Xuyên Vào Niên Đại Văn Ta Không Đi Nội Dung Cốt Truyện

Xuyên Vào Niên Đại Văn Ta Không Đi Nội Dung Cốt Truyện - Chương 281: Ngỗng lớn đưa ra ngoài (length: 7531)

Thẩm Thư Ngọc rất thích trẻ con, xem tiểu gia hỏa đáng yêu, ở trong lòng làm một chút chuẩn bị tâm lý, thật cẩn thận đem tiểu gia hỏa ôm vào trong lòng, đứa nhỏ này thật là tuyệt không sợ người lạ, nàng ôm cũng không khóc. Đói bụng kêu gào một tiếng, không có nửa điểm muốn khóc.
Thẩm Nhị Nữu bây giờ còn chưa có sữa, không biết muốn lấy cái gì cho hài tử ăn.
Triệu Mai Hương bưng một chén canh cá tiến vào, "Nhị Nữu, uống canh cá đi, không chừng chờ một lát nữa là có nãi. Quốc Sinh đi bắt cá chạch đi, buổi tối chúng ta uống canh cá chạch."
Thẩm Kim Bảo hỏi, "Đại nương, uống canh cá chạch có phải thân thể tỷ của ta sẽ tốt hơn không?"
"Đúng vậy."
"Vậy con ngày mai bắt cá chạch mang tới ạ."
"Đứa bé ngoan, tỷ phu con biết bắt cá, sẽ không để cho chị con chịu thiệt thòi đâu."
Đứa nhỏ này còn phải đi làm việc, tan làm còn muốn chạy lại đây, Triệu Mai Hương rất đau lòng đứa nhỏ này, cũng không muốn khiến hắn chạy tới chạy lui.
Tiểu tôn tử còn đói bụng, Triệu Mai Hương vừa muốn đi ra ngoài hỏi hàng xóm đổi một ít sữa bột, Thẩm Nhị Nữu kêu Thẩm Kim Bảo đi ra đổ nước, rồi nói với bà bà: "Nương, con giống như có sữa rồi."
Tiểu Lập Nghiệp đói bụng một lúc, rốt cuộc có đồ ăn, tay nhỏ loạng choạng.
Tiểu Lập Nghiệp ăn no, không bao lâu liền ngủ.
Thẩm Nhị Nữu cũng có chút buồn ngủ, Thẩm Thư Ngọc thấy thế liền đứng dậy, "Thím, Nhị Nữu, con về trước."
Triệu Mai Hương giữ lại, "Ở nhà ăn cơm rồi về."
"Không được đâu thím, trong nhà đều làm xong cơm rồi, bà con còn đang chờ con trở về ăn nữa."
"Kim Bảo ở đây ăn rồi về."
Thư Ngọc tỷ có xe đạp, Thẩm Kim Bảo là muốn ngồi xe đạp trở về. "Không được đâu, đại nương, con về trễ, mẹ con sẽ đ·á·n·h con đó."
Hắn muốn trở về, Triệu Mai Hương đem con ngỗng lớn đã làm thịt treo lên lưng hắn, "Đại nương trong nhà có ngỗng, con còn nhỏ, còn phải lớn lên, con ngỗng này con mang về tự mình ăn đi."
Thẩm Kim Bảo cố ý mang tới, hắn sao có thể mang về được, hắn đem ngỗng buông ra, ba chân bốn cẳng chạy đi.
Triệu Mai Hương muốn đem con ngỗng này đặt ở xe đạp của Thẩm Thư Ngọc, Thẩm Thư Ngọc đ·ạ·p xe, bánh xe lăn bánh, đi xa.
Triệu Mai Hương vào phòng cùng con dâu nói chuyện này, "Kim Bảo thương con đó, thế nào cũng không chịu đem ngỗng mang về. Chờ Quốc Sinh trở về, mẹ bảo Quốc Sinh x·á·ch một con gà đi qua Thẩm gia Bá Đại Đội."
Triệu Mai Hương cũng biết, với cái đức hạnh của ba mẹ Kim Bảo, chắc chắn không phải bọn họ bảo đứa nhỏ mang tới, sợ là đứa nhỏ vụng trộm lấy ra. Hài tử trở về, nói không chừng sẽ bị đ·á·n·h một trận.
Triệu Mai Hương quý đứa nhỏ này, làm sao sẽ để nó bị đ·á·n·h chứ, nên kêu con trai x·á·ch một con gà qua bù thêm.
Về phần vì sao không x·á·ch ngỗng, nàng sợ hài tử cảm thấy bọn họ không thích ngỗng nó mang tới, hài tử sẽ suy nghĩ nhiều.
"Nương, người tốt quá."
"Con mới tốt đó, con cho Hứa gia chúng ta sinh một đứa cháu đích tôn, con là đại c·ô·ng thần trong nhà, tốt, mau ngủ đi."
Thẩm Kim Bảo chạy một đoạn, không thấy được Hứa gia đại nương đuổi theo, hắn vui vẻ ngồi lên xe của Thẩm Thư Ngọc, "Thư Ngọc tỷ, về nhà."
Đứa nhỏ này đem ngỗng tặng ra ngoài vui vẻ thật đó, miệng đều sắp ngoác tới tận mang tai rồi kìa, còn nói, "Thư Ngọc tỷ, chờ tỷ sinh hài tử, con cũng tặng tỷ ngỗng lớn, ngỗng nhà mình nuôi ăn ngon, lại có dinh dưỡng nữa."
"Trong nhà ngươi chỉ có một con ngỗng, đều tặng cho tỷ rồi, ngươi lấy cái gì tặng cho ta?"
"Thư Ngọc tỷ, tỷ ngốc quá đi, con có thể bảo mẹ con đi bắt ngỗng con về nuôi mà, con muốn nuôi ba con, nuôi cho béo trắng trẻo."
Thẩm Thư Ngọc cưỡi xe đến cửa thôn, thấy được Ngô Hoa, Ngô Hoa trong tay còn cầm một chiếc roi, roi còn chưa đ·á·n·h tới tr·ê·n mông mình đâu, Thẩm Kim Bảo đã cảm thấy đau đớn. "Thư Ngọc tỷ, nhanh lên đi."
Thẩm Thư Ngọc đ·ạ·p nhanh hơn một chút, Ngô Hoa sợ bị nàng đụng phải, không dám ngăn cản, miệng thì chửi rủa, đuổi th·e·o xe đ·ạ·p chạy, "Thẩm Kim Bảo, ngỗng trong nhà đâu? Đi đâu rồi hả?
Mày bây giờ là c·ứ·n·g cáp rồi phải không, mỗi ngày cùng tao đối nghịch, tao đây là tạo cái nghiệp gì vậy, sinh ra mày cái đứa không có lương tâm..."
Trước kia, Ngô Hoa mới sinh được một cục cưng nhi tử như vậy, đó là nâng ở trong lòng bàn tay, đau như đau m·ệ·n·h.
Từ khi Thẩm Nhị Nữu nói muốn đoạn tuyệt quan hệ, bảo bối của bà ta khuỷu tay bắt đầu chìa ra bên ngoài, Ngô Hoa đã cảm thấy đứa con trai này nuôi vô ích, nhi tử phải đ·á·n·h chửi nhiều thì mới nghe lời.
"Thẩm Kim Bảo mày cho mày xuống ngay, Thẩm Thư Ngọc mày mau để nó xuống cho tao!"
Thẩm Thư Ngọc một đường cưỡi xe đến bên chân núi, "Tối nay con vòng đường nhỏ đến nhà ta nhé, bà ta làm bánh trứng gà đó."
"Con không đi đâu Thư Ngọc tỷ, mẹ con đ·á·n·h không tới con đâu."
Đứa nhỏ này khôn ghê đó, Thẩm Thư Ngọc ngược lại không lo lắng cho hắn, "Nếu đói bụng, thì đến nhà ta, nhớ chưa."
Thẩm Kim Bảo lấy ra hai cái trứng gà nhuộm hồng, "Đại nương cho con trứng gà nhuộm hồng đó, con đói nên ăn trứng gà đây."
Quân đội.
Cố Kiện Đông làm nhiệm vụ trở về, nhưng là bị chiến hữu mang về, trở về lập tức tiến vào bệnh viện quân khu. Giang Tự Cường chờ cơm về, mở cà mèn bảo hắn uống trước hai ngụm canh, "Việc cậu bị t·h·ư·ơ·n·g cậu thật sự không định nói cho Thẩm Thư Ngọc à? Cậu làm nhiệm vụ, đợt này cô ấy gọi mười mấy cuộc điện thoại đến đấy."
"Cũng không phải trọng thương, chút vết thương nhỏ này không cần nói cho cô ấy đâu." Cố Kiện Đông cũng không để chút vết thương nhỏ này ở trong lòng.
Bọn họ làm nhiệm vụ, bị t·h·ư·ơ·n·g là không tránh khỏi được.
Nếu là trầy da một chút cũng nói cho Thư Ngọc, vậy Thư Ngọc cái gì cũng không cần làm, mỗi ngày lo lắng đề phòng cho hắn là đủ rồi.
Giang Tự Cường trên dưới đ·á·n·h giá hắn, "Cậu còn gọi cái này là vết thương nhỏ? Cái này đều sắp thành bánh chưng rồi!"
"Quân y không phải đều nói là, không có gì lớn mà."
"Phải phải phải, không có gì lớn." Giang Tự Cường nh·ậ·n m·ệ·n·h làm việc của ông già bà cả.
Hắn đi ra ngoài một chuyến, trở về cầm một cái phong thư, "Người yêu của cậu gửi đến này."
Cố Kiện Đông sờ soạng, đã đoán được là cái gì rồi, quả nhiên, vừa mở phong thư ra, liền lộ ra viền ảnh chụp, Cố Kiện Đông đem ảnh chụp lấy ra. Từng tấm từng tấm xem, trên mặt cười thế kia, ánh mắt nhu tình kia, Giang Tự Cường nhìn cũng không n·ổi.
Cố Kiện Đông nhìn xong ảnh chụp, đem ảnh chụp đặt ở tr·ê·n ngực, trong lòng đếm ngày về, còn có ba tháng nữa, ba tháng nữa là hắn có thể trở về cùng Thư Ngọc kết hôn.
Cố Kiện Đông b·ị· t·h·ư·ơ·n·g, giọng nói vẫn còn chút thay đổi, hắn sợ gọi điện thoại cho Thẩm Thư Ngọc, Thẩm Thư Ngọc sẽ nghe ra không đúng, cầm b·út viết thư, viết tràn đầy hơn mười trang, nhờ Giang Tự Cường cầm thư ra ngoài gửi.
Giang Tự Cường: Từng ngày từng ngày chỉ toàn làm chân chạy vặt.
Chờ Thư Ngọc nhận được thư thì đã là chuyện của một tuần lễ sau đó, xem địa chỉ là từ quân đội gửi đến, Thẩm Thư Ngọc liền biết thư là Cố Kiện Đông gửi đến.
Đợi đến khi trở về nhà, mở phong thư ra, Thẩm Thư Ngọc đếm đếm, có mười lăm tờ giấy viết thư, trên mặt đều là đầy ắp chữ. Thẩm Kiện Đông làm nhiệm vụ trở về ở trong thư cùng nàng báo bình an, đồng thời cũng kể rõ sự nhớ nhung nàng.
Giữa những dòng chữ đều đang nói 'Anh nhớ em lắm', đối tượng nhung nhớ chính là mình, không có ai sẽ m·ấ·t hứng, Thẩm Thư Ngọc cũng không ngoại lệ.
Chờ đọc xong thư tình Cố Kiện Đông viết, Thẩm Thư Ngọc như là trúng giải độc đắc trăm vạn, trong lòng thình thịch nhảy.
Nàng cũng nhớ Cố Kiện Đông.
Củ cải trắng vẫy đuôi tiến vào, Thẩm Thư Ngọc liền ôm nó dậy, "Củ cải trắng, Cố Kiện Đông viết thư về, anh ấy bảo mày ăn cơm ngoan đó."
Bạn cần đăng nhập để bình luận