Xuyên Vào Niên Đại Văn Ta Không Đi Nội Dung Cốt Truyện

Xuyên Vào Niên Đại Văn Ta Không Đi Nội Dung Cốt Truyện - Chương 143: Đến thời điểm ngươi mỗi ngày làm văn phòng cắn hạt dưa. (length: 7746)

Lưu p·h·án Thê không muốn để ý đến cô con gái vụng về này nữa, căn nhà hơn sáu mươi mét vuông mà một đám người ở cùng nhau sợ là xoay người cũng khó, chỉ có nàng còn tơ tưởng.
"Ba mẹ hắn nếu thực sự giỏi như vậy, đã sớm lôi hắn về rồi, đâu cần chờ đến bây giờ.
Ngươi nói gả cho Chu Cảnh Trần liền có thể sống cuộc sống tốt, vậy ngươi nói xem, tiền lương ba mẹ hắn đâu?
Sao chẳng thấy gì cả?
Ta thấy thanh niên trí thức ở viện kia, ai nấy cũng có bưu kiện, còn chồng ngươi thì sao?
Nhà hắn nếu thật thương hắn, sao không gửi tiền gửi đồ?
Ngươi lấy hắn chẳng có gì coi như xong, hắn còn chẳng nuôi nổi ngươi, đến ăn cũng phải nợ, ngươi bảo ngươi được cái gì?
Ngươi xem ngươi bây giờ ra làm sao, đen thui, đứng trước mặt ta ta còn không thấy."
Thẩm Tuyết: "..." Nàng không thấy rõ là do trời tối thôi.
Một tràng câu hỏi của Lưu p·h·án Thê làm Thẩm Tuyết nhất thời không đáp được, nàng hơi tức giận, "Nương, người nói nhiều thế làm gì, người mau đưa tiền với lương thực cho ta, ta với Cảnh Trần không có nhiều lương thực... Hôm nay hắn xỉu rồi, ta muốn nấu gì đó ngon cho hắn."
"Ta thân ở n·ô·ng thôn còn lo chưa xong, lấy đâu ra tiền với gạo cho ngươi? Chồng ngươi giỏi giang thì đi mà tìm chồng, thôi ta không đôi co với ngươi, mau c·h·óng về đi."
Thẩm Tuyết đến đây để lấy tiền và lương thực mà giờ chẳng lấy được gì còn bị mẹ bóng gió mỉa mai, không cam tâm, nàng muốn thuyết phục Lưu p·h·án Thê. "Nương, con còn lời muốn nói..."
Lưu p·h·án Thê ngắt lời nàng, "Mau đi đi, lát nữa thằng ngốc ra nó quẳng xuống cống thì ta cũng mặc kệ."
Thẩm Tuyết vẫn còn sợ Cố Kiện Đông, liếc nhìn trong sân, trong lòng không cam tâm tình nguyện rời đi.
Thẩm Tam bá ngồi ở trong sân, hai người nói chuyện hắn nghe rõ mồn một, sợ Lưu p·h·án Thê tin lời nói dối của đứa con gái nghịch ngợm kia, Thẩm Tam bá quở trách nàng. "Con Thẩm Tuyết kêu đưa gì thì cũng không được đồng ý, để ta biết dám t·r·ộ·m gạo t·r·ộ·m tiền cho nó thì đừng hòng ở cái nhà này nữa."
"Biết biết rồi, người nói cả trăm lần rồi." Bà dù muốn lấy gạo lấy tiền cho Thẩm Tuyết cũng chịu, chìa khóa tủ đựng tiền và gạo trong tay ông, ông giấu kỹ lắm, bà cũng chẳng biết ông để đâu.
Lần trước bà hứa mang gạo về cho nhà mẹ đẻ cũng có làm được đâu.
Mẹ bà còn chạy tới mắng bà mấy trận.
Lưu p·h·án Thê trong lòng vẫn thương con trai hơn, đồ tắm giặt còn chưa giặt, bà kéo Thẩm Tam bá về phòng.
Vụ thu mệt thật, Thẩm Tam bá vừa chạm g·i·ư·ờ·n·g là buồn ngủ, đâu còn sức mà dây dưa với bà, "Tự bà làm đi, ta ngủ trước."
Lưu p·h·án Thê: "..." Bà cũng mệt, bà cũng muốn hưởng thụ.
Thẩm Tuyết về nhà, Chu Cảnh Trần liền hỏi, "Sao tay không về thế, gạo đâu? Tiền đâu?"
Thẩm Tuyết ỉu xìu đáp, "Mẹ con không cho."
"Ta biết ngay mà, nhà mẹ ngươi chẳng đối tốt với ngươi gì cả, lần sau đừng qua đó nữa, họ lại bảo ta vô dụng, chẳng nuôi nổi ngươi."
Thẩm Tuyết ngồi xuống cạnh Chu Cảnh Trần, nhớ lại lời mẹ nói, nàng hỏi: "Cảnh Trần, chuyện chúng ta kết hôn chàng có nói với người nhà chưa?"
Hắn nói cái rắm, ba mẹ nếu biết hắn cưới một con nhỏ ở n·ô·ng thôn thì có khi còn đăng báo đoạn tuyệt quan hệ với hắn ấy chứ, chuyện m·ấ·t mặt như vậy sao hắn có thể nói với người nhà được. Nghĩ vậy, nhưng tr·ê·n mặt Chu Cảnh Trần lại cười, "Đương nhiên nói rồi, lần trước đi c·ô·ng xã ta đã viết thư cho nhà rồi, chắc họ nhận được rồi ấy chứ."
Thẩm Tuyết vui vẻ trong lòng, thấp thỏm hỏi: "Không biết người nhà chàng có t·h·í·c·h em không?"
Mình đang sống ở n·ô·ng thôn, còn phải trông chờ Thẩm Tuyết làm lụng nuôi mình, Chu Cảnh Trần biết nàng muốn nghe gì, hắn dỗ dành: "Ngốc ạ, em là thê t·ử của ta, lại xinh đẹp giỏi giang, họ đương nhiên t·h·í·c·h em rồi.
Ta đã nói với họ, hễ mà tìm được người quen, sẽ đưa hai ta về ngay. Về Kinh Đô rồi em chẳng cần làm gì cả, ngày ngày x·u·y·ê·n váy áo mới, đi giày da đi dạo vườn hoa, đi bách hóa cao ốc là được, em thích mua gì thì mua, khỏi phải tiết kiệm, nhà ta có tiền.
Nếu em thấy chán, ta bảo ba mẹ ta kiếm cho em một c·ô·ng việc cũng được, đến lúc đó em ngày ngày ngồi văn phòng c·ắ·n hạt dưa."
Cuộc sống mà hắn vẽ ra nghe thôi đã thấy tốt đẹp rồi, Thẩm Tuyết đầy mong chờ, "Cảnh Trần... em còn có thể ngồi văn phòng sao?"
Chu Cảnh Trần đẩy gọng kính, hắn cười cười, "Đương nhiên là có thể, em học xong tr·u·ng học, bằng cấp có đó, ba mẹ ta lại có quan hệ, sắp xếp cho em vào văn phòng quá dễ."
Văn phòng là nơi cán bộ ngồi, ba mẹ Cảnh Trần thật có năng lực, lại còn có thể sắp xếp cho nàng vào.
Nàng biết mà, chọn Cảnh Trần là có thể sống cuộc sống tốt, nàng chẳng chọn nhầm người. Thẩm Tuyết nghe Chu Cảnh Trần vẽ vời đến hoa cả mắt, "Cảnh Trần, vậy, vậy đến lúc đó nhờ ba mẹ giúp đỡ nha."
"Người một nhà sao phải nói lời khách sáo, em là thê t·ử của ta, con dâu Chu gia, đối tốt với em là phải."
Hắn bỗng thở dài, "Chỉ là bây giờ phải để em chịu khổ rồi. Hai ta cưới vội quá, ta chưa chuẩn bị được gì cho em, khiến em thành trò cười trong thôn, khiến nhạc mẫu nhạc phụ không ngẩng mặt lên được, tất cả là lỗi của ta, ta x·i·n· ·l·ỗ·i. Ba mẹ ta bận c·ô·ng tác, đến ăn còn tranh thủ không được thời gian đâu mà gửi đồ với tiền cho chúng ta. Nhưng em yên tâm, đợi ta về rồi, ta sẽ đền bù cho em gấp bội... Mua cho em 'tam chuyển nhất hưởng', làm tiệc cưới bù, để em nở mày nở mặt là thê t·ử của Chu Cảnh Trần ta..."
Nàng vội che miệng Chu Cảnh Trần lại, "Cảnh Trần chàng đừng nói thế, gả cho chàng thiếp chưa bao giờ thấy tủi thân. Thiếp chưa từng trách chàng, cha mẹ thiếp cũng vậy. Chỉ cần được ở bên chàng, dù ngày có khổ mấy thiếp cũng thấy hạnh phúc. Tam chuyển nhất hưởng giờ ở n·ô·ng thôn mình cũng chẳng dùng đến, có hay không không quan trọng. Tiệc cưới đợi về rồi làm cũng được, dù sao ở đây ta cũng chẳng có người thân."
Không có lễ hỏi, không có tiệc cưới, tùy tiện nhờ người xây một gian nhà gạch nhỏ là thành vợ chồng với Chu Cảnh Trần, gả đi còn khổ hơn lúc chưa, thật lòng Thẩm Tuyết đã từng oán thán, hối hận. Nàng bất chấp hủy hoại thanh danh để trèo cao với Chu Cảnh Trần, là vì coi trọng túi da và gia thế của hắn, gả cho hắn là có thể một bước lên trời. Nếu gả cho Chu Cảnh Trần mà không được sống ngày sung sướng, Thẩm Tuyết đã bỏ chạy từ lâu rồi, trước mắt nghe Chu Cảnh Trần hứa hẹn bánh vẽ, Thẩm Tuyết ăn no căng bụng, vì tương lai tươi sáng, chút khổ hiện tại chẳng là gì.
Bánh vẽ đã hứa sợ Thẩm Tuyết tỉnh ngộ, Chu Cảnh Trần không thể không móc túi, đưa một đồng tiền và một cân kẹo, "Tiểu Tuyết, mấy ngày nay em vất vả nhiều rồi, tiền với phiếu này em cầm lấy, rảnh thì mua chút t·h·ị·t về bồi bổ."
Thẩm Tuyết nhanh tay giấu tiền vào túi, giọng nhỏ nhẹ, "Cả hai ta đều mệt, đợi xong vụ thu em sẽ đi mua t·h·ị·t về, làm t·h·ị·t kho tàu ăn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận