Xuyên Vào Niên Đại Văn Ta Không Đi Nội Dung Cốt Truyện

Xuyên Vào Niên Đại Văn Ta Không Đi Nội Dung Cốt Truyện - Chương 333: Thẩm Tuyết sinh song bào thai (length: 7891)

Thẩm gia Bá Đại Đội.
Hôm nay, Thẩm Tuyết theo lệ cũ bắt đầu trút giận lên Chu Cảnh Trần, roi còn chưa kịp quất lên người Chu Cảnh Trần thì bụng Thẩm Tuyết đã đột nhiên đau dữ dội.
Nàng phải vịn tường mới không bị ngã, Chu Cảnh Trần thấy vậy giật mình, nhưng sợ nàng bày trò t·r·a t·ấ·n mình nên cảnh giác lẩn trốn vào góc, không dám tiến lên, "Tiểu... Tiểu Tuyết, nàng sao vậy?"
Thẩm Tuyết đau đến gần như không nói nên lời, "Cảnh Trần, ta... hình như sắp sinh, chàng mau đi gọi người."
Chu Cảnh Trần đứng chôn chân tại chỗ, Vân Quế thẩm ở vách nhà bên cạnh nghe thấy tiếng kêu khác thường của Thẩm Tuyết liền chạy ra xem, "Ối chao, Chu thanh niên trí thức, còn đứng ngốc ra đấy làm gì, Tiểu Tuyết nhà nàng vỡ ối rồi kia kìa, còn không mau chóng đi gọi người đi!"
Chu Cảnh Trần ba chân bốn cẳng chạy đi nhưng không phải gọi người mà tìm một gốc cây, nằm dưới t·à·ng cây ngủ khì.
Thẩm Tuyết ở nhà đau bụng đến hôn t·h·i·ê·n ám địa, mãi không thấy Chu Cảnh Trần gọi người đến, đành nhờ Vân Quế thẩm chạy đi một chuyến, gọi bà mụ tới.
Trong nhà Thẩm Tuyết chẳng có gì, đến cái k·é·o cũng không, Chu Cảnh Trần không biết trốn đi đâu, đến người nấu nước cũng chẳng có. Vân Quế thẩm hết cách, chạy đến Thẩm gia gọi Lưu p·h·án Thê, "p·h·án Thê à, cháu gái lớn của cô ở cùng thôn với cháu sinh kìa, cháu có muốn qua giúp một tay không? Thằng Chu Cảnh Trần kia không biết chạy đi đâu mất rồi, trong nhà đến người nấu nước cũng không có."
Giúp cái gì chứ, Lưu p·h·án Thê nàng chỉ là Lưu thẩm, đâu phải mẹ ruột của nàng ta đâu, nàng chỉ làm những việc Lưu thẩm nên làm thôi. "Tiểu Tuyết sinh con, đây đúng là đại hỉ sự. Ai, không khéo thật, Tiểu An nhà cháu thể trạng yếu, cần người chăm sóc... Lưu thẩm này hữu tâm vô lực rồi, cháu phải ở nhà trông nom Tiểu An."
Vân Quế thẩm hiểu ra, là nàng ta không định giúp.
Nhưng cũng không thể trách nàng ta lòng dạ ác đ·ộ·c, người nhà Lưu p·h·án Thê tuy không nói lần xuất huyết nhiều của nàng ta có liên quan đến Thẩm Tuyết, nhưng họ đâu có ngốc. Họ suy đi tính lại, cộng thêm lời Thẩm lão tam mắng chửi Thẩm Tuyết khi xưa thì biết ngay chuyện này có liên quan đến Thẩm Tuyết.
Hai mẹ con bọn họ đã một phen đi qua Quỷ Môn quan, thằng bé Tiểu An vì sinh non nên người ngợm yếu ớt vô cùng.
Vân Quế thẩm hô một tiếng, người Thẩm gia đều biết Thẩm Tuyết sắp sinh, nhưng không ai động đậy.
Nếu không có chuyện của Lưu p·h·án Thê, có lẽ Thẩm lão thái đã qua xem cháu gái, tiện thể giúp đỡ chút ít. Nhưng sau chuyện của vợ Lão tam, bà biết đứa cháu gái này là loại bạch nhãn lang nuôi không quen, qua đó chẳng cần t·h·i·ế·t.
Lưu p·h·án Thê nói không qua, nhưng dỗ con ngủ một lát rồi đưa con cho bà nội trông, còn mình thì đi ra ngoài. Nàng n·g·ư·ợ·c lại không phải qua chăm sóc Thẩm Tuyết, nàng đi xem náo nhiệt.
Người ta thường nói tai họa di ngàn năm, Thẩm Tuyết giày vò kiểu gì, cái thai trong bụng cũng không sảy, chẳng lẽ sinh con xong sẽ gặp chuyện không may sao?
Cái nha đầu kia m·ạ·n·g rất dai, lần trước bị l·ợ·n rừng húc thành như thế mà nuôi nửa năm đã lành, sinh một đứa con đối với nàng mà nói chỉ là chuyện nhỏ.
Trên đường đến nhà Thẩm Tuyết, Lưu p·h·án Thê bắt gặp Chu Cảnh Trần đang t·r·ố·n dưới gốc cây ngủ nướng, nàng ta liền đạp cho hắn một cú ngã nhào, "Ngươi đồ ôn thần hỏng bét kia, may mà Thẩm Tuyết nhà ta yêu ngươi đến thế, chuyện lớn như sinh con mà ngươi lại t·r·ố·n ở đây ngủ, ngươi không sợ bị t·h·i·ê·n khiển sao?"
Chu Cảnh Trần nghĩ thầm nếu muốn tao t·h·i·ê·n khiển thì Thẩm Tuyết phải bị t·h·i·ê·n khiển trước mới đúng, dù sao mỗi ngày nàng ta đều dùng roi đ·á·n·h hắn.
Vừa hay thừa dịp nàng sinh con để mình ngủ nướng một giấc, ai ngờ lại bị Lưu p·h·án Thê bắt gặp, biết kêu ai đây?
Hắn khúm núm đứng lên, "Lưu thẩm bớt giận, cháu về nhà ngay đây."
"Như thế còn tạm được." Lưu p·h·án Thê đến nhà Thẩm Tuyết, sai Chu Cảnh Trần mang ghế ra cho nàng ngồi, nàng ta ngồi trước cửa c·ắ·n hạt dưa, thỉnh thoảng còn hô lớn: "Tiểu Tuyết yên tâm sinh con nhé, có Lưu thẩm ở đây rồi, đợi sinh được con trai, cháu sẽ là đại c·ô·ng thần của nhà họ Chu, chồng cháu chắc chắn sẽ cảm kích cháu..."
Chu Cảnh Trần: "..." Hắn cảm kích cái rắm, hắn ước gì nàng ta không sinh được ấy chứ.
Thẩm Tuyết còn chưa kịp rặn mà hai bàn tay đã ôm bụng kêu đau, nghe những lời của mẹ, Thẩm Tuyết cảm thấy có thêm động lực, cả người tràn đầy khí lực. Đúng, chỉ cần sinh được con trai, nàng sẽ là đại c·ô·ng thần của nhà họ Chu, đến lúc đó nhà họ Chu chẳng phải mặc nàng định đoạt hay sao.
Cha mẹ chồng mỗi tháng phải đưa hết tiền lương cho nàng, đến lúc đó nàng chẳng cần làm gì cũng có thể sống sung sướng, con trai nàng muốn ăn sữa bột mỗi ngày cũng được.
Chu Cảnh Trần trở về, thấy trong nhà có người giúp việc, hắn bị sai đi nấu nước, quanh quẩn bên bếp lò. Lưu p·h·án Thê canh chừng ngoài cửa, hắn không dám bỏ trốn.
Chỉ có thể đứng ngoài cửa nghe Thẩm Tuyết gào thét. Chu Cảnh Trần thật không hiểu sinh một đứa con có gì mà phải kêu la ghê vậy, nữ nhân sinh con chẳng phải là t·h·i·ê·n kinh địa nghĩa sao, chỉ được cái làm bộ.
Vẻ gh·é·t bỏ của hắn bị Lưu p·h·án Thê nhìn thấu nhưng nàng ta không nói một lời. Chồng là do nàng ta tự chọn, sau này cuộc s·ố·n·g không như ý cũng phải tự mình gánh lấy.
Thẩm Tuyết sinh từ sáng đến ba giờ đêm mới sinh xong. Thời gian quá dài. Sau một tiếng k·h·ó·c yếu ớt vang lên, Thẩm Tuyết sinh một đứa con gái.
"Sinh rồi, sinh rồi, là con gái!"
Nghe thấy con gái, Thẩm Tuyết rất thất vọng, nhưng bà mụ không để nàng thất vọng lâu. Bà mụ đem đứa bé ra cho Chu Cảnh Trần bế, rồi quay lại nói: "Chưa hết, vẫn còn một đứa nữa trong bụng, Tiểu Tuyết ráng sức thêm chút nữa."
Thẩm Tuyết sinh một đứa đã mệt lả người, thực sự không còn chút sức lực nào, nhưng nàng một lòng mong có con trai, nhắm mắt nghiến răng cố rặn một hơi, đứa bé lại ra.
Lại một tiếng k·h·ó·c oe oe nữa.
Bà mụ cười nói: "Cháu thật có phúc, một lúc được cả trai lẫn gái."
Là con trai! Nàng và Cảnh Trần có con trai rồi! "Đưa con trai cho ta bế nào."
Những lời đối thoại trong phòng, Chu Cảnh Trần, Lưu p·h·án Thê và Vân Quế thẩm bên ngoài đều nghe rõ mồn một.
Một lúc được cả trai lẫn gái, đổi lại người khác chắc chắn sẽ vui mừng khôn xiết, nhưng Chu Cảnh Trần không mong như vậy, hắn tuyệt không vui mừng.
Ban đầu hắn còn thấy có một đứa con gái thì cũng tàm tạm, hắn còn có thể trách móc Thẩm Tuyết vì đã sinh cho hắn một đứa con gái khiến hắn mất mặt.
Nhưng nàng ta một lúc sinh tận hai đứa, có trai có gái, có con trai rồi thì về sau muốn vứt bỏ Thẩm Tuyết cũng không dễ nữa.
Điều này khiến Chu Cảnh Trần phiền não vô cùng.
"Tiểu Tuyết sinh đôi, con bé thật có bản lĩnh."
Nghe nói Chu thanh niên trí thức kia không ra gì, thế mà nàng ta lại có thể mang thai đôi, không phải có bản lĩnh thì là gì?
Vân Quế thẩm đánh giá Chu Cảnh Trần từ trên xuống dưới, Chu Cảnh Trần cảm thấy ánh mắt của bà có gì đó là lạ.
Lưu p·h·án Thê cũng không ngờ rằng cả đời này nàng có thể sinh đôi, liếc nhìn đứa bé trong n·g·ự·c Chu Cảnh Trần, nàng ta quay về.
Ngày mai Thẩm Tam bá được nghỉ một ngày, chiều nay tan làm hắn đã về hỏi han cha mẹ, biết vợ đi nhà Thẩm Tuyết, đợi nàng về Thẩm Tam bá hỏi luôn miệng: "Sao rồi, Thẩm Tuyết sinh chưa, mẹ tròn con vuông chứ?"
"Sinh rồi, sinh đôi, con gái ra trước, sau đó là con trai."
"Sinh đôi à? Vậy con bé thật có phúc." Một lúc sinh được tận hai đứa con.
Lưu p·h·án Thê hừ lạnh, "Đối với người khác thì là phúc, với nó thì chưa chắc đâu. Tao thấy thằng Chu Cảnh Trần kia yếu gà thì làm gì có cảm xúc với con cái, một lúc phải nuôi hai đứa con, cuộc s·ố·n·g sau này nó có mà khổ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận