Xuyên Vào Niên Đại Văn Ta Không Đi Nội Dung Cốt Truyện

Xuyên Vào Niên Đại Văn Ta Không Đi Nội Dung Cốt Truyện - Chương 14: Đi thị trấn (length: 8090)

Sáng sớm Thẩm Thư Ngọc đã thức dậy, nàng ngược lại là muốn ngủ muộn, người trong nhà dậy đều sớm, một đám người nói chuyện, dù thanh âm có nhỏ Thẩm Thư Ngọc cũng có thể nghe thấy, nàng muốn ngủ cũng không được.
Thẩm Thu rửa mặt xong liền đến ngồi trước cửa phòng Thẩm Thư Ngọc, nàng vừa mở cửa, con bé Thẩm Thu kia đã theo cửa ngã xuống.
Thẩm Thư Ngọc nhanh tay đỡ lấy đầu nàng, "Sao lại tựa vào cửa?"
Thẩm Thu vỗ vỗ mông đứng lên, "Tựa vào cửa thoải mái."
Lý Thải Hà vừa từ vườn rau hái hành về, mở miệng nói, "Nó không phải tựa vào cửa cho thoải mái, nó là nhớ đi cung tiêu xã, con bé đó lại không dám đánh thức ngươi, chỉ có thể ở ngoài cửa chờ."
Thẩm Thu cười hắc hắc, "Đại tỷ, ta lấy nước cho ngươi rửa mặt."
Thẩm Thu động tác rất nhanh, nhận chậu rửa mặt của Thẩm Thư Ngọc rồi lấy nước, còn chu đáo vắt khô khăn mặt, "Đại tỷ, của tỷ đây."
Thảo nào Thẩm Thư Ngọc t·h·í·c·h cái con bé em họ này, đặc biệt biết điều.
Thẩm Tuyết rửa mặt ở bên cạnh, thấy bộ dạng ân cần của Thẩm Thu, rất ngứa mắt cái con bé em họ này, "Tiểu Thu, ngươi đối với Đại tỷ tốt thật đấy, cứ hễ nàng đi đâu là ngươi lại vây quanh nàng mà."
Thẩm Thu nhanh mồm nhanh miệng, "Đại tỷ tốt với ta, ta liền vui vẻ vây quanh nàng."
Thẩm Tuyết: "..." Ý là nàng không tốt, Thẩm Thu không bằng lòng vây quanh nàng cái Nhị tỷ này!
Thẩm Thu vừa ngẩng đầu thì thấy tr·ê·n mặt Thẩm Tuyết không có nụ cười, nàng không hiểu ra sao, "Đại tỷ, ta có nói sai gì đâu, sao Nhị tỷ lại biến sắc mặt?"
Thẩm Thư Ngọc thản nhiên nói, "Không cần phải để ý đến nàng!"
Ăn điểm tâm xong, Thẩm lão thái gọi Thẩm Thư Ngọc vào phòng nhét tiền giấy cho nàng, "Tự mình thích cái gì thì cứ mua cái đó, đói bụng thì đi quốc doanh cơm ăn bữa ngon."
Ba đứa cháu gái cũng đi theo, Thẩm lão thái cũng nhét tiền giấy cho chúng, "Để ý Đại tỷ của các ngươi đấy, nếu có bưu kiện, thì giúp nhau lấy."
Đi một chuyến thị trấn, bà nội còn chủ động t·r·ả tiền vé, Thẩm Thu cực kỳ vui vẻ, "Biết rồi nội, cháu sẽ để ý Đại tỷ thật tốt."
Thẩm Thư Ngọc, Thẩm Thu đều có thể đi thị trấn, Thẩm lão thái còn cho tiền giấy, Thẩm Tuyết trong lòng liền không thoải mái, đều là cháu gái, dựa vào cái gì các nàng có thể đi dạo thị trấn, còn nàng thì phải lên c·ô·ng?
Thẩm Tuyết đi đến trước mặt Thẩm lão thái, vẻ mặt nhu thuận, "Nãi, cháu cũng lâu rồi không đi huyện thành, cháu cũng muốn đi dạo."
Thẩm lão thái tức giận, "Đi, đi, đi hết đi."
Thẩm lão thái từ trong túi áo lấy hai đồng mao cho nàng, cầm cái cuốc đi ra ngoài bắt đầu làm việc.
Thẩm Tuyết đ·u·ổ·i theo, "Nãi, nội quên cho phiếu rồi, cháu còn muốn mua một lọ kem dưỡng da, hai đồng mao không đủ," nàng lát nữa còn muốn đến b·ệ·n·h viện xem Chu Cảnh Trần, hai đồng mao thì làm được gì.
Việc này khiến Thẩm lão thái không khỏi n·ổi giận, Lý Thải Hà đã bốc hỏa, "Cái gì, hai đồng mao mà ngươi còn c·hê ít? Ngươi tưởng hai đồng mao dễ k·i·ế·m lắm à, một ngày ngươi còn k·i·ế·m không đến hai đồng mao! Còn muốn mua kem dưỡng da, ngươi coi mình là tiểu thư khuê các trong thành hả?"
Theo Lý Thải Hà hai đồng mao đã coi là nhiều, nếu mà lấy ra mua lương thực thì đã mua được hơn nửa cân bột ngô rồi mà Thẩm Tuyết còn chê, đúng là quá không biết đủ.
Lão thái thái cho con gái bà cũng chỉ có hai đồng mao, con gái bà còn mừng rỡ không khép miệng.
Trương Thúy Thúy cũng cảm thấy đứa cháu gái này càng ngày càng không hiểu chuyện, đưa tiền mà nó còn chê ít.
Thẩm Tuyết cúi đầu, "Nãi, Nhị bá nương ơi... Da cháu bị cháy nắng, cháu chỉ muốn mua chút đồ bôi mặt."
Thẩm lão thái một tay giật lấy hai đồng mao trong tay Thẩm Tuyết, "Chê ít tiền còn trả ta."
Lập tức phải lên c·ô·ng, Thẩm lão thái không rảnh để ý Thẩm Tuyết.
Lưu p·h·án Thê cũng cảm thấy con gái có chút không biết tốt x·ấ·u, "Con đó, lão thái thái cho con tiền thì con cứ cầm lấy đi, sao cứ chê ít thế?"
Chê ít đưa cho mẹ nó thì tốt, hai đồng mao nó còn có thể mua 20 viên kẹo cứng đến lúc về nhà mẹ đẻ thăm người thân, chia cho cháu của nhà mẹ đẻ ăn, nở mày nở mặt, giờ thì hay rồi, một xu cũng không có.
Thẩm Tuyết hiển nhiên cũng không ngờ rằng lão thái thái sẽ lấy lại tiền, nhìn vào lòng bàn tay trống trơn, một hồi lâu mới phản ứng được, "Nương, người đừng nói nữa."
Bà già c·h·ế·t tiệt kia đúng là bất c·ô·ng, cho Thẩm Thu ngọc năm đồng tiền, lại còn có phiếu, đến lượt nàng thì chỉ có hai đồng mao, nàng nói vài câu thì đến hai đồng mao cũng không có.
Thẩm Tuyết giờ có chút hối hận, sớm biết thế thì nàng đã không nói rồi.
Thẩm Thu liếc nhìn Nhị tỷ một cái, không nói gì, cõng sọt lên lưng, kéo Đại tỷ ra ngoài.
Thẩm Tuyết nghĩ ngợi rồi cũng chạy theo.
Mọi người đều bận rộn bắt đầu làm việc k·i·ế·m c·ô·ng điểm, tr·ê·n xe b·ò chỉ có hai bà dì lớn, một người thím.
Thẩm Thu vừa lên xe b·ò liền chào hỏi thím và mấy bà dì lớn, "Tam đại nương, Lý đại nương, Hoàng thẩm."
"Ôi, Thu nha đầu, các cháu cũng đi thị trấn à."
"Nhà cháu hết diêm, bà nội bảo chúng cháu đi mua ít."
"Bà nội các cháu thương các cháu thật đấy, mua có bao diêm thôi cũng để ba chị em cùng đi." Lý đại nương đặc biệt ngứa mắt Thẩm lão thái, có cháu trai không thương, cứ cố tình thương mấy đứa con gái bé nhỏ. Thương con gái bé nhỏ thì có ích gì, đến tuổi lấy chồng thì còn không phải gả đi, đến lúc đó lại thành người nhà khác.
Hoàng thẩm nhìn thấy ba chị em Thẩm gia nói, "Ba chị em các cháu lớn lên ai cũng xinh đẹp hơn ai."
Đặc biệt là con bé Thẩm Tuyết kia, người vừa nhu thuận hiểu chuyện, lại còn xinh xắn, nếu như gả cho thằng con thứ hai nhà bà thì...
Nghĩ đến đó, Hoàng thẩm thân thiết nắm lấy tay Thẩm Tuyết, "Ấy da, cái tay nhỏ này sao mà trắng nõn thế, cứ như đậu phụ ấy.
Tiểu Tuyết, cháu cũng lớn rồi, có để ý đến chàng trai nào không?
Nếu chưa có thì cháu xem Đại Chí ca nhà cháu thế nào, hai đứa cháu cùng nhau lớn lên, theo cách người trong thành nói thì cái này gọi là thanh mai trúc mã..."
Thẩm Tuyết miễn cưỡng gượng một nụ cười, "Hoàng thẩm, bà nội cháu nói cháu còn nhỏ, chuyện này không vội ạ."
Thẩm Tuyết bất động thanh sắc rút tay về, trong lòng gh·é·t bỏ muốn c·h·ế·t đi được, không biết Hoàng thẩm đi WC có rửa tay không, còn thằng con thứ hai nhà bà ta, Thẩm Tuyết chưa từng thèm liếc mắt đến hắn một cái, Hoàng thẩm còn muốn tác hợp, đúng là nghĩ hay thật.
Nàng Thẩm Tuyết phải gả thì ít nhất cũng phải gả cho người trong thành.
Dọc theo đường đi, không có ai nói chuyện với Thẩm Thư Ngọc, Thẩm Thư Ngọc cũng vui vẻ được tự tại.
Thẩm Thu lại nói chuyện với các bà dì rất hợp, đến đoạn k·í·c·h· ·đ·ộ·n·g còn vỗ đùi cùng tần suất với mấy bà dì, Thẩm Thư Ngọc nghe cái tiếng vỗ tay đó thôi cũng đã thấy đau.
Xe b·ò chạy đến thị trấn, mọi người xuống xe, Thẩm Thư Ngọc trả tiền, Thẩm Tuyết tiến lên vẻ muốn nói lại thôi, "Đại tỷ, tỷ có thể..."
"Không thể." Nàng còn chưa nói xong, Thẩm Thư Ngọc đã ngắt lời nàng.
Nàng lại nhìn về phía Thẩm Thu, "Tiểu Thu, Nhị tỷ quên mang tiền rồi, em có thể cho Nhị tỷ mượn một chút được không."
Thẩm Thu làm bộ như không nghe thấy, thoắt một cái chạy đi rất xa.
Nhị tỷ muốn nó bỏ tiền ra á, không có cửa đâu!
Thẩm Thư Ngọc, Thẩm Thu đi xa, Thẩm Tuyết một bộ dáng đáng thương bị tỷ tỷ, muội muội k·h·i· ·d·ễ. Hoàng thẩm vì nàng bất bình, "Thẩm Thư Ngọc nha đầu kia làm sao thế hả, có tiền trong tay, ngay cả tiền xe cũng không chịu bỏ ra cho cháu, đúng là bị bà nội các cháu chiều hư rồi. Tiểu Tuyết cháu cũng thế, cháu tính tình quá mềm không được đâu."
Tính tình mềm như thế, gả về nhà bà làm con dâu, đến lúc về nhà mẹ đẻ thì đến miếng t·h·ị·t cũng không mang về được, không được.
"Không phải đâu Hoàng thẩm, người đừng hiểu lầm, Đại tỷ và tiểu muội đối xử với cháu khá tốt, các chị ấy chỉ là... Chỉ là..." Thẩm Tuyết vắt óc k·i·ế·m cớ cho các nàng, suy nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra, nàng rất sốt ruột.
"Thôi được rồi, thím biết cháu là đứa trẻ ngoan, chỉ có Thẩm Thư Ngọc là quá đáng thôi."
Lý đại nương cũng cảm thấy Thẩm Thư Ngọc vô lý, bà chưa thấy có nhà nào mà con gái không xuống đất làm việc, không ra đồng thì thôi đi, đến việc nhà cũng mặc kệ, tính tình lại được nuông chiều ương ngạnh, con gái như vậy nhà nào dám cưới về chứ?.
Bạn cần đăng nhập để bình luận