Xuyên Vào Niên Đại Văn Ta Không Đi Nội Dung Cốt Truyện

Xuyên Vào Niên Đại Văn Ta Không Đi Nội Dung Cốt Truyện - Chương 171: Xem đi, vẫn là không rời đi cẩu cẩu ta! (length: 7619)

Lưu p·h·án Thê cảm thấy Thẩm Tam bá sẽ không để cho nàng về nhà mẹ đẻ, nên nàng mới dám nói ra lời muốn về nhà mẹ đẻ. Hiện tại Thẩm Tam bá thật sự muốn nàng về nhà mẹ đẻ, Lưu p·h·án Thê luống cuống, "Hướng Tây, ta không quay về, đây mới là nhà của ta, con ta một ngày không thấy được ngươi, nó sẽ ở trong bụng ầm ĩ ."
"Người nhà mẹ đẻ ngươi đối với ngươi tốt như vậy, ngươi việc gì không quay về? Về thôi, lần này ta tự mình đưa ngươi trở về."
Lưu p·h·án Thê ôm bụng kêu, "Ây da, ta đau bụng, con ta đá ta, ta động không được, không về được nhà mẹ đẻ đâu, đợi ta sinh con ra, ta dẫn nó trở về."
Bụng nàng đau thật hay đau giả, Thẩm Tam bá vẫn nhìn ra, cầm túi vải bọc kéo nàng, vừa muốn đi ra, "Chờ ở lão Thẩm gia chúng ta chịu nhiều ủy khuất hả? Về nhà Lão Lưu các ngươi mới có thể an tâm dưỡng thai kiếp s·ố·n·g!"
Lưu p·h·án Thê vịn khung cửa, "Không, không, không ủy khuất, ở nhà rất vui vẻ, ta chỉ t·h·í·c·h ở trong nhà, Hướng Tây, ta không uống canh gà, ngươi đừng bắt ta về nhà mẹ đẻ được không?"
Về nhà mẹ đẻ, nàng làm gì có ngày tháng thư thái như vậy để sống. Bỏ Thẩm gia, ngày thoải mái như thế nàng không muốn, về nhà mẹ đẻ làm trâu làm ngựa, nàng Lưu p·h·án Thê không ngốc.
"Không uống canh gà? Vậy còn ăn t·h·ị·t không?"
"Không uống, không ăn, ta cũng không phải chưa từng mang thai, mang thai Thẩm Tuyết cái kia nghịch nữ còn gì cũng không ăn, không phải cũng vẫn khỏe mạnh đấy sao. Từ hôm nay trở đi, trong nhà có gì ăn đó, không bao giờ hành hạ ngươi."
Thẩm Tam bá buông cánh tay nàng ra, ném bọc quần áo lên g·i·ư·ờ·n·g, "Đi phòng bếp nấu cơm đi."
Lưu p·h·án Thê lớn tuổi như vậy còn có thai, Thẩm Tam bá cũng muốn đối xử tốt với nàng hơn một chút. Mẹ hắn từng nói phụ nữ sinh con giống như đi một vòng Quỷ Môn quan, tuổi càng lớn lại càng nguy hiểm. Nàng làm gì Thẩm Tam bá đều tùy ý đến, nhưng bọn họ càng ngày càng quá ph·ậ·n, Thẩm Tam bá không muốn nuông chiều nàng, càng quen càng được đà lấn tới.
Lưu p·h·án Thê nhanh nhẹn chạy vào phòng bếp, "Ta đi ngay đây."
Thẩm Xuân Linh hầm canh gà gần xong, mùi canh gà bao phủ trong không khí, khiến Lưu p·h·án Thê thèm thuồng, nước miếng suýt chảy ra.
Sớm biết rằng nàng còn có thể mang thai con trai, lúc trước mẹ chồng nói muốn phân gia, đáng lẽ nàng c·h·ế·t s·ố·n·g cũng không đồng ý, dù mẹ chồng có muốn chia, phòng thứ ba của bọn họ vẫn có thể cùng bố mẹ chồng sống mới phải. Hiện giờ chia nhà, ai lo phận nấy, Thẩm Thư Ngọc nha đầu c·h·ế·t tiệt kia có đồ tốt gì, nàng ta ăn một mình không đủ, trước kia chưa chia nhà, tốt x·ấ·u cũng có thể húp được miếng canh!
Không đủ ăn đồ tốt thì thôi đi, con trai sinh ra là thằng nhóc tỳ, ăn nghèo lão t·ử. Nàng và chồng phải ra sức làm việc hơn, bằng không không nuôi n·ổi đứa nhỏ này. Nếu có bố mẹ chồng giúp đỡ, nàng và chồng căn bản không cần khổ cực như vậy.
Vừa nghĩ đến những ngày gian khổ sau này, Lưu p·h·án Thê đột nhiên cảm thấy có con trai dường như cũng không tốt đẹp như vậy. Muốn nuôi nó lớn, còn phải cho nó tích cóp tiền cưới vợ, cho nó cưới vợ về, nếu con dâu là người đanh đá nàng chắc chắn không đối phó được, vậy thì cuộc sống của nàng...
Nghĩ, nghĩ, Lưu p·h·án Thê k·h·ó·c! Lão t·h·i·ê·n gia, nàng không muốn con trai!
K·h·ó·c một hồi, nàng lại bắt đầu nghĩ, nếu con trai nàng sinh ra có tiền đồ, vậy Lưu p·h·án Thê nàng chẳng phải có phúc hưởng sao?
Đợi con trai trưởng thành, nàng cho con trai đi lính, làm lính có tiền đồ, mỗi tháng đều có tiền trợ cấp không nói, còn được quân đội cho ăn no mặc ấm, ngay cả áo khoác quân đội quân đội p·h·át còn ấm hơn chăn bông nàng may, năm đó Lão Tứ về thăm người thân, nàng còn s·ờ qua áo khoác quân đội của hắn, dày vừa ấm!
Lưu p·h·án Thê ở phòng bếp vừa k·h·ó·c vừa cười, Trương Thúy Thúy ở vách bên thấy vậy, chạy tới nói với Thẩm Tam bá, "Tam đệ, chị dâu ngươi đây là làm sao? Vừa k·h·ó·c vừa cười trông dọa người."
"Nàng không sao, chỉ là nghĩ nhiều thôi, rảnh rỗi quá đấy mà, lát nữa ta bảo nàng làm nhiều việc chút là tốt thôi."
Canh gà hầm xong, Thẩm Xuân Linh trước múc hai chén canh gà cho hai đứa nhỏ, chân gà cũng gắp ra. "Kiện Đông, Thư Ngọc, canh gà nấu xong còn hơi nóng, các con chờ nguội một chút rồi ăn."
"Nhị cô, đổ hết ra đi, chúng ta cùng nhau ăn."
"Được."
Thẩm Xuân Linh lại múc ba bát canh gà ra, Thẩm lão đầu, Thẩm lão thái đang ở ngoài vườn rau phía sau, Thẩm Xuân Linh kéo cổ họng gọi, "Cha mẹ, về ăn cơm tối."
Nghe được tiếng con gái, Thẩm lão đầu, Thẩm lão thái lập tức quay về, "Ăn cơm, ăn cơm."
Thẩm Thư Ngọc không t·h·í·c·h ăn chân gà lắm, gắp chân gà cho Thẩm lão thái, "Bà nội, bà ăn đi."
Chân gà là chỗ t·h·ị·t ngon nhất, Thẩm lão thái nào nỡ ăn, lại gắp chân gà vào bát Thẩm Thư Ngọc, "Ấy, bà nội không t·h·í·c·h ăn chân gà, ngoan, con ăn là được."
"Ông nội, ông ăn đi!"
"Ông nội cũng không t·h·í·c·h ăn, ngoan, con tự ăn đi."
Chân gà gắp đi gắp lại, đã nửa ngày, đều không ai ăn, cuối cùng Thẩm Thư Ngọc ăn hết.
Ăn no, Cố Kiện Đông lấy nước muốn tắm cho củ cải trắng. Tắm rửa cho nó, lau khô lông, để nó phơi nắng ngoài sân một lát, Cố Kiện Đông liền không cho nó chạy loạn, ôm nó về phòng, để nó đợi trên g·i·ư·ờ·n·g.
Đêm nay củ cải trắng cũng có tính khí, vốn con nít thích mặc áo mới, Cố Kiện Đông không cho, nó liền ngao ngao kêu trong phòng. Cố Kiện Đông đối với nó vốn có chút dễ dãi, nhưng không nhiều, thấy nó ầm ĩ, về phòng cho nó hai cái tát vào mồm, củ cải trắng im bặt.
Chỉ là khi Thẩm Thư Ngọc vào, nó lại tỏ vẻ một bộ dạng vừa ủy khuất vừa sợ hãi, đầu c·h·ó chui không ngừng vào lòng Thẩm Thư Ngọc, ở chỗ Thẩm Thư Ngọc không nhìn thấy, nó hướng Cố Kiện Đông t·i·ệ·n hề hề cười. Cố Kiện Đông làm sao có thể để nó khiêu khích mình như vậy? Bàn tay lớn vồ lấy cổ nó, trực tiếp lôi nó ra, x·á·ch ra ngoài, nhốt vào l·ồ·ng sắt, không cho nó ra.
Không có củ cải trắng tranh sủng, Cố Kiện Đông tựa đầu lên vai Thẩm Thư Ngọc, ôm lấy tay nàng. "Thư Ngọc, em thơm quá đi, em thơm quá, anh thích lắm, anh không t·h·í·c·h củ cải trắng, tối nay anh không cho củ cải trắng vào phòng ngủ."
Thẩm Thư Ngọc đặt tay lên lòng bàn tay hắn, gãi gãi. "Anh không cho củ cải trắng vào, nếu tối nay anh ngủ không được thì sao?"
Cố Kiện Đông ngủ phải một tay nắm đuôi cún, một tay ôm búp bê vải lão hổ, t·h·i·ế·u một thứ gì đó hắn đều ngủ không được.
Cố Kiện Đông nằm xuống, "Em ấy à anh ngủ được mà, nhắm mắt vào là anh ngủ được ngay, Thư Ngọc, anh buồn ngủ lắm, em ngâm nga cho anh nghe mấy bài hát ru êm là được mà."
"Được."
Thẩm Thư Ngọc ngâm nga nửa giờ, thấy hắn ngủ rồi, mới về phòng.
Nàng về phòng chưa bao lâu, Cố Kiện Đông mở mắt, ôm búp bê vải lão hổ lăn qua lộn lại, thế nào cũng không ngủ được.
Lăn qua lộn lại trong phòng hơn hai tiếng, Cố Kiện Đông đứng lên, rón rén đi ra ngoài, mở cửa l·ồ·ng ôm củ cải trắng đi ra.
Củ cải trắng đã sớm ngáy o o, dù sao nó rất cảnh giác, Cố Kiện Đông đến gần nó, nó liền tỉnh, mở mắt ra, thấy là hắn, củ cải trắng ngạo kiều nhỏ giọng "uông" hai tiếng. "Gâu gâu gâu uông ~" Thấy chưa, vẫn là không nỡ rời xa c·ẩ·u c·ẩ·u ta mà!
Cố Kiện Đông lén lút ôm củ cải trắng trở về phòng ngủ, hắn nói với Thư Ngọc là không có củ cải trắng cũng ngủ được, quay đầu liền đi ra ôm củ cải trắng về, sợ Thẩm Thư Ngọc cười hắn. Cố Kiện Đông nhóc con tinh ranh này, nắm đuôi cún ngủ một giấc tới sáng, trời vừa sáng, lặng lẽ sờ sờ đem củ cải trắng lại ôm về l·ồ·ng. Chờ Thẩm Thư Ngọc dậy, kiêu ngạo nói với nàng, "Thư Ngọc, tối qua không có củ cải trắng em vẫn ngủ được."
Củ cải trắng: "..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận