị ong m·ậ·t đốt đau lắm."
Đám củ cải đầu khác có chút sợ, cùng nhau nhìn về phía Cố Kiện Đông, "Kiện Đông ca, giờ làm sao?"
Cố Kiện Đông lấy ra diêm, chỉ chỉ lồng lưng, "Chúng ta đi tìm mấy cây gậy gộc, dùng gậy gộc dựng cái lồng lưng lên, bao lấy tổ ong m·ậ·t, sau đó chúng ta đốt lửa hun cho ong m·ậ·t choáng váng, như vậy bọn nó sẽ không đốt chúng ta nha."
Một đám củ cải đầu ngốc nghếch khen, "Kiện Đông ca, huynh giỏi thật, biện p·h·áp thông minh như vậy cũng nghĩ ra được."
Cố Kiện Đông đi tìm mấy cây gậy gỗ thật dài, cẩu Đản bọn họ đi nhặt cành cây, củ cải trắng c·ẩ·u khuông c·ẩ·u dạng ngồi tr·ê·n tảng đá lớn trông coi.
Cố Kiện Đông dùng cây dài dựng lồng lưng lên bao lấy tổ ong, cố định lại, Thẩm Kim Bảo ngồi xổm tr·ê·n mặt đất châm lửa đốt củi.
Trong thoáng chốc khói đặc bốc lên, tổ ong tr·ê·n đỉnh đầu bắt đầu ong ong.
Càng ngày càng nhiều ong m·ậ·t từ trong tổ bay ra, nhưng vì bị lồng lưng bao lấy, chúng muốn bay ra ngoài cũng không được.
Lúc đầu, đám củ cải đầu nghe thấy tiếng ong ong vang vọng trên đỉnh đầu thì rất sợ hãi, nhưng thấy chúng cứ bay quanh bên trong mà không ra được thì bọn họ cũng bớt cảnh giác. Cố Kiện Đông rất kiên nhẫn, đun hơn một giờ, cảm thấy không sai biệt lắm mới bảo tiểu đồng bọn dập lửa.
"Kiện Đông ca xong chưa? Vậy chúng ta có thể ăn m·ậ·t ong chưa?"
"Chắc là có thể."
Hắn dùng gậy gỗ chọc a chọc tổ ong, tổ ong rơi vào trong lồng lưng, Cố Kiện Đông đem lồng lưng gỡ xuống.
Một đám đầu chụm lại xem bên trong lồng lưng, đột nhiên, một con ong m·ậ·t bay ra ngoài, tiếp theo con thứ hai, con thứ ba...
Cố Kiện Đông: "Chạy mau."
Một đám củ cải đầu cũng rất thông minh, tản ra chạy t·rố·n tứ phía.
Đứa nào đứa nấy chạy còn nhanh hơn cả thỏ.
Bọn họ chạy phía trước, một đám ong m·ậ·t ong ong truy đuổi phía sau.
Thẩm Kim Bảo béo, chạy một chút lại chậm một chút, vừa k·é·o quần vừa chạy, vừa lau nước mũi, "Ô ô ô, Kiện Đông ca huynh hố hàng, ta về sau không tin huynh nữa..."
Ong m·ậ·t chia thành mấy đợt, số ong đuổi theo mấy đứa trẻ thì ít hơn, còn số ong đuổi theo Cố Kiện Đông nhiều gấp mấy lần. Tựa hồ chúng biết Cố Kiện Đông là chủ mưu đốt nhà chúng, c·hế·t dí hắn không buông, ong m·ậ·t trên đỉnh đầu càng ngày càng tới gần hắn. Củ cải trắng bị Cố Kiện Đông gánh trên đầu r·u·n rẩy, vẫn luôn uông uông kêu bảo Cố Kiện Đông thả nó xuống.
Củ cải trắng: Nếu không thả ta xuống, cẩu gia ta sẽ bị đốt thành h·e·o mập đấy.
...
Thẩm Thư Ngọc ngủ một giấc đến tận buổi chiều, mở mắt ra đã thấy một cái mặt đầu h·e·o ngồi bên lò sưởi g·i·ư·ờ·n·g của nàng, làm nàng vô cùng giật mình. Một cước đá văng cái mặt đầu h·e·o Cố Kiện Đông ra ngoài.
Cúi đầu xuống, dưới đất còn có một cái đầu h·e·o cẩu, ân, cái này cũng dọa người, nàng xuống g·i·ư·ờ·n·g liền đá văng cái cục mập ú na ú nần như quả bóng kia ra.
Còn chưa kịp đá thì cục củ cải trắng mập như bóng kia đã vung móng vuốt chạy mất.
Trong sân, Thẩm Xuân Linh kinh hô, "Kiện Đông, sao con nằm ở sân thế kia.
Ủa, củ cải trắng, sao con lại nhảy ra ngoài?"
Nghe thấy tiếng của Nhị cô, Thẩm Thư Ngọc chạy đến, dụi dụi mắt, nhìn cái mặt đầu h·e·o nằm dưới đất không chắc chắn hỏi, "Nhị cô, người nằm dưới đất là Cố Kiện Đông?"
Thẩm Xuân Linh đau lòng đỡ Cố Kiện Đông dậy nói, "Con bé này, ngủ một giấc mà đến Kiện Đông cũng không nh·ậ·n ra nữa à."
Thẩm Thư Ngọc: Mặt nó s·ư·n·g thành đầu h·e·o thế kia, con mà nh·ậ·n ra mới là lạ đó.
"Nhị cô, chuyện này là sao ạ?"
Thẩm Xuân Linh rót cho Cố Kiện Đông một chén nước, "Thằng bé này nghịch ngợm, dẫn một đám trẻ con chạy đi chọc tổ ong. Không phải sao, nó và một đám trẻ con đều bị ong đốt sưng hết cả lên, may mà mấy con ong đó không có đ·ộ·c, nếu có đ·ộ·c thì có hối cũng không kịp."
Thẩm Xuân Linh nghĩ đến thôi đã thấy sợ rồi.
Thẩm Thư Ngọc: "..."
Thằng bé này đúng là ba ngày không đ·á·n·h là trèo lên nóc nhà lật ngói mà.
Nàng định nói vài câu với Cố Kiện Đông, nhưng nhìn thấy bộ dạng mặt mũi s·ư·n·g vù như đầu h·e·o của hắn thì vừa tức vừa buồn cười. "Cố Kiện Đông, lần sau còn đi chọc tổ ong nữa không?"
Cố Kiện Đông s·ờ s·ờ cái mặt đầu h·e·o của mình, lắc đầu, "Thư Ngọc, ta đau quá."
Trên mặt hắn đã đắp thảo dược rồi, Thẩm Thư Ngọc bóc cho hắn một viên kẹo, "Ăn kẹo đi, ăn xong rồi lát nữa ta đọc truyện tranh cho huynh nghe, ngủ một giấc là hết đau ngay."
Gâu gâu gâu gâu...
Uông uông...
Củ cải trắng s·ư·n·g như quả bóng dưới đất k·h·ó·c gào, ai tới quan tâm cẩu với.
Cẩu cẩu ta ơi, bị chủ nhân gánh trên đầu chắn ong m·ậ·t đúng là chịu tội già rồi.
Lúc này Thẩm Thư Ngọc mới chú ý tới củ cải trắng dưới đất, khóe miệng nàng giật một cái, so với bạch la Bobby Cố Kiện Đông còn t·h·ả·m hơn, nó s·ư·n·g gần như thành một đống tròn vo như khí cầu rồi. Nàng ngồi xổm xuống đau lòng s·ờ s·ờ củ cải trắng, "Củ cải trắng con cũng đi chọc tổ ong à."
Gâu gâu gâu ~(cẩu gia không có) Củ cải trắng thật sự rất ủy khuất, nó có làm gì đâu mà bị ong m·ậ·t đốt thành bóng thế này, nó nhích nhích thân thể, vùi vào dưới chân Thẩm Thư Ngọc ô ô kêu.
Cố Kiện Đông không vui khi bị củ cải trắng cướp đi sự quan tâm, đáng thương mở miệng, "Thư Ngọc, ta đau, bây giờ tỷ đọc truyện tranh cho ta nghe đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận