Xuyên Vào Niên Đại Văn Ta Không Đi Nội Dung Cốt Truyện

Xuyên Vào Niên Đại Văn Ta Không Đi Nội Dung Cốt Truyện - Chương 508: Thi đại học kết thúc (length: 7618)

"Thư Ngọc, dậy ăn điểm tâm, ăn điểm tâm xong chúng ta đi trường học, đi khảo thí sớm một chút thì tốt hơn."
Hôm nay là ngày con dâu t·h·i đại học, Tô Nguyệt Như dậy thật sớm làm điểm tâm, làm xong gọi Thẩm Thư Ngọc dậy.
Mẹ chồng rời g·i·ư·ờ·n·g, Thẩm Thư Ngọc nghe thấy động tĩnh cũng đi ra, bất quá nàng vẫn luôn ở trong phòng đọc sách, "Tới đây."
Tô Nguyệt Như làm bữa sáng phong phú, trứng gà giăm bông hun khói, mì xào cà chua, cháo gạo kê, canh trứng gà, khoai lang, bắp ngô đều có, lượng không nhiều, chủng loại nhiều, đủ cho cả nhà bọn họ ăn.
"Thư Ngọc, ăn nhiều một chút, dạo gần đây con vẫn luôn đọc sách tốn chất xám, phải ăn nhiều một chút."
"Này, mẹ con cũng ăn đi."
Trong quân đội cũng không ít người đi t·h·i đại học, nghĩ đến việc bọn họ ở quá xa trường t·h·i, Hậu cần an bài một chiếc xe đưa bọn họ đi trường t·h·i, Cố Kiện Đông, Giang Tự Cường cũng không cần phải tìm xe khác, trực tiếp ngồi xe của quân đội đưa vợ bọn họ đi trường t·h·i.
Tô Nguyệt Như và Cố Trường Phong cũng muốn đưa con dâu nhưng xe của quân đội chở không được nhiều người như vậy, chỉ có thể để một bộ ph·ậ·n người nhà xuống xe.
"Ba mẹ, hai người về đi ạ."
"Thư Ngọc, Tiểu Thu các con muốn ăn gì, ta ở nhà l·à·m cho các con ăn."
Thẩm Thư Ngọc muốn ăn tiểu hoành thánh, Thẩm Thu nói muốn ăn t·h·ị·t kho tàu, Tô Nguyệt Như gật đầu đồng ý, "Được, các con thi xong thì về, chúng ta ở nhà chờ các con."
Giữa mùa đông, Giang Tự Cường không đem con trai mang theo, nhờ Tô Nguyệt Như hỗ trợ chiếu cố, "Thím, làm phiền thím chiếu cố Tiểu Bình."
"Đều là người một nhà, không cần phải nói mấy lời này."
Thẩm Thư Ngọc bọn họ ngồi xe tải lớn, nửa giờ đã đến khu vực trường t·h·i, xung quanh cửa trường t·h·i đầy ắp người, đều là đến đưa thí sinh vào trường t·h·i.
Thẩm Thư Ngọc vốn không khẩn trương, nhìn thấy thần sắc của bọn họ, Thẩm Thư Ngọc cũng t·h·e·o lo lắng.
"Thư Ngọc, đừng khẩn trương, con vẫn luôn xem sách, khảo thí không làm khó được con đâu."
Giang Tự Cường cũng an ủi vợ mình, "Tiểu Thu, anh sẽ ở chỗ này chờ em, em đi ra cái nhìn đầu tiên có thể nhìn thấy anh ngay."
Hai chị em vào trường t·h·i.
Cố Kiện Đông và Giang Tự Cường tìm một nơi vắng vẻ đứng, thường thường ngẩng đầu nhìn bên trong.
Thẩm Thư Ngọc và Thẩm Thu không ở cùng một trường t·h·i, một người ở phía đông, một người phía tây, mỗi người vào trường t·h·i của mình.
Thẩm Thư Ngọc coi như là đến muộn, thí sinh trong phòng học của nàng đều đã đến đông đủ, chỉ có chỗ của nàng là trống.
Đám người t·h·i đại học này niên kỷ chênh lệch rất lớn, từng giai tầng cũng chênh lệch rất nhiều, có rất nhiều n·ô·ng dân từ đồng ruộng đi lên, có rất nhiều c·ô·ng nhân đi từ phân xưởng, cán bộ từ đơn vị ra, quân nhân từ quân đội đến. Bởi vì lần t·h·i đại học này, họ ngồi trong cùng một phòng học, căn phòng học này là điểm khởi đầu, cũng là điểm phân chia.
Có người sẽ bởi vì t·h·i đậu đại học mà thành c·ô·ng thay đổi vận m·ệ·n·h của bản thân và toàn cả gia tộc, có người sẽ bởi vì t·h·i không đậu mà trở về cuộc sống vốn có...
Thẩm Thư Ngọc ngồi trong phòng học nửa giờ thì có thầy giáo đến p·h·át bài t·h·i, Thẩm Thư Ngọc lấy bài t·h·i ra viết tên mình, sau đó xem đề t·h·i, nhìn đến đề t·h·i Thẩm Thư Ngọc an tâm, nàng đều biết cả.
Không cần thầy giáo duy trì hoặc là cường điệu kỷ luật, thời gian khảo thí trong trường t·h·i vẫn luôn rất yên tĩnh. Đề t·h·i Thẩm Thư Ngọc đều biết, viết cũng nhanh, đến giờ có thể nộp bài, Thẩm Thư Ngọc là người đầu tiên nộp bài đi ra khỏi trường t·h·i.
Thẩm Thư Ngọc đi ra, bên trong cũng bắt đầu lục tục có người đi ra, người nhà ở ngoài cổng nhìn thấy người nhà đi ra, vội vàng tiến lên đón, "hài t·ử à, thế nào, khảo thí khó không?"
"Con trai, có mệt không, đi thôi, về nhà."
"Ba ba..."
Thẩm Thư Ngọc vừa ra tới, Cố Kiện Đông liền nắm tay vợ mình, "Em để tay vào túi áo của anh cho ấm."
Mùa đông đi thi có điểm không tốt, quá lạnh, ngón tay c·ứ·n·g đờ, cầm b·út cũng không chắc, ở trong trường t·h·i chăm chú làm bài thi thì không cảm thấy gì, đi ra Thẩm Thư Ngọc cảm thấy đặc biệt lạnh.
Thẩm Thu từ bên trong chạy ra Giang Tự Cường còn sợ nàng ngã sấp xuống, nhanh chân đến phía trước đỡ lấy nàng, "Chậm một chút, chậm một chút thôi em."
"Mọi người đợi lâu chưa ạ, chị cả, có phải chị ra sớm không ạ?"
"Chị cũng mới ra thôi."
Buổi chiều còn có khảo thí, chờ đủ người, mọi người lên xe tải về quân đội, ăn cơm trưa, còn có thể chợp mắt một lát, buổi chiều đi thi mới có tinh thần.
Thẩm Thư Ngọc vừa nằm xuống đã ngủ, Tô Nguyệt Như bọn họ sợ quấy rầy giấc ngủ của nàng, đều không nói chuyện. Tiểu Trạch biết mụ mụ phải kiểm tra cũng ngoan vô cùng, sợ củ cải trắng kêu, việc đầu tiên sau khi đứng lên là dặn củ cải trắng không được kêu bậy.
Hai anh em muốn nói chuyện đều là thì thầm nhỏ, đương nhiên, củ cải trắng không biết nói chuyện, Tiểu Trạch chỉ nói vào tai củ cải trắng thôi.
Đến giờ, Cố Kiện Đông gọi Thẩm Thư Ngọc dậy, có kinh nghiệm buổi sáng, buổi chiều khảo thí Thẩm Thư Ngọc và Thẩm Thu không hề lo lắng chút nào.
Liên tục hai ngày thi cử, cuối cùng cũng đã t·h·i xong.
Ngày thứ ba, Thẩm lão thái gọi điện thoại đến, "Ngoan bảo, thế nào, t·h·i xong rồi à?"
"Đã thi xong rồi ạ, một chút cũng không khó, nội dung bài t·h·i con đều biết, bà nội, chờ giấy báo trúng tuyển đến, con cầm về nhà cho bà cùng mọi người xem."
Thẩm lão thái mặt mày rạng rỡ, "Tốt, tốt, vậy bà ở nhà chờ, Tiểu Thu đâu, Tiểu Thu có ở cạnh con không?"
"Bà nội, con có đây ạ, bà nói với ba mẹ con một tiếng, tuần sau con mang Tiểu Bình về nhà."
Hiện tại con trai lớn một chút, Thẩm Thu tính toán mang con trai về nhà cho ba mẹ, bà nội xem.
Cháu gái phải về nhà, Thẩm lão thái càng cao hứng hơn, "Được, đến lúc đó ta sẽ bảo ba cái thằng anh con ra bến xe đón con. Ta gửi một ít lạc rang đi, ngoan bảo, Tiểu Thu, bọc hàng đến nhớ lấy, lạc rang được sao thơm lắm đó, các con ăn nhiều vào, ta cố ý rang cho các con đó."
Lạc sống Thẩm lão thái còn không nỡ ăn, gửi cho cháu gái lạc, Thẩm lão thái cố ý sao chín mới gửi cho cháu gái.
"Bà nội, chúng con có lạc để ăn rồi ạ, lần sau bà tự ăn đi, không cần gửi đến đâu. Sân nhà chúng con lớn, trong sân còn trồng một khoảnh lạc nhỏ, ăn còn không hết, còn đem một bộ ph·ậ·n đi ép dầu nữa."
"Lạc trồng ở nhà không giống nhau, tốt, tiền điện thoại đắt lắm, bà không nói chuyện với các con nữa."
Cúp điện thoại, Thẩm lão đầu muốn giậm chân, "Ta còn chưa nói chuyện với Ngoan Bảo và Tiểu Thu đâu, bà cúp nhanh như vậy làm gì."
"Điện thoại đắt quá à, sao có thể nói chuyện mãi được, ông muốn nói gì thì viết thư đi, rồi gửi cho Ngoan Bảo, Tiểu Thu là được. Tiểu Thu nói cuối tuần về, lát nữa chúng ta đi cung tiêu xã xem sao, mua ít kim chỉ, trong nhà không có kim chỉ muốn may cho hài t·ử hai bộ quần áo cũng không được."
Thẩm Thư Ngọc cúp điện thoại thì cùng Thẩm Thu đi xe đ·ạ·p ra ngoài, các nàng muốn mua chút nguyên liệu về xào gia vị lẩu, lúc này ăn lẩu là thoải mái nhất.
Lần trước ăn một nồi lẩu, Tiểu Trạch vẫn luôn đòi ăn, chỉ là Thẩm Thư Ngọc không rảnh làm cho con.
Cố Kiện Đông xào gia vị lẩu lại kém chút ý, không đủ thơm, Tiểu Trạch đứa nhỏ này kén ăn, ăn một miếng là nếm ra ngay.
"Chị cả, cuối tuần chị có muốn cùng em về nhà không?"
Trường học nghỉ đông, chị Đại của nàng đâu cần phải lên lớp.
"Chị xem thế nào đã, nếu anh rể con rảnh thì cùng nhau về."
Cố Kiện Đông muốn về Thẩm gia Bá Đại Đội ở một thời gian, nhưng mỗi lần muốn về quân đội đều có việc...
Bạn cần đăng nhập để bình luận