Xuyên Vào Niên Đại Văn Ta Không Đi Nội Dung Cốt Truyện

Xuyên Vào Niên Đại Văn Ta Không Đi Nội Dung Cốt Truyện - Chương 191: Tiện nhân kia tại sao trở lại (length: 7719)

Trước khi Thẩm Thư Ngọc chưa trở về, Thẩm Tuyết vẫn luôn mơ một giấc mộng đẹp là Thẩm Thư Ngọc sẽ không về được, mơ thấy nàng tiếp nhận c·ô·ng tác của Thẩm Thư Ngọc, mỗi tháng nhận lương thực hàng hóa tiền lương, còn có thể cười ha ha, chuyện này dọa Chu Cảnh Trần sợ hãi. Buổi tối hắn luôn trốn ở nơi hẻo lánh r·u·n rẩy, sợ Thẩm Tuyết đột nhiên cho đầu hắn ăn một bầu, người trong thôn đều nói Thẩm Tuyết bị mộng du. Chu Cảnh Trần rất hoài nghi chuyện m·ô·n·g của hắn lần trước bị đ·â·m thành lỗ m·á·u, là Thẩm Tuyết làm.
Thẩm Tuyết cũng không biết Chu Cảnh Trần sợ nàng, nàng mở mắt nhìn thấy Chu Cảnh Trần rúc r·u·n rẩy trong góc, còn tưởng rằng Chu Cảnh Trần gặp ác mộng, vỗ nhẹ hắn, "Cảnh Trần, ngươi làm sao vậy, có phải gặp ác mộng không?"
Chu Cảnh Trần nửa tỉnh nửa ngủ, vừa bị Thẩm Tuyết gọi thì tỉnh lại.
Chu Cảnh Trần: "..."
Hắn có thể gặp ác mộng gì, ác mộng của hắn chính là Thẩm Tuyết.
"Ta không sao, chỉ là hơi lạnh, ngươi mau dậy nấu cơm đi."
Thẩm Tuyết xuống g·i·ư·ờ·n·g bắt đầu làm điểm tâm, Chu Cảnh Trần nhìn dáng vẻ bận rộn của nàng, nghĩ nàng cũng chỉ có điểm ấy tác dụng, nếu không phải nàng có thể làm việc, hắn c·h·ế·t cũng không cưới nàng.
Thẩm Tuyết ăn điểm tâm xong, nói muốn đi ra ngoài dạo một vòng, trong nhà không có thức ăn gì, nàng muốn đi dỗ nương nàng, để nương nàng cho mấy cây bắp cải, kim chi. Không nói những thứ khác, kim chi nương nàng làm cũng không tệ lắm.
Nàng đi đến nhà Thẩm gia, nhìn vào sân từ ngoài cửa, thấy nương nàng và hai bà bác đang cười nói vui vẻ, Thẩm Tuyết cảm thấy rất kỳ lạ, nương nàng khi nào có quan hệ tốt như vậy với hai bà bác?
Trước kia họ đều ghét nhau ra mặt!
Thẩm Tuyết không dám vào, vẫn đứng ở ngoài cửa, Thẩm Thu đi ra ngoài chơi, nhìn thấy nàng ở ngoài cửa, "Thẩm Tuyết, ngươi làm gì ở nhà ta?"
Thẩm Tuyết nhíu mày, mở miệng dạy dỗ nàng, "Ta là nhị tỷ ngươi, sao ngươi có thể gọi tên ta? Với lại, đây là nhà ta, ta làm gì không được ở đây, càng lớn lên ngươi càng vô lý, không có chút lễ phép nào. Nếu ngươi cứ như vậy, sau này gả cho người ta sẽ bị nhà chồng gh·é·t bỏ."
Thẩm Thu bĩu môi, "Tam thúc, Tam thẩm đều không nh·ậ·n ngươi là Nhị tỷ, ta tính toán gì với ngươi? Ta lại không xuất giá, ta cũng muốn chiêu tế như Đại tỷ, không cần ngươi bận tâm."
"Tiểu Thu, sao bây giờ con lại thành ra thế này? Nhị tỷ nói vậy là vì tốt cho con thôi."
Thẩm Thu: "Ngươi tốt ta không chịu n·ổi."
Trước kia Thẩm Thu vẫn vui vẻ gọi Thẩm Tuyết một tiếng Nhị tỷ cho đến khi nàng nghe được Thẩm Tuyết nói x·ấ·u về nàng sau lưng. Lúc đó Thẩm Thu không tính sổ với Thẩm Tuyết là vì để cho nàng một chút mặt mũi cuối cùng, bây giờ nàng còn bày ra bộ dạng Nhị tỷ trước mặt mình, Thẩm Thu không muốn cho nàng sắc mặt tốt.
Thấy Thẩm Thu muốn đi, Thẩm Tuyết giữ c·h·ặ·t cánh tay Thẩm Thu, "Đừng đi, giúp ta gọi nương ta ra đây, ta có việc muốn tìm nàng."
Nàng chú ý tới kẹp tóc và dây buộc tóc tr·ê·n đầu Thẩm Thu, liền muốn k·é·o xuống ngay, "Dây buộc tóc, kẹp tóc tr·ê·n đầu con lấy ở đâu ra?
Tiểu cô nương đeo lòe loẹt thế làm gì, tháo ra đi, Nhị tỷ giúp con giữ gìn."
Thẩm Thu xem như thấy được Thẩm Tuyết vô liêm sỉ, trước kia nàng sao không p·h·át hiện Thẩm Tuyết là người như vậy chứ.
Thẩm Thu đẩy nàng ra, cách xa nửa mét, "Sao ngươi còn muốn cướp dây buộc tóc, kẹp tóc của ta?"
"Sao con ăn nói khó nghe vậy, cái gì mà cướp? Ta là giúp con giữ gìn, giữ gìn hiểu không, con còn nhỏ tuổi không t·h·í·c·h hợp mang đồ diễm lệ như vậy."
Dây buộc tóc và kẹp tóc phải đeo tr·ê·n đầu nàng mới đúng.
"Mặt ngươi dầy thế kia, cũng không t·h·í·c·h hợp ăn lương thực, lương thực nhà ngươi đâu? Lấy ra đây, ta giúp ngươi giữ gìn."
Thẩm Tuyết: "..."
"Sao không nói gì? Mau mang lương thực nhà ngươi ra cho ta giữ gìn đi, nếu không lấy ra, ta đi đến nhà ngươi đó."
Chuyện đi lấy lương thực ở nhà nàng, con nha đầu c·h·ế·t tiệt kia dám làm thật, Thẩm Tuyết ngăn nàng lại, "Không được đi, dây buộc tóc với kẹp tóc hợp với con lắm, con thích đeo thì cứ đeo, vậy ta không giúp con giữ gìn nữa."
Thẩm Thu: "..."
Thẩm Thu muốn đến cây đa lớn nói chuyện phiếm với mấy thím, mấy bác, không để ý đến nàng nhiều.
Thẩm Tuyết sợ nha đầu kia thật sự đến nhà lấy lương thực, không dám giữ nàng nữa.
Hai người nói chuyện ở ngoài cửa, Lưu p·h·án Thê nghe được tiếng Thẩm Tuyết, phủi m·ô·n·g rồi đi ra, "Mày lại đến đây làm gì, con nhỏ này sao không biết chừng mực gì hết vậy, ngày nào cũng mò đến nhà ta, định đến nhà tống tiền hả?"
Nàng đến tìm nương nàng đòi đồ, sao lại thành tống tiền? "Nương, sao nương ăn nói khó nghe vậy, tống tiền gì chứ, nhà cha mẹ chồng con điều kiện tốt như vậy, còn là cán bộ nữa. Con là con dâu gia đình cán bộ, sao có thể đi tống tiền, con không t·h·iếu nương mấy quả dưa với mấy quả táo đó, nương cứ yên tâm đi."
"Không thân không thích, mày cứ nương một tiếng, nương một tiếng, kêu thân mến vậy làm gì, người không biết còn tưởng chúng ta là mẹ con đó, gọi tao là dì Lưu đi. Không phải tống tiền vậy mày đến đây làm gì?"
Thẩm Tuyết nhìn bụng bầu của nương nàng, "Con đến nói chuyện với đệ đệ của con."
Lưu p·h·án Thê: Sớm biết thế thì bà đã không ra đây.
"Không có gì thì tao vào làm áo bông đây."
"Áo bông? Nương, nương làm áo bông gì? Nương mua sao? Nương mua bông ở đâu?
Năm ngoái con muốn may một bộ áo bông mới, nương bảo không có tiền, không có phiếu, vừa con mới đi lấy chồng, sao nương đã có tiền có phiếu mua vải, mua bông rồi?"
"Dì Lưu làm gì thì mày bớt hỏi đi."
"Nương không nói rõ ràng, đêm nay con sẽ ăn vạ ở đây luôn đó."
Lưu p·h·án Thê thật sự không sợ nàng, nhà này có nhiều người có thể thu thập con nhỏ này lắm, "Mày thích thì cứ ăn vạ đi, chuyện bị Thẩm Thư Ngọc ném xuống mương mất mặt có phải tao đâu."
"Nương, sao nương ác khẩu vậy, trước kia nương đâu có như vậy, con là khuê nữ duy nhất của nương mà."
Lưu p·h·án Thê s·ờ s·ờ bụng của mình, "Con trai trong bụng tao mới là con duy nhất của tao."
Thẩm Tuyết muốn k·é·o cánh tay nương nàng, Lưu p·h·án Thê lùi lại mấy bước, "Đừng có dựa vào tao gần như vậy, bằng không tao nằm xuống đất ăn vạ, không có mười trứng gà tao không đứng lên đâu."
Thẩm Tuyết thấy vậy thì cảm thấy, cả nhà họ Thẩm không ai bình thường cả, mẹ ruột cũng muốn l·ừ·a khuê nữ, chuyện này thật là không ai bằng. Thảo nào Cảnh Trần luôn nói nhà mẹ nàng không tốt, cái diễn xuất này, ai mà không gh·é·t, ai, trong nhà họ Thẩm chỉ có nàng là người hiểu chuyện thôi!
"Nương, nương thành thật nói cho con biết, có phải nhà mình p·h·át tài không, sao Thẩm Thu đeo dây buộc tóc với kẹp tóc xịn vậy? Sao nương có tiền có phiếu mua vải, mua bông?"
"P·h·át tài gì chứ? Chúng tao ngày nào cũng ở dưới ruộng k·i·ế·m ăn, ăn còn không đủ no, lấy đâu ra p·h·át tài?
Thẩm Thư Ngọc từ Cáp Thị trở về nhờ nó mua vải vóc, bông cũng đổi từ tay nó. Dây buộc tóc, kẹp tóc của nha đầu Thẩm Thu là nó lấy tiền tiết kiệm của nó nhờ Thẩm Thư Ngọc mua về giúp."
"Cái gì, Thẩm Thư Ngọc trở về?" Con t·i·ệ·n nhân kia sao lại trở lại, nó ra ngoài lần đầu, không phải bị bọn buôn người bắt cóc sao, sao còn có thể trở về được?
"Nó trở về mày k·í·c·h· ·đ·ộ·n·g vậy làm gì, sao, mày lại chọc nó à? Sợ nó đ·á·n·h mày hả?"
Nàng có thể không k·í·c·h· ·đ·ộ·n·g sao, Thẩm Thư Ngọc trở về thì c·ô·ng tác của nàng chẳng phải tan thành mây khói sao.
"Nương, Thẩm Thư Ngọc thật sự trở về hả? Nương đừng gạt con nha!"
Lưu p·h·án Thê trợn mắt, "Tao l·ừ·a mày làm gì." Con nha đầu c·h·ế·t tiệt kia có điểm gì đó là lạ, sợ là đang nung nấu chuyện gì x·ấ·u xa đây...
Bạn cần đăng nhập để bình luận