Xuyên Vào Niên Đại Văn Ta Không Đi Nội Dung Cốt Truyện

Xuyên Vào Niên Đại Văn Ta Không Đi Nội Dung Cốt Truyện - Chương 382: Ngươi cưới một cái ở nông thôn ta không đồng ý (length: 7565)

Chu mụ không t·h·í·c·h con trai út, thường x·u·y·ê·n lải nhải bên tai Chu ba Chu Quốc Huy nói con trai út không ra gì, dần dà, Chu Quốc Huy cũng không để bụng đứa con trai út này.
Khi có đợt kêu gọi thanh niên có văn hoá lên núi xuống n·ô·ng thôn, Chu ba Chu mụ không cần nghĩ ngợi liền cho con trai út xuống n·ô·ng thôn.
Nếu thật sự muốn giữ con trai ở nhà, họ nghĩ biện p·h·áp cũng có thể được, nhưng cả hai người vốn không coi trọng đứa con trai này, tự nhiên sẽ không vì hắn mà suy nghĩ.
Ngoài kia có Thẩm Tuyết, Chu mụ hạ giọng nói, "Chu Cảnh Trần trong mắt ngươi còn có ba mẹ không, ta đã dặn đi dặn lại là không được tìm gái n·ô·ng thôn mà cưới.
Ngươi đúng là chẳng nghe lọt tai câu nào, vừa đến n·ô·ng thôn đã bị gái n·ô·ng thôn mê hoặc choáng váng. Không một tiếng báo trước đã cưới xin, giỏi thật đấy, giỏi như vậy thì còn vác mặt về đây làm gì?"
Chu Cảnh Trần giải t·h·í·c·h, "Mẹ, con bị người ta gài."
"Gài? Đầu óc ngươi là óc h·e·o à, để cho một đứa con gái n·ô·ng thôn gài bẫy, nếu ngươi không dây dưa với nó thì nó gài ngươi được chắc?"
Vương Phương Hồng trong lòng vẫn có chút vui khi thấy đứa con út này trở về thăm nhà, dù sao nó cũng là do một tay mình sinh ra.
Nhưng nghe hắn nói còn dẫn cả vợ lẫn con về, Vương Phương Hồng ù cả đầu, chỉ muốn đ·u·ổ·i cả nhà bốn người bọn họ ra ngoài.
"Mẹ, mẹ không biết bọn n·ô·ng dân họ ngang n·g·ư·ợ·c thế nào đâu, một mình con là thanh niên trí thức xuống n·ô·ng thôn sao đấu lại họ, con ở n·ô·ng thôn tứ cố vô thân, bị người ta hãm h·ạ·i biết làm sao hơn, chỉ đành cưới thôi."
Chu Cảnh Trần nói mà ấm ức, trong mắt ba mẹ chỉ có ba người anh trai, từ trước đến giờ không thấy sự tồn tại của hắn, hắn xuống n·ô·ng thôn lâu như vậy, ba mẹ có bao giờ quan tâm đến hắn đâu.
"Đừng có nói với ta mấy chuyện có hay không đó, ta không đồng ý cho ngươi cưới gái n·ô·ng thôn, ngươi mau chóng mà dứt nó đi."
Vương Phương Hồng không muốn làm thông gia với n·ô·ng dân, vừa nghĩ đến sau này sẽ lòi ra đám người thân nghèo khổ ở n·ô·ng thôn đến nhà thăm viếng, bà đã thấy đau đầu rồi.
Nghe mụ nói vậy Chu Cảnh Trần mừng rỡ, "Mẹ, ý mẹ là con có thể về thành phố ạ?"
Chuyện về thành phố là không thể, chưa nói trong nhà có chỗ ở hay không, mà để về được thành phố còn phải tìm đủ mọi mối quan hệ, tốn một đống tiền nữa, Chu ba Chu mụ không nỡ bỏ ra khoản tiền này.
Nếu thật lòng thương hắn, thì họ đã không để hắn xuống n·ô·ng thôn rồi.
"Bây giờ tiêu chuẩn về thành phố ít lắm, ba mẹ cũng chịu, ba mặc kệ con dùng cách gì, mau chóng chia tay với cái con nhỏ Tuyết gì đó đi."
"Mẹ, con không về được thành phố đâu, còn phải ở lại n·ô·ng thôn dài dài, với lại chuyện ly dị với Thẩm Tuyết là không thể, tụi con có con rồi."
Hắn không dám đâu, mà bảo hắn ly dị với Thẩm Tuyết, thì cái tính khí thất thường của nàng chẳng phải sẽ đ·á·n·h hắn t·à·n p·h·ế luôn sao! Nàng ta lại còn thích mài d·a·o thái rau nữa chứ, Chu Cảnh Trần sợ thật đấy.
Nhắc đến con cái, Vương Phương Hồng hừ một tiếng, "Cũng giỏi đấy, đẻ một lèo song thai luôn."
Nếu là con dâu cả, con dâu hai, con dâu ba mà sinh song thai thì bà đã mừng rồi.
Đằng này song thai lại là do con dâu út ở n·ô·ng thôn sinh, Vương Phương Hồng vui sao n·ổi.
Thẩm Tuyết không biết Chu ba Chu mụ đang ở trong phòng ép Chu Cảnh Trần ly dị với nàng.
Nàng ở bên ngoài hăng hái khoe khoang cặp song sinh của mình với ba cô chị dâu.
"Chị cả, chị sinh có hai đứa hả, em cũng sinh hai đứa nè, mà em m·ệ·n·h sướng, một lần sinh luôn hai đứa, đâu như chị cả phải chịu tới hai lần đẻ đau."
Chu gia Đại tẩu Ngô Diễm Diễm: "..." Tự nhiên lòi ra cô em dâu n·ô·ng thôn này, mấy bà chị dâu Chu gia chẳng muốn chấp, chỉ tùy tiện ứng phó cho xong chuyện, "Ừ, ừ, em m·ệ·n·h tốt."
Thẩm Tuyết quay sang nói với chị dâu hai, "Chị hai, chị sinh ba cô vịt trời cơ à, phụ nữ mình tốt nhất vẫn nên sinh con trai để sau này còn có người nương tựa khi về già, con gái gả đi rồi là người ta mà.
Chị mà có phúc như em thì tốt rồi, ngay lần đầu đã nghén đôi, có cả nếp lẫn tẻ."
Nghe xem, nghe xem, cái kiểu gì thế này, Chu gia Nhị tẩu Phùng Hỉ Hoan chỉ muốn tát cho nàng hai cái. Phùng Hỉ Hoan quay ngoắt mặt sang hướng khác, đến liếc nàng cũng không thèm.
Thẩm Tuyết lại tìm Chu gia Tam tẩu nói chuyện, "Chị ba vẫn là chị giỏi đẻ nhất, sinh tận bốn lần, chắc đau lắm ha, giá như chị mà sinh được song thai như em thì tốt, chỉ cần sinh có hai lần thôi là đủ.
Chị ba có muốn ôm thử một đứa cho hên không, biết đâu chừng chị sinh lần thứ năm lại được song thai đấy."
"..."
Chẳng ai buồn để ý tới nàng, ba chị dâu nhà Chu đều lẳng lặng bỏ về phòng, không ai thèm niềm nở với nàng cả.
Chỉ có đám trẻ con là còn nô đùa ngoài sân.
Thẩm Tuyết thầm rủa ba bà chị dâu kia không biết phép tắc, nhưng ngoài mặt vẫn tươi cười muốn thân thiết với đám trẻ con, "Con là Tiểu Khê hả, lớn phổng phao quá ha, nào, gọi một tiếng 'thím tư' đi, lát nữa thím tư mua kẹo cho mà ăn."
Giá như trong tay nàng có kẹo, đám trẻ con chắc còn vui vẻ gọi nàng một tiếng 'thím tư', nhưng bây giờ nàng có mẩu kẹo nào đâu, trẻ con thì đâu có chịu gọi.
Trẻ con biết nhìn mặt người lớn mà, ba mẹ chúng nó có vẻ không t·h·í·c·h cái bà thím tư này cho lắm.
Đám trẻ con xua tay, chạy sang chỗ khác chơi, chẳng thèm gọi một tiếng thím tư nào cả.
Vốn dĩ trong nhà còn ồn ào, bỗng dưng cả nhà im phăng phắc, chỉ còn lại một mình Thẩm Tuyết ngồi trơ trọi trên ghế sofa.
Thẩm Tuyết thấy tủi thân vô cùng, đây là lần đầu tiên nàng về nhà chồng, đáng lẽ cha mẹ chồng, anh chị em dâu phải hân hoan chào đón nàng mới đúng chứ, đằng này không những lơ là nàng, mà còn hắt hủi nữa, nàng chưa thấy cái kiểu nhà chồng nào như vậy cả.
Chu Cảnh Trần ở trong phòng hàn huyên với ba mẹ hơn một tiếng mới ra, vừa ra đến nơi Chu Cảnh Trần đã nói ngay, "Tiểu Tuyết, mai mình về thôi."
"Về gì mà về, đây là nhà của mình mà, em phải ở đây mươi bữa nửa tháng mới được."
Còn chưa kịp ấm chỗ đã phải về, Thẩm Tuyết không chịu đâu, lúc đi nàng đã khoe với bà con trong xóm là nàng sẽ ở lại Kinh Đô cả chục ngày, hai chục ngày ấy chứ, nếu mai mà về thì người trong xóm cười cho thối mũi, người ta chỉ cần đoán thôi cũng biết cha mẹ chồng không ưa nàng.
"Nghe lời anh đi, ba mẹ bận lắm, mình ở đây lâu không tiện đâu."
"Ba mẹ bận thì cứ để ba mẹ làm việc đi, có ai cần ba mẹ lo cho đâu."
Thẩm Tuyết đói bụng, chỉ ăn có tí cháo thì làm sao mà no nê được, thấy cả nhà hình như không ai có ý định nấu cơm gì cả, Thẩm Tuyết bèn vào phòng cha mẹ chồng gọi, "Ba mẹ ơi, bao giờ mình nấu cơm ạ, con đói quá."
"Tiểu Tuyết hả, tụi con về mà ba mẹ có biết đâu, ba mẹ quen ăn cơm ở nhà ăn của cơ quan rồi, ai cũng no nê cả, tối nay không nấu cơm đâu, trong bếp còn hai củ khoai tây, con tự đi mà luộc khoai tây ăn đi."
Ở n·ô·ng thôn ăn khoai tây thì còn được, chứ lên đến Kinh Đô rồi mà vẫn phải ăn khoai tây thì Thẩm Tuyết sao mà vui cho n·ổi, nàng nhìn quanh một lượt, thấy trong bếp có cái tủ nhưng lại bị khóa rồi, nàng thông minh lắm chứ, nhìn một cái là biết ngay nhà chồng muốn ra oai phủ đầu nàng đây mà, cố tình không nấu cơm.
Nàng đi ra ngoài, vớ lấy một hòn đá, thẳng tay đ·ậ·p vỡ cái khóa tủ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận