Xuyên Vào Niên Đại Văn Ta Không Đi Nội Dung Cốt Truyện

Xuyên Vào Niên Đại Văn Ta Không Đi Nội Dung Cốt Truyện - Chương 363: Thỏ nướng (length: 7581)

Bọn nhỏ cao hứng vây quanh Thẩm Thư Ngọc đảo quanh, "Thư Ngọc tỷ lợi hại, Thư Ngọc tỷ nhất định có thể bắt được con thỏ."
Kim Bảo đôi mắt càng sáng rực, trong lòng quyết định sẽ cho Thư Ngọc tỷ nuôi thêm hai con ngỗng lớn.
Thẩm Gia Bảo nhìn thấy mấy đứa trẻ này, trên mặt đầy ý cười, đại muội muội của hắn ở trong thôn chính là trẻ con vương.
Hai người lớn cùng mấy đứa bé vô cùng náo nhiệt lên núi, đến trên núi, Thẩm Thư Ngọc khắp nơi nhìn xem có dấu vết dã vật lui tới hay không. Mùa đông chúng đều rất ít đi ra ngoài, đều vùi trong ổ của mình, Thẩm Thư Ngọc cũng không dám chắc hôm nay nhất định có thu hoạch.
Bọn họ đi một vòng lớn mà dấu chân dã vật cũng không thấy, Thẩm Tuyết cũng ở trên núi, sợ quái âm dương lên tiếng, "Đại tỷ đây là đang tìm cái gì vậy, chẳng lẽ là tìm đồ rừng?
Mùa đông thế này làm gì có đồ rừng mà tìm, đại tỷ đúng là buồn cười, lại còn đang mang thai đấy, đại tỷ đừng làm lạnh cóng hài tử đấy."
Thẩm Gia Bảo vốn luôn tốt tính, nghe Thẩm Tuyết nói vậy cũng tức giận, đây chẳng phải đang nguyền rủa đứa bé trong bụng đại muội muội sao, "Thẩm Tuyết ngươi nghe xem ngươi đang nói cái gì vậy, không biết nói thì ngậm miệng lại đi."
Kim Bảo cùng Hoàng nhỏ giọng nói chuyện, rồi thả Kim Nhất, Kim Nhị, Kim Tam ra, ba con ngỗng lắc mông nhằm phía Thẩm Tuyết, Thẩm Tuyết không đi giày bông, hiện tại nàng đi giày vải thôi, ba con ngỗng thay phiên mổ ngón chân nàng, mổ đến Thẩm Tuyết khóc la oai oái.
Ngỗng mổ người đau lắm, mổ vài cái Thẩm Tuyết đã rơi nước mắt, nhấc chân đá ngỗng ra, "Tránh ra, súc sinh, quay đầu ta đem các ngươi hầm hết."
Ngỗng không buông tha mà tiếp tục mổ ngón chân nàng, Thẩm Tuyết vung vài cái chân đều không thể đá chúng ra, "Thẩm Kim Bảo, mau mang ngỗng của ngươi đi, nếu không ta đánh ngươi."
Thẩm Kim Bảo lè lưỡi trêu nàng, "He he, he he, có bản lĩnh thì qua đây đánh ta đi."
Mấy đứa nhỏ đều ra sức bảo vệ Thư Ngọc tỷ của chúng, giả vờ chơi ném tuyết, kết quả tuyết lại 'vô tình' nện lên người Thẩm Tuyết.
Nàng mặc không dày, bị ném tuyết trúng người hơi đau, "Bọn phá trẻ các ngươi cố ý đúng không, chờ ta về mách người lớn thì các ngươi biết tay."
Thẩm Tuyết hằn học nhìn Thẩm Thư Ngọc, "Đại tỷ, tỷ bảo bọn phá trẻ kia đừng ném nữa, bảo ba con ngỗng kia cút ngay đi."
Thẩm Tuyết ngồi xổm xuống kéo ba con ngỗng ra, tay lại bị ngỗng mổ mấy phát.
Thẩm Thư Ngọc lạnh lùng nhìn nàng, đáy mắt đầy hàn ý, thấy đã đủ rồi, nàng bảo bọn nhỏ dừng tay, Kim Bảo vẫy tay một cái, Kim Nhất, Kim Nhị, Kim Tam uốn mông trở về.
Thẩm Tuyết tập tễnh định rời đi, Thẩm Thư Ngọc duỗi chân ra, Thẩm Tuyết vấp chân, lộn nhào xuống dốc, dù sao cũng là đường muội, Thẩm Gia Bảo vẫn có chút lo lắng cho nàng, đi xuống nhìn nàng.
Toàn là tuyết dày, nàng cũng không va vào đá, cũng không va vào cây, nàng làm sao có thể xảy ra chuyện gì được chứ, Thẩm Tuyết không sao, chỉ là hơi đau thôi.
Thẩm Tuyết lại là nữ chính trong truyện, sức sống ngoan cường lắm, cũng may còn có đứa bé ở đây, nếu không thì không đơn giản chỉ là lăn xuống dốc thế này đâu.
Thẩm Tuyết đau đớn, "Đại ca huynh xem Đại tỷ quá đáng rồi đấy, ta chỉ nói có vài câu thôi, tỷ ấy bảo trẻ con ném tuyết ta thì thôi đi, còn bảo ngỗng mổ ta, còn đẩy ta nữa, khác nào tỷ ấy mưu hại người đâu."
"Ngươi đừng có nói linh tinh, đại muội muội bảo trẻ con ném tuyết ngươi khi nào, bọn nhỏ chơi ném tuyết vô tình ném trúng ngươi là bình thường, ai bảo ngươi đứng ở đó.
Ngỗng vốn thích mổ người, nó không hiểu chuyện, ngươi cũng không hiểu chuyện sao, nó mổ ngươi thì ngươi tránh đi là được chứ sao.
Đại muội muội đẩy ngươi? Đẩy khi nào sao chúng ta không thấy, rõ ràng là tự ngươi đứng không vững.
Được rồi, bị thương thì mau về nhà đi, đừng có lượn lờ ở đây."
Thẩm Tuyết: "..."
Thật bất công, cứ bênh Thẩm Thư Ngọc, rõ ràng đều là đường muội của huynh, huynh chỉ biết thương Thẩm Thư Ngọc, không quan tâm gì đến ta cả.
"Đại ca, chân ta đau, huynh có thể đỡ ta xuống được không." Thẩm Tuyết đáng thương nói.
Thẩm Gia Bảo biết mình đến đây là đang làm gì, hắn đến là để đỡ đại muội muội, nếu hắn đỡ Thẩm Tuyết đi, đại muội muội xảy ra chuyện gì thì sao.
"Ta còn có việc, tự ngươi chống gậy mà đi xuống đi." Thẩm Gia Bảo tìm cho nàng một cái gậy gỗ.
Thẩm Tuyết: " ..."
Thẩm Tuyết thầm rủa trong lòng, chống gậy xuống núi.
Thẩm Thư Ngọc cùng bọn nhỏ tiếp tục đi loanh quanh trên núi, ngay lúc nàng nghĩ là mình sắp tay trắng trở về, ở chỗ ngoặt nàng thấy hai con thỏ, lông thỏ màu trắng nằm trên tuyết như hòa làm một với tuyết, nếu không chú ý thì thật sự không phát hiện ra.
Thẩm Thư Ngọc động tác rất nhanh, chớp nhoáng bắt gọn hai con thỏ.
"Oa, Thư Ngọc tỷ vừa nãy hành động đẹp trai quá."
Bọn nhỏ đều sùng bái nàng.
Thẩm Thư Ngọc đột nhiên cũng thấy mình có chút lợi hại.
Thẩm Gia Bảo cũng không tiếc lời khen, "Đại ca còn không thấy có thỏ, đại muội muội chớp mắt bắt được thỏ, giỏi thật."
Thẩm Thư Ngọc bắt được thỏ nên tâm tình rất tốt, "Đại ca, chúng ta nướng thỏ ăn, huynh giúp ta dựng cái giá, chúng ta đi kiếm củi."
Thẩm Thư Ngọc cùng bọn nhỏ đi nhặt củi, trở về Thẩm Gia Bảo đã lột da thỏ xong, giá nướng cũng dựng lên rồi.
Lửa được đốt lên, nàng và bọn nhỏ vây quanh giá nướng để sưởi ấm và chờ ăn.
Cẩu Đản đã lau nước miếng mấy lần, "Gia Bảo ca, thỏ sắp chín chưa?"
"Chưa nhanh vậy đâu, đợi một lát nữa."
"Gia Bảo ca, thỏ xong chưa, thơm quá a."
"Sắp xong rồi, ngươi đợi thêm một chút nữa thôi."
Thẩm Thư Ngọc vốn không định ăn, Cẩu Đản cứ hỏi mãi khiến nàng cảm thấy thỏ nướng thật sự rất thơm.
Nàng mang đồ nướng lên, Thẩm Thư Ngọc rắc đồ nướng lên, thỏ nướng càng thêm thơm.
Thẩm Gia Bảo nướng thỏ đến vàng ruộm, trông rất thèm ăn, "Ăn được rồi, ăn được rồi."
Thẩm Gia Bảo trước tiên cắt hai cái chân ra, một cái cho Thẩm Thư Ngọc, một cái cho Kim Bảo.
Thịt còn lại cắt ra thành miếng nhỏ, chia cho bọn nhỏ.
Thỏ không lớn, mỗi đứa trẻ được chia hai miếng thịt, ăn hai miếng coi như xong, nhưng chúng rất thỏa mãn, ăn xong, xoa tay vào tuyết, rồi sán lại gần Thẩm Thư Ngọc.
Thẩm Thư Ngọc cùng bọn chúng chơi trên núi một lát, nàng và Thẩm Gia Bảo nhặt thêm mấy bó củi nữa, rồi đưa bọn trẻ xuống núi.
Trên lưng còn có một con thỏ, Thẩm Thư Ngọc mang về cho gia nãi xem rồi tính.
Thẩm lão thái vừa nghe đại tôn nữ đã ăn một cái chân thỏ trên núi, tối nay không thèm thịt thỏ, thế là con thỏ này cũng không giết, để lại đợi khi nào đại tôn nữ muốn ăn thịt thỏ thì bà mới giết.
Thẩm Thu bây giờ cứ tan tầm về là tìm đại tỷ, "Đại tỷ, không phải tỷ nói muốn tìm mấy quyển sách sao, muội ra chỗ thu mua phế liệu xem, tìm được mấy quyển còn mới đấy, tỷ xem có phải sách tỷ cần không?"
Thẩm Thu tìm là sách năm nhất, đều là thứ Thẩm Thư Ngọc cần, "Đúng là thứ ta cần, cám ơn Tiểu Thu."
Có sách rồi Thẩm Thư Ngọc đến chuồng trâu một chuyến, "Lão gia gia, Lương nãi nãi, cháu tìm vài quyển sách cho Đào Đào."
Bạn cần đăng nhập để bình luận