Xuyên Vào Niên Đại Văn Ta Không Đi Nội Dung Cốt Truyện

Xuyên Vào Niên Đại Văn Ta Không Đi Nội Dung Cốt Truyện - Chương 306: Không nghĩ đến ông trời vẫn là chiếu cố bọn họ nhi tử (length: 7563)

Hôm nay muốn làm tiệc rượu mừng, phải chuẩn bị công tác thật đúng là không ít, lợn rừng phải cắt miếng, từng miếng ướp cẩn thận rồi cất giữ.
Rau dưa này nọ cũng phải ra ruộng nhổ về, chỉ là mảnh đất trồng rau của Thẩm gia kia không đủ để sắm sửa chuẩn bị cho tiệc rượu, Thẩm lão thái và mọi người đổi một ít, mỗi nhà đổi một chút, rau xanh thì không lo.
Thẩm gia có ba cái nồi sắt, mượn thêm hai cái nồi sắt nhà Thẩm Nhị Trụ, năm cái nồi t·h·i·ế·c lớn là dùng đủ, sợ làm không xuể trong bếp, người nhà Thẩm Gia Bảo bắt đầu làm bếp lò đơn giản ngoài cửa, làm bây giờ thì tốt, ngày mai có thể dùng trực tiếp.
Người nhà Thẩm gia trong ngoài bận việc, Thẩm Thư Ngọc như cá muối cái gì cũng không giúp được, chỉ có thể dỗ Tiểu An, Tiểu Yến Nhi.
Hai đứa trẻ này đều rất ngoan, người trong nhà đi tới đi lui, bọn chúng tuyệt không sợ hãi, đôi mắt đen láy đảo quanh, đối với ai cũng hiếu kỳ.
Biết nàng ngày mai phải kết hôn, Thẩm Nhị Nữu còn ôm con đến đây, xem có cần giúp gì không.
"Không cần ngươi giúp, ngươi cứ đến giúp ta nói chuyện phiếm là được."
"Được." Thẩm Nhị Nữu đến còn mang theo một mảnh vải, nói là đưa cho Thẩm Thư Ngọc làm quà cưới.
"Cần gì phải mang quà cáp gì chứ, vải này để lại may quần áo cho Tiểu Lập Nghiệp thì tốt hơn, ngươi đến chúc phúc ta, với ta mà nói chính là món quà tốt nhất rồi."
"Ta thấy màu vải này rất h·ợ·p với ngươi."
Thẩm Nhị Nữu vừa đến, Kim Bảo liền tiếp lấy cháu trai, ôm ra ngoài khoe với đám bạn nhỏ.
Nó còn nhỏ tuổi như vậy đã thành cậu, đám Cẩu Đản thật đúng là hâm mộ, Kim Bảo khỏi phải nói là vui mừng đến mức nào.
Thẩm Nhị Nữu thấy Kim Bảo vui vẻ, không để ý đến nó nữa, ngước lại nhìn hai đứa trẻ trên g·i·ư·ờ·n·g, "Hai đứa trẻ lớn quá chừng."
Tiểu Yến Nhi là con đầu lòng của Thẩm Gia Bảo và Dương Phương Phương, đích tôn của Đại phòng, Đại phòng yêu t·h·ư·ơ·n·g con bé đến mức nào thì khỏi phải nói, tự nhiên là chăm bẵm từng li từng tí.
Tiểu An là con trai Thẩm Tam bá, Lưu p·h·á·n ngày mong đêm chờ, thân thể lại gầy yếu, tỉ mỉ đến mức không thể tỉ mỉ hơn. Thêm gien nhà Thẩm gia vào nữa, chỉ cần đứa trẻ ăn mặc sạch sẽ, là đáng yêu không thể tả.
Hai đứa trẻ như hiểu Thẩm Nhị Nữu đang khen chúng, bèn nhếch miệng cười với nàng.
"Ngày mai phải kết hôn với Kiện Đông rồi, có khẩn trương không?"
Vốn Thẩm Thư Ngọc không khẩn trương, bị nàng hỏi vậy, bỗng dưng có chút khẩn trương, "Cũng có chút."
"Lúc đầu ta gả cho Quốc Sinh cũng khẩn trương, nhưng không sao đâu, chờ kết hôn xong là ổn thôi."
Lần này Thẩm Nhị Nữu mang theo thứ tốt đến, nàng thần thần bí bí mở cái bọc mang đến, lấy ra một quyển sách, "Cái này cho ngươi, đêm tân hôn rất quan trọng, nếu không biết thì ngươi có thể đọc sách."
Thẩm Thư Ngọc còn tưởng rằng Thẩm Nhị Nữu thấy cuốn sách hay nào đó nên chia sẻ cho nàng, dù sao nhìn trang bìa là thấy rất chính khí, mở ra xem, ừm, quyển sách này rất hợp ý nàng.
Thấy nàng không nói gì, Thẩm Nhị Nữu cho rằng nàng ngại ngùng, chuyện này cũng bình thường, dù sao cũng là gái chưa chồng, nàng đã kết hôn rồi lúc xem còn mặt đỏ tai hồng, huống chi là bạn thân. "Thư Ngọc, ngươi đừng ngại ngùng mà không xem, đọc cuốn sách này có lợi lắm, tránh cho hai người luống cuống, cảm giác trải nghiệm này rất quan trọng đấy."
Chuyện này Thẩm Nhị Nữu rất có quyền p·h·á·t ngôn, lần đầu tiên của nàng và Quốc Sinh cái gì cũng không hiểu, cả hai đều bị t·ổ·n th·ư·ơ·n·g, khiến nàng rất bài xích chuyện này, sau này vẫn là mẹ chồng phổ cập khoa học cho nàng, cho nàng đọc sách nàng mới hiểu ra mọi chuyện là thế nào.
Nếu là người khác, chuyện này Thẩm Nhị Nữu nhất định là không nói được, nhưng người này là bạn thân của nàng, nàng muốn bạn thân có một đêm tân hôn tốt đẹp.
Thẩm Thư Ngọc làm gì có gì ngượng ngùng chứ, nếu không phải không tiện, nàng đã muốn mở ra học tập ngay rồi.
"Cảm ơn Nhị Nữu, ta rất thích quyển sách này."
Bạn thân sắp kết hôn, Thẩm Nhị Nữu vừa vui vẻ lại vừa không vui, vui vì Thư Ngọc có thêm một người bên cạnh y·ê·u t·h·ư·ơ·n·g nàng, chuyện không vui là, Thư Ngọc phải theo quân, về sau các nàng chỉ sợ một năm chỉ có thể gặp một lần, nếu nàng không về, chỉ sợ còn không gặp được mặt nữa.
"Thư Ngọc, kết hôn rồi hai ngươi định khi nào đi quân đội?"
"Cố Kiện Đông còn nửa tháng nghỉ phép, chúng ta còn có thể ở nhà thêm một tuần nữa."
"Đến lúc đó ta đưa ngươi ra ga."
Nói xong chuyện của Thẩm Thư Ngọc lại nhắc đến chuyện của Hứa Quốc Sinh, "Hứa Quốc Sinh nhà ngươi khi nào đi quân đội?"
"Tháng sau, phải đi phía nam, không biết hắn có t·h·í·c·h nghi được với cuộc sống bên đó không."
Dù sao sự khác biệt giữa nam và bắc vẫn còn rất lớn, bất kể là khí hậu hay thói quen ăn uống.
"Mới đầu chắc chắn là không quen đâu, đợi quen rồi sẽ ổn thôi."
"Hắn cũng nói vậy, hắn còn nói sẽ cố gắng, sớm ngày đón mẹ con ta đi tòng quân."
Hứa Quốc Sinh là lính mới nhập ngũ, người nhà không thể tòng quân theo ngay được, chỉ có thể cố gắng vài năm, từng chút một nâng cấp bậc lên.
May mà bố mẹ chồng Thẩm Nhị Nữu đều rất dễ tính, chị em dâu cũng không thích gây chuyện, cho dù đàn ông không ở nhà, nàng và con vẫn có thể sống tốt.
Nếu bố mẹ chồng chị em dâu không dễ sống chung, đàn ông lại không ở nhà, cuộc sống đó sẽ khổ sở biết bao.
Đại Tây Bắc.
Bên này đang trong giai đoạn xây dựng, cái gì cũng không có, điện thoại ở văn phòng tương đương với đồ trang trí, tín hiệu quá kém, gọi điện thoại chẳng nghe thấy gì, chỉ có tiếng rè rè.
Người đưa thư cũng không phải ngày nào cũng đưa thư đến, điều kiện địa lý ở đây quá kém, người đưa thư mỗi lần đều phải chuẩn bị tâm lý.
Nếu trên đường đưa thư mà gặp phải bão cát, vậy thì đúng là bị hành hạ.
Thư được gửi hai lần một tháng, Cố Trường Phong đến đây là lần thứ hai nhận được thư của con trai.
Lần đầu tiên là khi Cố Kiện Đông bình phục và nói muốn về quân đội, hai vợ chồng nhìn thấy thư, mừng rỡ lau nước mắt, họ tưởng con trai sẽ ngốc cả đời.
Không ngờ ông trời vẫn còn chiếu cố con trai họ, trong thư không nói rõ là đã khỏi bệnh như thế nào, biết trong thư khó nói, hai vợ chồng Cố Trường Phong không quá xoắn xuýt chuyện này, có lẽ là con trai gặp được bác sĩ giỏi hoặc là vị lão tr·u·n·g y lánh đời nào đó cũng chưa biết chừng.
Con trai họ trở lại bình thường, tóm lại là chuyện đại hỉ sự.
"Lão Cố, có phải con trai gửi thư tới không?"
Cố mụ Tô Nguyệt Như từ trong nhà chạy chậm ra, nơi đây quanh năm cát bụi bay mù trời lại thiếu nước, làn da Tô Nguyệt Như không còn được mịn màng như ở quân đội nữa, da mặt và tay đều rất thô ráp, người cũng tiều tụy đi nhiều.
Cố Trường Phong ôm vai vợ, "Con trai gửi thư đến, nó nói muốn kết hôn với Thư Ngọc, bánh kẹo cưới cũng gửi đến rồi."
Ngoài thư ra, Cố Kiện Đông còn gửi một bọc lớn, có quần áo, có đồ bổ, nhiều nhất vẫn là đường.
Tô Nguyệt Như rất vui, "Tốt, tốt, ta có con dâu rồi."
Thằng nhóc thối tha này vẫn luôn thích Thư Ngọc, giờ nó kết hôn với Thư Ngọc, cuối cùng cũng qua cơn bĩ cực đến ngày thái lai.
Con trai sắp kết hôn, hai vợ chồng đều rất vui.
Về phần con trai nói muốn đến cửa, hai vợ chồng không hề để ý, đến cửa thì sao, đến cửa cũng là con trai, con dâu của họ, chỉ cần hai con sống tốt thì sao cũng được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận