Xuyên Vào Niên Đại Văn Ta Không Đi Nội Dung Cốt Truyện

Xuyên Vào Niên Đại Văn Ta Không Đi Nội Dung Cốt Truyện - Chương 181: Kiện Đông ca làm từ thiện tới (length: 7312)

Thẩm Thư Ngọc vừa nhìn hùng hài tử đối diện là biết ngay được người nhà nuông chiều mà lớn, Thẩm Thư Ngọc cố ý lấy bánh trêu chọc hắn, chọc giận hắn, tiểu thí hài tức giận đến khóc rống ầm ĩ: "Mau đưa cho ta, bằng không ta bảo nương ta đ·á·n·h ngươi, nương, nàng không cho ta ăn bánh, người mau kêu nàng."
"Diệu Tổ ngoan ngoãn, nương có bánh ngô đây này, con ăn tạm bánh ngô có được không, nếu muốn ăn bánh trứng gà, đợi đến nhà chị con, nương bảo chị mỗi ngày làm cho con."
Vừa dỗ nhi tử, người thím kia vừa mắng Thẩm Thư Ngọc: "Ngươi cái người này sao lại như vậy hả, có đồ ăn không chia cho nhi tử ta ăn thì thôi đi, ngươi còn cố ý trêu chọc nó."
Thẩm Thư Ngọc mặc kệ người thím kia, tiếp tục cầm bánh lắc lư trước mặt tiểu thí hài: "Thơm quá, đây là người nhà ta làm cho ta ăn đấy, đi ra ngoài nương ngươi không làm bánh trứng gà cho ngươi ăn à? Vậy là nương không thương con rồi, người lớn thương con nít đều sẽ làm bánh trứng gà cho con nít mà..."
Diệu Tổ nghe Thẩm Thư Ngọc nói vậy, liền nắm tay không ngừng đấm vào người mẹ: "Con không ăn bánh ngô, con không ăn bánh ngô, nương không thương con gì hết, không làm bánh trứng gà cho con, con không cần người, con ghét người, con muốn cha cưới cho con một người mẹ khác..."
"Lỗi của mẹ, lỗi của mẹ, vừa về đến nhà chị con, nương sẽ làm bánh trứng gà cho con ăn, được không? Lúc nãy xe đẩy nhỏ bán điểm tâm có trứng gà, còn có mì, nương đi mua cho con ăn."
Người thím kia trừng mắt nhìn Thẩm Thư Ngọc một cách hung tợn, ôm con trai bảo bối của mình rời khỏi chỗ ngồi. Sợ Thẩm Thư Ngọc lại nói ra lời gì khích bác, người thím kia đi đổi chỗ ngồi với người khác. Đổi chỗ rồi, Diệu Tổ vẫn không ngừng dùng tay đấm vào người mẹ, cho đến khi người thím kia mua trứng gà với mì về mới yên tĩnh. Thẩm Thư Ngọc nhếch mép cười, nhúc nhích thân thể, tựa lưng chợp mắt một lát.
Chợp mắt đến xế chiều, Thẩm Thư Ngọc mở mắt, mới có một ngày rưỡi thôi, nàng đã có chút nhớ Cố Kiện Đông, không biết lúc này Cố Kiện Đông đang làm gì.
Thẩm gia Bá Đại Đội.
Lúc này Cố Kiện Đông đang làm gì? Hắn đang thua thủy tinh viên bi.
Từ nhà ga trở về, hắn liền lấy hộp thủy tinh viên bi mới mua mà Thẩm Thư Ngọc cho hắn ra tìm tiểu đồng bọn chơi, mới nửa ngày đã thua m·ấ·t một nửa. Hiện tại vừa mới sáng, vừa dậy đ·á·n·h răng, rửa mặt xong, còn chưa ăn điểm tâm, hắn đã đi từng nhà gọi mấy đứa tiểu đồng bọn đầu củ cải trắng ra ngoài chơi viên bi.
Lúc này, hắn đang cùng một đám đầu củ cải ngồi dưới gốc cây đa lớn, b·ắ·n viên bi; trước kia Cố Kiện Đông chơi viên bi chỉ có thắng phần, hôm nay với hôm qua hắn cứ thua mãi. Cẩu Đản ngồi xổm tr·ê·n mặt đất, dùng ngón út làm điểm tựa, ngón trỏ vòng quanh viên bi, ngắm chuẩn viên bi cách đó không xa, ngón cái búng ra, viên bi của Cố Kiện Đông bị viên bi của Cẩu Đản b·ắ·n ra khỏi vòng. Cẩu Đản ngẩng đầu, giống như tướng quân khải hoàn trở về, trên mặt tràn đầy nụ cười chiến thắng. "Kiện Đông ca, anh lại thua rồi à, viên bi xinh đẹp của anh thuộc về em."
Cố Kiện Đông không hề có cái cảm giác nhụt chí khi thua viên bi, mười phần hào khí nói: "Của mày, của mày."
Viên bi của đám trẻ con đều là được thừa kế từ tay anh trai, mỗi một viên viên bi đều là bảo bối của bọn họ. Bất quá dù là bảo bối, chơi lâu thì viên bi cũng sẽ cũ, cũng sẽ có vết hỏng. Cho nên khi Cố Kiện Đông lấy ra một hộp lớn viên bi thủy tinh đủ mọi màu sắc, mắt của các bạn nhỏ ai nấy đều sáng rực lên, nhất là Cố Kiện Đông lại còn hay thua, vì thắng được nhiều viên bi mới của hắn hơn, đến giờ ăn cơm rồi mà bọn nhỏ vẫn không chịu về.
Thẩm Kim Bảo dùng ánh mắt của một kẻ p·h·á của nhìn hắn: "Kiện Đông ca, trước kia anh chơi viên bi giỏi lắm mà, sao hôm qua với hôm nay cứ thua mãi vậy, có phải là không quen tay không? Không quen tay thì đừng chơi viên bi nữa, cứ chơi thế này thì anh thua sạch mất."
Kiện Đông ca vừa cầm viên bi mới vào tay còn chưa kịp sờ cho ấm đã thua hết quá nửa rồi, Thẩm Kim Bảo cũng thấy xót thay hắn, Kiện Đông ca đúng là quá p·h·á sản, không biết tằn tiện gì cả.
Cố Kiện Đông túm hai viên bi có khảm hình dưa hấu bên trong đưa cho hắn: "Tiểu mập, cho mày đấy."
Thẩm Kim Bảo: Kỳ thật Kiện Đông ca p·h·á sản cũng tốt!
Thẩm Kim Bảo cất kỹ viên bi thủy tinh, trong lòng thầm nghĩ đợi đến khi chị sinh con, cậu sẽ dùng mấy viên bi mới này tặng cho con của chị, chắc chắn con chị sẽ rất t·h·í·c·h.
"Bắt đầu, bắt đầu."
Kết thúc một ván, Cố Kiện Đông thúc giục tiểu đồng bọn bắt đầu ván mới.
Tay của Cố Kiện Đông dường như không bị kh·ố·n·g chế vậy, rõ ràng viên bi của đối phương ở ngay trước mặt mà hắn vẫn b·ắ·n trượt. Trong vòng, một đám nhóc con cùng nhau cười ha ha, Thẩm Kim Bảo có chút nghi ngờ Kiện Đông ca của cậu cố ý nhường.
Sau một hồi suy nghĩ, Thẩm Kim Bảo đơn thuần cuối cùng cũng đưa ra được một kết luận, Kiện Đông ca của cậu là chuyên đến để p·h·át t·h·iện.
Hai chữ từ t·h·iện này là Thẩm Kim Bảo vừa mới học được ở trường vào hôm kia, hiện tại liền dùng nó lên người Cố Kiện Đông.
Thẩm Kim Bảo cười đến ngốc cả mặt, chọc chọc cánh tay Cố Kiện Đông: "Kiện Đông ca, anh tốt bụng thật đấy, anh quả không hổ là đại ca của bọn em."
Thẩm Kim Bảo biết Kiện Đông ca của mình chuyên đến để p·h·át t·h·iện tâm thì hết sức chăm chú b·ắ·n viên bi của cậu. Cuối cùng thắng được hơn mười viên, đều là viên bi khảm hoa, trông rất đẹp mắt.
Cẩu Đản, Hắc Đản bọn họ cũng thắng được không ít, trong vòng tròn người, trừ Cố Kiện Đông ra thì ai nấy đều thu hoạch rất phong phú, túi phồng lên toàn là viên bi thắng được. Trong đám trẻ con vang lên tiếng cười nói, bao gồm cả Cố Kiện Đông, người thua sạch hết viên bi. Tiểu oa nhi sao có thể không cười cơ chứ, đây đều là viên bi bọn họ dựa vào thực lực thắng được, chuyện này còn vui hơn cả nhặt được tiền ấy. Còn Cố Kiện Đông, người dựa vào thực lực thua sạch viên bi thì cũng vui vẻ siêu cấp, lời Thẩm Thư Ngọc giao phó trước khi lên đường hắn không nhớ một câu nào.
Hắn chỉ nhớ rõ câu "Chờ khi nào anh thua sạch chỗ viên bi này thì em sẽ về."
Hắc hắc, viên bi đã thua hết, chắc Thư Ngọc cũng sắp về đến nhà rồi, hắn xoa xoa đầu củ cải trắng của c·h·ó: "Củ cải trắng, đi thôi, chúng ta ra cửa thôn chờ Thư Ngọc về."
Một người một c·h·ó tung tăng đi ra cửa thôn, nhìn bóng lưng đặc biệt vui vẻ.
Phía sau, một đám oa oa ai nấy đều x·á·ch quần, nhe răng cười rầm rĩ đuổi theo: "Kiện Đông ca chờ bọn em với."
Trước khi xuất p·h·át, Thẩm Thư Ngọc mua thủy tinh viên bi cho Cố Kiện Đông, nàng nghĩ là Cố Kiện Đông ít khi thua khi chơi thủy tinh viên bi, hộp sắt kia đựng hơn một trăm viên bi, cứ tùy ý Cố Kiện Đông chơi thế nào cũng được. Chuyến này của nàng phải bốn năm ngày mới có thể trở về, có viên bi để chơi, Cố Kiện Đông sẽ không buồn.
Thẩm Thư Ngọc không biết hơn một trăm viên thủy tinh viên bi mà nàng chuẩn bị cho Cố Kiện Đông, hắn còn chưa chơi hết một ngày đã thua sạch rồi, hiện tại đứa nhỏ này cùng củ cải trắng đang ngồi dưới gốc cây đại thụ ở cửa thôn ngóng trông nàng trở về.
Thẩm Thư Ngọc bây giờ đang rất bận trên xe lửa, bởi vì nàng p·h·át hiện hai vợ chồng khả nghi là buôn người.
Về phần tại sao Thẩm Thư Ngọc biết bọn họ là vợ chồng, hai người ôm đứa bé vừa lên xe, khi đùa với đứa bé thì tự xưng là cha mẹ. Khi hai người vừa lên xe, ban đầu Thẩm Thư Ngọc cũng không quá chú ý, cho đến khi đứa bé khóc, người đàn ông mang bình sữa đi lấy nước sôi, Thẩm Thư Ngọc vô tình liếc mắt nhìn, chẳng phải sao, rắc rối tìm đến rồi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận