Xuyên Vào Niên Đại Văn Ta Không Đi Nội Dung Cốt Truyện

Xuyên Vào Niên Đại Văn Ta Không Đi Nội Dung Cốt Truyện - Chương 345: Áo khoác quân đội (length: 7423)

Hai vợ chồng Thẩm Thư Ngọc, Cố Kiện Đông ra sức khuyên bảo thì họ mới gật đầu, nói thật ra bảo lão nhà họ ăn cơm, Dương Thành cùng La Ngọc Lan thấy ngại.
Cậu, mợ nhà thật sự có thể nói là 'nhà chỉ có bốn bức tường', nồi niêu xoong chảo không có cái nào tốt, ngay cả chăn đều cứng đờ, bông kết thành cục, trong nhà củi lửa không nhiều, bọn họ buổi tối nhất định là tiếc đốt lò sưởi, trời rất lạnh, Thẩm Thư Ngọc cũng không biết cậu, mợ buổi tối chống chọi thế nào nữa.
La Ngọc Lan trong lòng trách cứ mình sao không cất chăn đi, để ngoại sinh nữ nhìn thấy, đứa nhỏ này trong lòng khẳng định không dễ chịu, dù sao đứa nhỏ này lương thiện.
Nàng xoa xoa tay, chạy tới chồng chăn lên, "Đây là nệm, mợ quên cất, để cháu chê cười rồi."
Thẩm Thư Ngọc nhìn xung quanh, chỉ có một cái rương trống không, đây không phải cái nệm gì cả, đây nhất định là họ dùng để đựng chăn.
Cố Kiện Đông ở cửa ra vào cũng nhìn thấy chăn, hắn nghĩ ngợi, xoay người đi ra, chốc lát sau cầm hai chiếc áo khoác quân đội lại đây, "Cậu, mợ, áo khoác quân đội của chúng cháu có hơi nhiều mặc không hết, để cũng chiếm chỗ, hai chiếc này nhờ cậu mợ chia sẻ bớt cho ạ."
Áo khoác quân đội dày dặn, ngủ còn có thể dùng thay chăn, ban ngày họ mặc, buổi tối đắp, không lo bị lạnh.
Áo khoác quân đội là món hàng bán chạy, đâu ra nhiều mà mặc không hết, ngoại sinh nữ tế tuy là lính, nhưng áo khoác quân đội đâu phải là bắp cải quân đội phát mỗi ngày. Dù là bắp cải, quân đội cũng không phát nhiều ngày như vậy, đầu năm nay vật tư khan hiếm lắm, họ không phải không biết.
Đứa nhỏ này nhất định là muốn họ nhận lấy nên mới nói vậy, "Quần áo dày chúng ta đều có, hai chiếc áo khoác quân đội này cháu cầm về cho ba mẹ cháu mặc."
"Ba mẹ cháu đều có rồi."
"Cậu, mợ, áo khoác quân đội chúng cháu có mấy chiếc cơ, để trong rương mặc không hết, lại còn chiếm chỗ. Hai người cứ nhận lấy đi, như vậy trong rương trống chỗ, cháu còn có thể may thêm vài bộ quần áo mới mặc, bằng không quần áo mới của cháu không có chỗ để."
La Ngọc Lan nhẹ nhàng điểm trán ngoại sinh nữ, "Được, được, cậu, mợ nhận lấy."
Tấm lòng của hai đứa nhỏ, họ nhận lấy là được.
Thẩm Thư Ngọc hướng Cố Kiện Đông nháy mắt, người đàn ông này thật là 'lòng ta tương thông', nàng còn chưa nói, hắn đã biết về lấy áo khoác quân đội, đợi về nàng phải khen thưởng người đàn ông hiểu chuyện này.
Thẩm Thư Ngọc muốn cậu, mợ mặc áo khoác quân đội trước để giữ ấm, đợi về nàng sẽ gửi chăn bông lại đây, bông cũng phải gửi nhiều một chút, dù sao không gian của nàng có trồng bông.
Bây giờ lấy ra nhất định là không được, lúc họ chạy tới không mang theo bông, nàng mà lấy bông cho cậu, mợ, Cố Kiện Đông khẳng định biết, đến lúc đó nàng cũng không biết giải thích với Cố Kiện Đông thế nào.
Thẩm Thư Ngọc không biết là người ta Cố Kiện Đông đã sớm biết trên người nàng có bí mật.
Áo bông Dương Thành, La Ngọc Lan mặc trên người một chút cũng không giữ ấm, Thẩm Thư Ngọc lập tức bảo cậu, mợ mặc áo khoác quân đội vào.
Áo khoác quân đội, họ kỳ thật cũng có đứa con trai cả phát áo khoác quân đội, nhưng bản thân không nỡ mặc, mới cầm về nhà cho họ mặc, áo cũ thì chính anh ta mặc, chỉ là lúc đó bị hạ phóng, họ chưa kịp thu dọn, áo khoác quân đội sớm đã bị đám 'Hồng Tụ' kia lấy mất, La Ngọc Lan nhớ lại đã thấy khổ sở.
"Áo khoác quân đội có khác, vừa mặc vào ta đã thấy toát mồ hôi."
Nghe trượng phu nói vậy, La Ngọc Lan cũng bật cười, "Áo khoác quân đội ngoại sinh nữ tế cho, đương nhiên ấm áp, không ấm áp thì con cháu nó cho ông làm gì."
Sắp đến giờ ăn cơm, hai người đều không ở nhà đợi, cùng Thẩm Thư Ngọc, Cố Kiện Đông cùng nhau ra phụ giúp chuẩn bị đồ ăn tối.
Bây giờ không giống thế kỷ 21, ăn Tết muốn ăn gì là có cái đó, cũng là nhờ Thẩm Thư Ngọc bọn họ mang thịt và rau khô, bữa cơm đoàn viên tối nay có thịt, có cơm, coi như là rất phong phú rồi.
Thẩm Thư Ngọc nói muốn ăn sủi cảo, Tô Nguyệt Hồng cũng gói một ít sủi cảo, họ vừa đến, Tô Nguyệt Hồng vừa gói xong sủi cảo.
"Nguyệt Hồng, trong nhà còn có việc gì cần làm, cô cứ việc phân phó chúng con, chúng con đâu thể ăn cơm không."
Đâu phải họ ăn cơm không, Thẩm Thư Ngọc đã bảo họ không cần mang đồ ăn lại đây, họ cứ muốn đem đến, Tô Nguyệt Hồng còn nói họ, "Nói gì vậy, đều là người một nhà, con nói ăn cơm không chẳng phải khách khí sao.
Con không nói ta cũng muốn nhờ các con phụ giúp, bằng không ta với Lão Cố hai người thật không kham nổi. Ngọc Lan, con giúp cô cắt ít dưa chua, lão Dương, con giúp cô xem nồi cơm, cơm chắc cũng gần được rồi."
Lại là sủi cảo, lại là cơm, tới nơi này cuộc sống khổ cực đã quen, La Ngọc Lan muốn nói sủi cảo để mai ăn, nghĩ lại đây đâu phải nhà mình, họ không ăn, Lão Cố với ngoại sinh nữ còn phải ăn.
Có bốn người lớn đang bận rộn, phòng bếp với trong nhà lại bé tẹo, Cố Kiện Đông với Thẩm Thư Ngọc liền không ở trong phòng chen lấn, Cố Kiện Đông đi gánh nước, Thẩm Thư Ngọc cùng hắn đi chung.
Đường này khá xa, Thẩm Thư Ngọc đi một chuyến về đến nhà đã thấy có chút mệt, "Thư Ngọc, em về phòng nghỉ ngơi đi, đừng đi cùng anh, anh gánh thêm hai chuyến nữa là đầy chum nước thôi, nhanh lắm."
Nhanh cái gì chứ, đường xa thế kia, đi đi về về, trời đã tối, nhưng cái này cũng không có cách, họ cần dùng nước, Cố Kiện Đông không gánh, Cố Trường Phong phải gánh thôi, họ đến, là muốn ba mẹ thoải mái một chút, Cố Kiện Đông giỏi việc gì hắn cố gắng làm.
Thẩm Thư Ngọc khỏe mạnh, kỳ thật nàng cùng Cố Kiện Đông gánh nước sẽ nhanh hơn, nhưng hắn và cha mẹ chồng đều không cho nàng làm việc, chưa mang thai Cố Kiện Đông đã không mấy khi để nàng làm việc, mang thai Cố Kiện Đông càng không cho nàng làm gì cả.
Nàng mà gánh nước, người đàn ông này có thể lo lắng đến gân xanh nổi lên mất.
"Vậy anh đi chậm thôi, nếu thấy thời tiết không ổn, phải nhanh về nhà đấy."
"Được."
Củ cải trắng không yên tâm để hắn một mình, vẫy đuôi đi theo Cố Kiện Đông phía sau.
Có củ cải trắng cùng hắn, Thẩm Thư Ngọc yên tâm, củ cải trắng rất thông minh, lại thường được Cố Kiện Đông huấn luyện, nếu có nguy hiểm, củ cải trắng là một người giúp đỡ rất tốt.
Thẩm Thư Ngọc vén rèm tử tiến vào, "Mẹ, mợ, còn việc gì cần làm không ạ?"
"Không có gì đâu, con ngồi xuống bồi chúng ta trò chuyện đi."
Trong phòng có lò sưởi nên rất ấm áp, cũng là nhờ có con trai, con dâu về, bằng không Cố Trường Phong, Tô Nguyệt Hồng bình thường cũng không nỡ đốt lò sưởi, đốt lò tốn củi, mà củi lửa đâu dễ kiếm, bình thường đều là tiết kiệm được chừng nào hay chừng ấy.
Nhưng bọn trẻ về, hoàn cảnh đã đủ khổ rồi, không thể để bọn trẻ cùng họ chịu lạnh, nếu chỉ có con trai thì không sao, con trai khỏe mạnh, lạnh chút cũng chẳng sao, nhưng con dâu thì không được, họ thương con dâu như con gái ruột vậy.
Con dâu mang thai, Tô Nguyệt Hồng không thể ở bên chăm sóc trong lòng đã thấy áy náy rồi, sao có thể để con dâu bị lạnh nữa...
Bạn cần đăng nhập để bình luận