Xuyên Vào Niên Đại Văn Ta Không Đi Nội Dung Cốt Truyện

Xuyên Vào Niên Đại Văn Ta Không Đi Nội Dung Cốt Truyện - Chương 362: Bọn họ đều là huynh đệ của ta (length: 7620)

Thẩm Thư Ngọc ở nhà đợi đến rất thoải mái, ở quân đội Cố Kiện Đông một chút cũng không quen, về nhà lạnh tanh không có củ cải trắng ra nghênh đón, buổi tối ngủ không có thơm thơm mềm mại tức phụ ôm cũng một chút không quen.
Không quen thì không quen, hắn không có ý định gọi Thẩm Thư Ngọc trở về, Thư Ngọc rời nhà lâu như vậy, trở về một chuyến khẳng định muốn ở lại một thời gian thật tốt bồi bồi gia nãi.
Chỉ là ở tr·ê·n điện thoại không ít làm nũng, cũng bởi vì hắn tiền lương cao, gọ·i điện gây ra dòng điện, đổi lại người khác ai bỏ được tiêu số tiền này.
Thẩm Thư Ngọc cũng chiều hắn, "Được rồi, ta biết ngươi nhớ ta, ta cũng nhớ ngươi, chờ thêm chút nữa ta liền trở về."
Vì muốn huấn luyện, Cố Kiện Đông không thể nói chuyện với nàng lâu, điện thoại vừa cúp, Lưu Nguyệt Viên cùng Tiểu Thu vẻ mặt chế nhạo nhìn nàng, học giọng nàng nói chuyện, "Được rồi, ta biết ngươi nhớ ta, ta cũng nhớ ngươi ~"
Đầu năm nay giữa vợ chồng biểu đạt tình cảm cho nhau đều rất hàm súc, như Thẩm Thư Ngọc thẳng thắn nói ta nhớ ngươi rất ít khi nói, dù nói cũng là hai người ở trong phòng nói, không ai như nàng ở bên ngoài gọi điện thoại nói.
Thẩm Thư Ngọc bị hai người trêu ghẹo cũng không thẹn th·ùn·g, "Các ngươi đều học ta một chút, đàn ông đều th·íc·h ăn kiểu này."
Thẩm Thu như có điều suy nghĩ, Lưu Nguyệt Viên tỏ vẻ đã học được, "Đã hiểu, đàn ông ngươi ở đầu dây bên kia sợ là đều hưng phấn nhảy dựng lên."
Thẩm Thư Ngọc làm c·ô·ng tác trực tổng đài với đồng nghiệp Lưu Nguyệt Viên chỗ không tệ, Lưu Nguyệt Viên biết nàng trở về cố ý bảo Thẩm Thu rủ Thẩm Thư Ngọc ra ngoài nàng muốn mời ăn cơm.
Thẩm Thư Ngọc xem thời gian đợi các nàng sắp đến giờ tan tầm ra tới, trưa hôm nay các nàng ở tiệm cơm quốc doanh ăn cơm, hôm nay không có đồ ăn mặn, tr·ê·n bảng đen chỉ viết có mì và sủi cảo, ba người các nàng đều gọi một phần sủi cảo.
Thẩm Thư Ngọc không muốn ủy khuất chính mình một phần ăn không đủ no nàng lại gọi thêm hai phần.
"Bây giờ khẩu vị ngươi tốt thật; may đàn ông ngươi có bản lĩnh, bằng không thật đúng là nuôi không n·ổi ngươi."
Thẩm Thu nói tiếp, "Đại tỷ của ta không cần anh rể nuôi, Đại tỷ của ta tự có c·ô·ng tác có thể nuôi được n·ổi chính mình, Đại tỷ của ta rất lợi h·ạ·i ."
"Phải, phải, ta biết Đại tỷ ngươi lợi h·ạ·i ."
Ba người nói nói cười cười ở tiệm cơm ăn no mới ra ngoài, bữa sủi cảo này tiền là Lưu Nguyệt Viên trả, Thẩm Thư Ngọc không giành với nàng, nghĩ hôm khác nàng lại mời lại cũng như vậy.
Vẫn còn chút thời gian các nàng đi ngang qua tiệm chụp ảnh, Thẩm Thu nói muốn cùng Đại tỷ chụp một tấm ảnh, giờ nàng đã có c·ô·ng tác, mỗi tháng đều có tiền lương, chụp ảnh nàng cũng bỏ được.
Thẩm Thư Ngọc vốn có máy ảnh chẳng qua máy ảnh ở quân đội nàng không mang về. Hiện tại chụp ảnh chỉ có thể đi tiệm chụp ảnh, tốn một hai đồng Thẩm Thư Ngọc không để ý, nàng để ý là ông chú tiệm chụp ảnh chụp ảnh có chút qua loa.
Các nàng vừa ngồi xuống hắn ấn máy ảnh, răng rắc một tiếng liền nói chụp xong rồi, các nàng còn chưa kịp điều chỉnh tư thế, cũng không biết chụp ảnh có chụp các nàng trợn không mở mắt không.
Nói sẽ chụp hai tấm ảnh màu sắc rực rỡ, hai tỷ muội ra khỏi tiệm chụp ảnh, Thẩm Thu thì thầm với Đại tỷ, "Đại tỷ, sao em cảm thấy chụp ở tiệm ảnh chụp còn không bằng chúng ta tự chụp."
Giờ các nàng là chưa thấy ảnh chụp nhưng ông chú kia quá tùy ý, nàng cảm giác ảnh chụp sẽ không ra gì.
"Đợi lấy ảnh chụp sẽ biết, nếu không hài lòng lần sau ta mang máy ảnh về, chúng ta tự chụp."
Đi đại Tây Bắc nàng cùng Cố Kiện Đông đều quên mang máy cơ tiến vào, nếu mang máy ảnh đi, bọn họ còn có thể cùng ba mẹ chụp hai tấm, cũng có thể cho cậu, mợ chụp ảnh cho ông ngoại, bà ngoại xem.
"Được, đợi ngươi lần sau trở về chúng ta lại chụp hai tấm."
Thẩm Thu và Lưu Nguyệt Viên sáng mai còn phải đi làm, đến c·ô·ng xã Thẩm Thư Ngọc tách ra các nàng.
Thẩm Thư Ngọc đi một chuyến chợ đen trong thành, chuyển hơn một ngàn cân lương thực đi ra, cầm một xấp đại đoàn kết nhanh nhẹn về nhà.
Tiền đúng là một thứ tốt, nghĩ đến tiền trong không gian, tâm trạng Thẩm Thư Ngọc không biết tốt bao nhiêu, chút phiền lòng cũng không có.
Hôm nay không có tuyết, Thẩm Thư Ngọc về nhà để xe đ·ạ·p nói với gia nãi một tiếng nàng muốn lên núi, nàng hiện đang mang thai, Thẩm lão đầu, Thẩm lão thái không sao yên tâm để chính nàng một mình lên núi. "Ngoan bảo, muốn ăn th·ịt thì chúng ta mua là được, trời lạnh thế này đừng lên núi, nãi không yên lòng."
"Nãi, không sao đâu, cháu muốn lên núi đi dạo."
Đứa nhỏ này có chủ ý, Thẩm lão đầu, Thẩm lão thái chiều cháu gái hết mực, lời nặng lời nhẹ họ không nỡ nói một câu, "Con lên núi cũng được, bảo đại ca con đi th·e·o con."
"Tốt; vậy đại ca theo giúp con lên núi."
Vẫn còn đang ngủ trong chăn Thẩm Gia Bảo bị người nhà gọi dậy, Thẩm Gia Bảo vẫn còn rất mệt, nghe được muốn cùng Đại muội muội lên núi, hắn cưỡng ép bản thân bật dậy, nắm một nắm tuyết xoa lên mặt, lạnh đến hắn nhe răng trợn mắt, thoáng chốc tỉnh táo.
Đứng bên cạnh xem Thẩm Thư Ngọc: Thật là làm khó đại ca của nàng .
Hai anh em khoác giỏ đi ra, gặp gỡ Kim Bảo và Cẩu Đản đang ra ngoài chơi, "Anh Gia Bảo, chị Thư Ngọc anh chị đi đâu vậy ạ?"
"Lên núi, các cháu có đi không?"
"Đi, chúng cháu đi nhặt ít cành cây về đốt."
Cành cây trong nhà cơ bản đều do đám nhóc con nhặt về, chúng đều hiểu chuyện, thấy trong nhà không còn nhiều cành cây đều sẽ tự giác lên núi nhặt.
Tr·ê·n đường tuyết rất dày, phải từng bước một mở đường, lên núi mất thời gian gấp đôi so với bình thường.
Thẩm Gia Bảo sợ Đại muội muội ngã, tìm một cây gậy gỗ vừa tay bảo nàng ch·ốn·g khi đi đường.
Thẩm Kim Bảo trong n·g·ự·c ôm Kim Nhất còn không quên chiếu cố nàng, "Chị Thư Ngọc, chị đi chậm một chút, cẩn th·ậ·n ngã ạ."
"Được; chị Thư Ngọc biết rồi ."
Đứa nhỏ này mỗi ngày ôm ngỗng, dù đi làm, nó cũng mang ngỗng th·e·o, chỉ cần nó ở đâu là có ngỗng của nó, Thẩm Gia Bảo đã sớm muốn hỏi nó, "Kim Bảo, cháu ngày nào cũng mang ngỗng theo, cháu không sợ mệt à."
"Không mệt ạ, chúng đều là anh em của cháu, mang anh em mình theo đâu có mệt."
"Sao không để ở nhà?"
"Để ở nhà mẹ cháu sẽ ăn anh em cháu, mẹ cháu xem Kim Nhất, Kim Nhị, Kim Tam không vừa mắt."
Ngô Hoa sao có thể nhìn vừa mắt, ba con ngỗng này ngày nào cũng líu ríu nói là nuôi cho Thẩm Thư Ngọc không phải nuôi cho nhà họ, làm Ngô Hoa tức giận đến muốn đ·u·ổ·i con ra khỏi nhà.
"Mẹ cháu nhớ thương ăn Kim Nhất, Kim Nhị, Kim Tam, cháu ngủ đều ôm chúng nó ngủ, mẹ cháu một cọng lông ngỗng cũng không chạm được, chị Thư Ngọc, cháu giỏi không ạ?"
Thẩm Thư Ngọc x·oa x·oa đầu nó, "Kim Bảo nhất tuyệt."
"Mẹ cháu không được ăn, vậy chị Thư Ngọc được ăn à?" Thẩm Gia Bảo nghe không ít lần nó nói muốn hầm anh em của nó cho Đại muội muội ăn.
"Chị Thư Ngọc đương nhiên được ăn, ba con ngỗng này đều cho chị Thư Ngọc, anh Kiện Đông nuôi chúng tốt với cháu, cháu không có gì hảo có thể mang ra chỉ có thể đưa ngỗng cho chị Thư Ngọc tỏ chút lòng thành ạ."
Thẩm Thư Ngọc hôm nay lại được Kim Bảo tiểu khả ái sưởi ấm cả ngày, "Kim Bảo, nếu chị Thư Ngọc bắt được thỏ, chị nướng thỏ cho các cháu ăn, chân thỏ lưu cho Kim Bảo ăn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận