Xuyên Vào Niên Đại Văn Ta Không Đi Nội Dung Cốt Truyện

Xuyên Vào Niên Đại Văn Ta Không Đi Nội Dung Cốt Truyện - Chương 343: Cữu cữu, mợ (length: 7630)

"Thư Ngọc, ba mẹ có phải chịu rất nhiều khổ không, Đào Đào có phải thường xuyên khóc?"
Ba mẹ là nhân viên nghiên cứu khoa học, luôn phải dùng đến trí nhớ trong c·ô·ng tác, người bị điều xuống nông thôn đều phải làm việc khổ sai, ăn ít lương thực nhất, không biết ba mẹ thân thể có chịu nổi không.
Còn có Đào Đào của nàng, đứa nhỏ này đặc biệt quấn người, lại hay khóc, ngày bị điều xuống nông thôn khổ sở như vậy, sợ là thường xuyên khóc.
"Bọn họ đều rất tốt, mới đầu làm việc thân thể x·á·c thực không chịu được, hiện tại từ từ cũng quen rồi, ta ở nhà thường xuyên mang đồ qua cho họ bồi bổ thân thể, ngoài việc làm mệt một chút thì mọi thứ đều tốt.
Đào Đào là đứa bé hiểu chuyện, rất ít khóc, ban ngày còn giúp gia nãi làm việc.
Ở trong thôn cũng không ai k·h·i· ·d·ễ, hắn còn kết bạn được không ít, tr·ê·n ảnh chụp bọn nhỏ chơi với hắn rất vui vẻ..."
Thẩm Thư Ngọc kể lại từng việc, La Ngọc Lan nghe mà an lòng, "Như vậy cũng tốt, như vậy là tốt rồi."
Dương Thành biết thê t·ử lo lắng cho ba mẹ và nhi t·ử, buổi tối cơ hồ ngủ không yên giấc, "Biết bọn họ không sao, đêm nay có lẽ sẽ ngủ ngon hơn."
"Có thể, có thể."
Để bọn họ trò chuyện trong phòng, Cố Kiện Đông đi ra nói với ba mình, "Dương Thành là cữu cữu của Thư Ngọc."
Đến nước này thì Cố Trường Phong biết chuyện gì xảy ra, hắn liền nói thảo nào cảm xúc của Lão Cố lại không được t·h·í·c·h hợp như vậy.
Hứa bác sĩ cười, "Lão Cố, lão Dương là cữu cữu của con dâu ngươi, sau này ông nên chiếu cố nhà họ nhiều hơn đấy."
"Nói cứ như ta trước giờ không chiếu cố ấy." Ai mà chẳng khó khăn, thứ gì cũng t·h·iếu, hắn là lữ trưởng, nhà nào có gì đều lấy một ít ra chia cho họ, dây lưng quần còn c·h·ặ·t hơn cả của họ.
Nhân cơ hội mọi người đã nh·ậ·n ra nhau, Cố Trường Phong mời Dương Thành và La Ngọc Lan đến nhà ăn cơm tối, vừa ăn vừa trò chuyện.
Dương Thành đồng ý, hắn còn nhiều chuyện muốn trò chuyện với cháu gái.
"Vậy các ngươi cứ nói chuyện đi, ta và Kiện Đông về nhà nấu cơm."
Thẩm Thư Ngọc và cữu cữu mợ nói chuyện phiếm trong phòng, cũng là lúc này nàng mới biết hóa ra mình còn có một người anh họ lớn hơn Thẩm Thư Ngọc sáu tuổi, nhưng đã hy sinh trong một lần làm nhiệm vụ.
Mãi sáu bảy năm sau họ mới vượt qua được nỗi đau m·ấ·t con, sau đó mới có thêm tiểu nhi t·ử Đào Đào, dù đã có tiểu nhi t·ử, họ vẫn không quên đi đại nhi t·ử, mỗi khi nhìn thấy tiểu nhi t·ử đều nhớ tới đại nhi t·ử, cả hai người đều cho rằng đây là đại nhi t·ử trở lại bên cạnh họ một lần nữa.
Từ sau khi đại nhi t·ử qua đời, trong nhà luôn nặng nề, không có chút sinh khí nào, Đào Đào ra đời, nhà mới thật sự là một mái nhà.
Nhưng chưa được mấy năm thì người trong nhà đều bị điều xuống nông thôn, tiểu nhi t·ử còn nhỏ tuổi cũng phải chịu khổ cùng người lớn, Dương Thành và La Ngọc Lan luôn cảm thấy áy náy với Đào Đào.
Nếu tiểu nhi t·ử gặp chuyện gì khi bị điều xuống nông thôn, e rằng hai vợ chồng sẽ không thể t·h·a· ·t·h·ứ cho chính mình cả đời.
May mà cháu gái nói cho họ biết con trai và ông bà ở n·ô·ng thôn đều khỏe mạnh, họ mới bớt lo lắng phần nào.
Thẩm Thư Ngọc không hỏi họ sống có tốt không, ai có mắt đều thấy cữu cữu mợ sống không tốt, nếu không thì cữu cữu đã không ngất xỉu, chắc chắn là do nhịn ăn để tiết kiệm lương thực nên mới như vậy.
Nếu không có củ cải trắng, nếu nàng không đi về phía vườn ươm cây giống, không ai p·h·át hiện ra cữu cữu bị cát che lấp, thì cữu cữu có lẽ...
Ông ngoại bà ngoại đã m·ấ·t đi con gái, cháu trai cả, nếu giờ lại m·ấ·t đi con trai nữa, thì họ không chịu nổi đâu.
Cả cữu cữu và mợ đều gầy đến mức da bọc xương, hai má hốc hác, Thẩm Thư Ngọc nhìn mà trong lòng rất khó chịu, "Cữu cữu, mợ, sau này mỗi tháng cháu sẽ gửi lương thực về, hai người nhớ nhận."
"Không cần gửi đâu, tuy cuộc sống của chúng ta có vẻ không tốt lắm, nhưng vẫn có lương thực, không để cháu chết đói được, cháu đừng gửi gì hết, chúng ta vẫn khỏe, chỉ là nhờ gia nãi cháu chiếu cố ông ngoại bà ngoại cháu nhiều hơn thôi."
Cháu gái tuy có c·ô·ng tác, mà lương của con rể cháu gái cũng không thấp, nhưng họ còn có gia đình riêng, song thân hai bên cần phải lo, chỗ này một ít, chỗ kia một ít, e là tiền cũng không đủ tiêu.
Họ chưa từng chiếu cố cháu gái ngày nào, sao có thể để cháu gái tiếp tế cho họ được, họ là cữu cữu và mợ, đâu phải cha mẹ ruột, nhỡ con rể cháu gái có ý kiến hoặc cha mẹ bên đó có ý kiến, thì cuộc sống của cháu gái sợ là không dễ dàng.
Đương nhiên là họ sẽ không nói ra nếu có ý kiến trong lòng, nhưng ý kiến không nói ra được, thỉnh thoảng cau có khó chịu thì mới là vấn đề lớn.
Thẩm Thư Ngọc chỉ nói một tiếng với họ, việc họ từ chối gửi đồ về, nàng không để tâm, nàng không biết thì thôi, chứ biết rồi mà không quan tâm thì còn ra thể thống gì.
Qua thời gian ngắn ngủi ở chung, nàng biết trong lòng cữu cữu và mợ xem nàng là người nhà. Cữu cữu thì thôi đi, mợ vừa nghe cháu gái nói đến ba chữ này liền có thể gọi ngay tên nàng, có thể thấy được họ coi nàng như người nhà.
Thẩm Thư Ngọc chưa từng gặp họ, ban đầu có chút xa lạ, nhưng sau khi họ ân cần hỏi han cuộc sống của nàng những năm qua, Thẩm Thư Ngọc rất nhanh đã thân thiết với cữu cữu và mợ.
"Con rể cháu gái tên Kiện Đông à, tiểu t·ử này nhìn cũng không tệ, mợ thấy nó rất xem trọng cháu đấy.
Nhưng chúng ta không thể chỉ dựa vào đàn ông, trên đời này ngoài người thân ra thì không ai yêu thương mình vô điều kiện, người không có quan hệ m·á·u mủ tốt với cháu là may mắn, nhưng không ai có thể đảm bảo cái may mắn này sẽ kéo dài, lỡ một ngày nào đó nó không còn xem cháu là quan trọng nữa, chúng ta cũng phải bình thản chấp nhận.
Nếu cuộc sống không vui vẻ, chúng ta sẽ đổi cách s·ố·n·g."
Lời của mợ nói hơi hàm ý, Thẩm Thư Ngọc hiểu, nếu Cố Kiện Đông đối xử không tốt với nàng, thì thay người đàn ông khác.
Nhưng nếu nàng không lấy nhầm người, thì sẽ không có cơ hội tái giá này.
Cố Kiện Đông đối với nàng rất tốt, nàng muốn tìm cớ gây sự cũng không tìm được cơ hội.
"Mợ, cháu biết rồi ạ."
La Ngọc Lan ân cần sờ đầu nàng, "Thật là một đứa trẻ ngoan, mợ càng nhìn Thư Ngọc của chúng ta càng t·h·í·c·h."
"Cữu cữu, mợ, Thư Ngọc, cơm chín rồi, về nhà ăn cơm thôi." Cố Kiện Đông đến gọi.
Củ cải trắng cũng đi theo lại, Dương Thành nhìn thấy con c·h·ó mực liền ngồi xổm xuống s·ờ đầu nó, "Đây là củ cải trắng à, cám ơn củ cải trắng đã cứu ta, đợi có dịp ta mời mi ăn xương lớn."
Củ cải trắng nhe răng, l·i·ế·m Dương Thành, cái đuôi vẫy mừng rỡ, củ cải trắng biết nó cứu người là cữu cữu của Thẩm Thư Ngọc, nó vui vẻ thân cận với ông.
Nó lượn quanh chân Dương Thành rồi lại đến chân La Ngọc Lan, còn giơ móng lên muốn bắt tay với La Ngọc Lan, La Ngọc Lan cười đưa tay ra, "Củ cải trắng thông minh thật."
Tô Nguyệt Hồng đợi họ ở cửa, chờ họ đến, cười đón họ vào nhà, "Đều là người một nhà cả, sau này đến nhà ăn cơm nhiều vào, người một nhà không cần k·á·c·h khí như vậy, cơm chín là các cháu cứ qua đây."
Tô Nguyệt Hồng biết Dương Thành và La Ngọc Lan là cữu cữu mợ của con dâu thì rất vui.
Đây là anh chị của bạn thân, cô chưa từng gặp họ, đến nỗi đều ở Đại Tây Bắc mà Tô Nguyệt Hồng cũng không nh·ậ·n ra, thế nhưng bạn thân đã kể chị dâu và anh trai rất thương cô, bây giờ Thư Ngọc nh·ậ·n ra họ thì Thư Ngọc lại có thêm hai người thân...
Bạn cần đăng nhập để bình luận