Xuyên Vào Niên Đại Văn Ta Không Đi Nội Dung Cốt Truyện

Xuyên Vào Niên Đại Văn Ta Không Đi Nội Dung Cốt Truyện - Chương 404: Vẫn là ngươi hạnh phúc (length: 7809)

Thẩm Thu trở về bảo mọi người đọc sách, dù sao hiện tại cũng không có việc gì muốn làm, Thẩm Gia Bảo bọn họ đêm đó đem sách giáo khoa trước kia lấy ra, bắt đầu đọc sách ôn lại tri thức trước kia, bầu không khí học tập trong nhà là vô cùng tốt.
"Tiểu Thu, Đại muội muội sao đột nhiên lại bảo chúng ta xem sách? Hiện tại chúng ta đi làm cũng không dùng đến tri thức trong sách giáo khoa mà." Bọn họ làm việc toàn bộ nhờ sức lực của một đám người, tri thức trong sách giáo khoa hoàn toàn không dùng tới.
Thẩm Gia Bảo cho đứa em trai này một cái tát, "Đại muội muội kêu chúng ta đọc sách, chúng ta cứ xem là được, ngươi lắm lời như vậy để làm gì, Đại muội muội còn có thể h·ạ·i chúng ta chắc."
Thẩm Gia Quốc phụ họa, "Đúng đấy, Nhị ca ngươi muốn xem không vô được thì đi ra ngoài mà tìm bạn gái đi.
Tìm bạn gái với đọc sách ngươi chọn một đi."
Thẩm Gia Vệ đến bây giờ ngay cả đối tượng còn không có, vẫn là bị người trong nhà cằn nhằn nhắc đến chuyện đối tượng.
Đang chuẩn bị làm cơm tối thì Trương Thúy Thúy nghe thấy tiếng liền mở miệng, "Gia Vệ, Tam đệ ngươi nói đúng đấy, nếu không xem được sách thì ra ngoài kia mà tìm đối tượng đi.
Con nói xem con đi, cháu gái con cũng đã lớn tướng rồi mà đến giờ con còn chưa có đối tượng, có thấy dọa người không hả.
Giờ ta đi ra ngoài, người ta mở miệng ra là, 'Thằng thứ hai nhà chị sao còn chưa lấy vợ, có phải người ngợm có tật xấu gì không?' làm cho mẹ mày giờ chả muốn đi đâu cả, đúng là đồ không nên thân."
Bị mẹ ruột nói, Thẩm Gia Vệ không thể trừng mẹ ruột của mình, hắn có thể trừng Thẩm Gia Quốc, không chỉ trừng Thẩm Gia Quốc, hắn còn đấm cho Thẩm Gia Quốc một quyền.
Thẩm Gia Quốc và Ngụy Phương Thảo kết hôn cũng hơn một năm, hiện tại trong bụng đã có hơn bốn tháng em bé.
Trong nhà có ba đứa cháu trai, cháu đích tôn lớn nhất đã có con gái, cháu trai thứ ba cũng sắp làm cha đến nơi, chỉ có cháu thứ hai còn chưa kết hôn Thẩm lão thái cũng nôn nóng theo.
Vừa về đến ngày thứ hai liền nghĩ thu xếp thân cận cho cháu trai thứ hai, Thẩm Gia Vệ thật sự không có tâm tư kết hôn, thấy bà nội có ý nghĩ này, trực tiếp chạy đi luôn, không ở nhà mà đợi.
Làm Trương Thúy Thúy tức giận đến độ muốn đuổi thằng con thứ hai ra khỏi nhà.
Thẩm Xuân Linh trở về, con gái nàng là Ngô Tiểu Phân đến nhà tìm nàng khóc lóc sướt mướt, "Nương, lần này người phải làm chủ cho con đó, chồng con hắn đ·á·n·h con, ngày nào hắn cũng đ·á·n·h con, người mau kêu mấy anh Đại biểu cho con trút giận."
Thẩm Xuân Linh nhìn bộ dạng cả người con toàn là thương tích, trong lòng cảm thấy khó chịu, "Con muốn bọn họ giúp con trút giận thế nào?"
"Kêu mấy anh Đại biểu đi nhà con hù dọa hắn một chút, cảnh cáo hắn không cần đ·á·n·h con nữa, tốt với con một chút là được rồi."
"Cảnh cáo thôi á? Không đ·á·n·h cho một trận?"
Ngô Tiểu Phân lắc đầu, "đ·á·n·h hắn á? Vậy không được, hắn là chồng con, Đại biểu ca sao có thể đ·á·n·h hắn được, nếu lỡ đ·á·n·h ra tốt x·ấ·u gì, sau này con phải làm sao?
Bà nội con bảo, chồng là t·h·i·ê·n của vợ, vợ phải dựa vào chồng mà sống cả đời, mặc kệ chồng có sai thế nào đi nữa cũng không thể đ·á·n·h chồng mình.
Con gái Ngô gia chúng ta không giống con gái Thẩm gia các người, không có chút gia giáo nào, nương à, người khuyên nhủ Nhị biểu tỷ đi, chị ấy ngày nào cũng đ·á·n·h chồng mình là không đúng, loại con dâu như thế, là bị người ta phỉ n·h·ổ ."
Người mà nàng nói là Nhị biểu tỷ Thẩm Tuyết, chuyện Thẩm Tuyết đ·á·n·h chồng thì làng tr·ê·n xóm dưới đều biết, Ngô Tiểu Phân kh·i·n·h thường cái người Nhị biểu tỷ này lắm, quá không ra cái thể thống gì, có ai đời con gái lại đ·á·n·h chồng bao giờ.
Thẩm Xuân Linh cạn lời nhìn đứa con gái này, tuy rằng a, Thẩm Tuyết ngày cũng sống như gà bay c·h·ó sủa, nhưng mà người ta mà n·ổi đ·i·ê·n lên, thì không bao giờ để bản thân mình phải chịu ấm ức cả.
Còn nàng ta thì hay rồi, mình bị chồng đ·á·n·h cho không ra gì, vẫn còn bảo vệ chồng mình, không biết trong đầu nàng ta chứa cái gì nữa.
"Con về đi, ta không phải mẹ con, sau này đừng đến đây nữa, không phải bà nội con tốt với con lắm sao, con không phải có hai người anh trai sao, tìm bà nội con, tìm anh trai con giúp con trút giận đi."
"Nương, sao người có thể như vậy, con lấy chồng người không cho thêm của hồi môn thì thôi đi, bây giờ con bị người ta k·h·i· ·d·ễ người còn không giúp con, con có phải con ruột của người không.
Người mỗi ngày ở nhà mẹ đẻ ăn ngon uống tốt sống, tr·ê·n chân thì xỏ, tr·ê·n người thì mặc toàn đồ mới, cuộc sống của con khổ sở như vậy mà người cũng không giúp con, có ai làm mẹ như người không."
Nàng còn chỉ trích mẹ ruột Lưu p·h·án Thê đang ở trong phòng nghe không chịu n·ổi nữa, "Ôi chao, ta còn tưởng là ai đang kêu ở ngoài kia chứ, hóa ra là Tiểu Phân à, Tiểu Phân không phải thím Lưu nói cháu đâu, cháu sao có thể nói chuyện với thím cháu như thế hả.
Không biết lớn nhỏ, Ngô gia các cháu dạy cháu kiểu gì vậy, tự cháu cứ đòi gả cho cái người đó, thím cháu khuyên cháu, cháu có nghe đâu, giờ sống không ra gì rồi quay về nhờ thím cháu giúp đỡ?
Cháu tự nhìn lại mình đi, mặt dày đến mức nào rồi hả, thím cháu có nợ gì cháu đâu, cháu còn đứng ở ngoài cửa nhà ta kêu la nữa thì lát nữa ta bảo Gia Bảo đến nhà cháu đ·á·n·h chồng cháu."
Vừa nghe nói đến muốn đ·á·n·h chồng nàng, Ngô Tiểu Phân xoay người bỏ chạy, người Thẩm gia đều là không nói lý lẽ, nếu mà thật sự đến nhà nàng đ·á·n·h chồng nàng thì chồng nàng còn lành lặn được chắc?
Nàng tìm đến Thẩm Xuân Linh là muốn xin chút tiền, muốn bà ấy che chở mình chứ không phải là muốn tìm người đ·á·n·h chồng nàng.
Thấy nàng ta chạy nhanh như vậy, Lưu p·h·án Thê nhìn cái người Nhị cô tỷ không nên thân này cũng có chút tức giận, "Nhị tỷ à, lần sau con nhỏ đó mà đến thì tỷ cầm chổi đuổi nó ra ngoài là được rồi, sao có thể để cho nó nói tỷ chứ.
Tỷ phải luôn luôn nhớ kỹ thân ph·ậ·n của tỷ, tỷ l·y· ·h·ô·n rồi, tỷ không nh·ậ·n bọn nó, tỷ không phải là mẹ của bọn nó, nhiều nhất thì chỉ là nhận là thím thôi, không cần phải đối xử với nó ôn nhu như vậy."
"Tam đệ muội nói đúng, sau này Nhị tỷ sẽ theo muội mà học tập."
"Đúng là tỷ phải th·e·o em học tập đấy, chị nhìn xem em uốn nắn cái con bé Thẩm Tuyết kia tốt biết bao."
Cha mẹ chồng và Nhị cô tỷ trở về cùng bọn họ hàn huyên không ít chuyện ở quân đội, Lưu p·h·án Thê biết Thẩm Tuyết muốn biết chuyện của Thẩm Thư Ngọc, đi ra ngoài cùng đứa cháu gái ở cùng thôn nói chuyện phiếm.
"Nương, ông nội con với bà nội con không phải từ quân đội trở về rồi sao, sao, có phải là ở quân đội sống không tốt không, trong bộ đội có phải điều kiện rất gian khổ không, con nghe nói nhà ở thì dột tứ tung buổi tối ngủ có phải cứ phải cuộn tròn người lại mà r·u·n r·u·n không."
Thẩm Tuyết muốn nghe từ miệng mẹ nàng nói là Thẩm Thư Ngọc ở trong quân đội sống không tốt, ở trong lòng cũng ngầm thừa nh·ậ·n là Thẩm Thư Ngọc sống không tốt.
Bà nội bà nội nhà nàng nhất định là ở quân đội sống không tốt nên mới trở về, nếu không thì ông bà trân trọng Thẩm Thư Ngọc như vậy, sao có thể nỡ lòng bỏ mà về được.
"Cũng tàm tạm, ông bà con trở về béo thêm mười cân, còn mang theo một túi lớn đồ đạc trở về, người trong nhà ai cũng có phần.
Cấp bậc của con rể cháu bác đặt ở đó, sao có thể ở cái căn phòng mà đến mức xoay người cũng tốn sức được.
Vẫn là con hạnh phúc đấy, vạn dặm mới tìm được một người, lại còn chọn được một người đàn ông có tiền, nhà chồng ở nhà rộng đến nỗi đi lại không hết, tốt quá rồi, mùa đông cả nhà nh·é·t chung một chỗ thì ấm phải biết."
Thẩm Tuyết: "..."
"Nương, nếu người không có chuyện gì khác thì người về đi, con còn phải chăm sóc con."
Nhắc đến chuyện chăm sóc con cái, Lưu p·h·án Thê nhìn thấy Đại Nha bẩn thỉu ở ngoài cửa, con nít không hiểu chuyện, trên mặt đất thấy cái gì cũng nh·é·t vào miệng, rồi lại xoa lên người.
Quần áo của con nít trong thôn tuy rằng cũ, nhưng mà không dơ bẩn, còn Đại Nha thì cả người dơ dáy, rõ ràng là Thẩm Tuyết không hề quan tâm đến con cái...
Bạn cần đăng nhập để bình luận