Xuyên Vào Niên Đại Văn Ta Không Đi Nội Dung Cốt Truyện

Xuyên Vào Niên Đại Văn Ta Không Đi Nội Dung Cốt Truyện - Chương 377: Ngươi biết cái gì khái niệm không? (length: 7586)

Trần Vĩ cũng muốn đưa muội muội này về nhà, nàng ở nhà bọn họ không có một ngày sống yên ổn, hắn còn phải lo lắng muội muội gây họa. Vấn đề là hắn có bà mẹ khó tính, nếu muội muội không tìm được người đàn ông phù hợp, đưa nàng về, mẹ hắn có thể xông thẳng đến quân đội mắng hắn. "Chờ nửa tháng đi, nửa tháng sau Giai Giai nếu vẫn không tìm được ai thích hợp, ta sẽ đưa nó về."
Hắn hiện tại không thể không tỏ thái độ, nếu không vợ hắn có thể trực tiếp mang con về nhà mẹ đẻ ở.
"Đây là anh nói, nửa tháng mà em gái anh vẫn không đi, thì em với con đi, dù sao em không thể ở chung với nó."
Cuộc sống gia đình đang yên ổn thì có thêm cô em chồng, nếu cô em chồng tốt thì chị dâu này sẽ coi cô ta như em gái ruột mà thương yêu, nhưng cô em chồng này lại không an phận, giới thiệu đồng chí tốt cho cô ta mà chẳng ai lọt mắt.
Không thích thì thôi đi, còn ghét bỏ người ta trước mặt, làm bao nhiêu chiến hữu của chồng phật ý, giờ chẳng ai muốn đến nhà chơi nữa.
Thẩm Thư Ngọc trồng không ít rau dưa, mà lúc này đang là thời kỳ giáp hạt, mọi người phải dựa vào đồ ăn tích trữ để sống qua ngày.
Rau dưa trong sân nhà nàng lại tốt tươi khác thường, là nhờ Thẩm Thư Ngọc dựng lều và dùng linh tuyền thủy. Ai nấy đều khen nàng biết trồng rau, còn có người đến thỉnh giáo, Thẩm Thư Ngọc giảng một hồi, mọi người nghe đầu óc có chút không theo kịp, dứt khoát đến đổi đồ ăn với Thẩm Thư Ngọc luôn.
Như vậy họ cũng đỡ tốn công, bình thường họ bận việc nhà, chăm sóc con cái, lại còn phải làm việc nữa, rất bận rộn, đổi đồ ăn trực tiếp thì tiện hơn.
Nàng trồng nhiều rau, ăn không hết nên Thẩm Thư Ngọc đều đổi hết.
Hôm nay, họ vừa về đến nhà không lâu thì Lý Thành Tài, lớp trưởng nhà bếp đến, Thẩm Thư Ngọc còn tưởng tìm Cố Kiện Đông, ai dè người ta tìm nàng.
"Thẩm lão sư, là thế này, cô xem giờ đang là thời kỳ giáp hạt, muốn cho mọi người ăn ngon một chút mà không có nguyên liệu. Tôi muốn hỏi cô, rau xanh của cô có thể cung ứng lâu dài cho quân đội không, chúng tôi sẽ trả giá thị trường cho cô."
"Đồ ăn của tôi e là không đủ đâu, quân đội nhiều người như vậy."
"Quả thực là không đủ. Phía sau nhà ăn còn một mảnh đất, muốn hỏi cô có thể trồng thêm ở đó không? Cô yên tâm, xới đất, tưới nước, bón phân các thứ đều không cần cô làm, cô chỉ cần thỉnh thoảng qua xem, rau lớn thế nào là được."
Thẩm Thư Ngọc nhất thời chưa quyết định được, nàng nhìn về phía Cố Kiện Đông, Cố Kiện Đông lên tiếng, "Thành Tài, anh về trước đi, để chúng tôi bàn bạc đã."
"Được, Cố phó đoàn trưởng cứ bàn bạc ạ." Nói xong, Lý Thành Tài không nán lại lâu.
Tiễn Lý Thành Tài xong, Cố Kiện Đông vào nhà, "Thư Ngọc, em làm gì anh cũng ủng hộ em."
Nếu không mang thai, Thẩm Thư Ngọc nghĩ chẳng cần nghĩ cũng sẽ đáp ứng ngay, nhưng giờ đang mang thai, Thẩm Thư Ngọc sợ mình không có nhiều sức lực như vậy.
"Cố Kiện Đông, mảnh đất trồng rau ở nhà ăn lớn cỡ nào?" Thẩm Thư Ngọc quên hỏi, nếu nhỏ thì nàng còn có thể trồng được, dù sao xới đất, bón phân, tưới đồ ăn thì không cần nàng quản.
"Cỡ một mẫu tả hữu."
Một mẫu tả hữu, cũng khá lớn đấy.
"Thư Ngọc, em đang mang thai, anh không muốn em khổ cực như vậy, hay là chúng ta từ chối luôn đi."
Thư Ngọc giờ ban ngày còn phải dạy học, bình thường thật sự không có thời gian rảnh, dù sao Cố Kiện Đông cảm thấy vợ mình rất bận, anh lo nàng mệt.
Thẩm Thư Ngọc không nói mặc kệ ngay, "Cố Kiện Đông, hiện giờ nhà ăn mỗi ngày đều ăn những gì?"
Ngày nào họ cũng ăn ở nhà ăn, Thẩm Thư Ngọc không biết nhà ăn có những món gì.
"Đa phần là cải trắng hầm bột khoai tây, đều là mấy món để được lâu thôi. Mua được gì thì nhà ăn nấu cái đó."
Vật tư khan hiếm, cho dù là quân đội cũng không phải muốn ăn gì là có cái đó, một đơn vị quân đội nhiều người như vậy, mỗi lần mua nguyên liệu nấu ăn cũng không ít.
Thẩm Thư Ngọc nghĩ nghĩ, quyết định đồng ý, "Cố Kiện Đông, em muốn trồng rau."
Nàng muốn làm gì, Cố Kiện Đông đều đồng ý "Được." Đến lúc Thư Ngọc không kham nổi thì anh sẽ phụ giúp.
Thẩm Thư Ngọc đã quyết định, Cố Kiện Đông lập tức ra ngoài trả lời Lý Thành Tài, "Thư Ngọc nói cần dùng đến màng nilon, anh chuẩn bị một chút."
Cố Kiện Đông lại nói thêm một vài thứ cần dùng đến để dựng nhà kính trồng rau, Lý Thành Tài đều nhớ kỹ, "Tôi sẽ bảo người chuẩn bị vào ngày mai."
Việc dựng nhà kính trồng rau cứ thế được quyết định, Thẩm Thư Ngọc cứ theo lẽ thường dạy học, cuộc sống của nàng bình thường ấm áp, Thẩm Tuyết và Chu Cảnh Trần ở Thẩm gia Bá Đại Đội thì ngày ngày gà bay chó sủa.
Thẩm Tuyết quả quyết nói Cố Kiện Đông sẽ hy sinh, Chu Cảnh Trần tin, hắn chờ, chờ mãi mà không có tin tức gì. Lần này hắn không cho Thẩm Tuyết đi hỏi người nhà họ Thẩm, mà tự mình chạy đi hỏi Lưu p·h·án Thê.
"Lưu thẩm, cháu nghe nói Cố Kiện Đông đi làm nhiệm vụ ở quân đội, anh ấy về chưa ạ?"
Lưu thẩm cảm thấy hắn và Thẩm Tuyết không hợp nhau, đặc biệt quan tâm Cố Kiện Đông làm nhiệm vụ có về hay không, như thể muốn nghe nàng nói không về được vậy.
Nàng cười tủm tỉm mở miệng, "Lần này Kiện Đông nhà ta lập c·ô·ng lớn đấy, chẳng bao lâu nữa e là được thăng chức rồi.
À phải, cháu còn không biết Kiện Đông là cấp bậc gì à? Kiện Đông giờ là phó đoàn trưởng rồi đấy, chờ thêm thời gian nữa là thăng lên thành đoàn trưởng, nó tuổi này mà lên được chính đoàn cấp thì cháu biết là cái khái niệm gì không?"
Lưu p·h·án Thê thần khí nhướng mày, kỳ thật nàng cũng không biết khái niệm gì, hai chữ khái niệm này vẫn là nàng học được từ miệng Thẩm Thu, nàng thấy chữ này khác lạ nên lấy ra dùng, nàng không biết ý nghĩa của nó cũng không ảnh hưởng đến nàng p·h·át huy.
Khái niệm gì, Chu Cảnh Trần đương nhiên biết, cho dù tương lai hắn có vận may lớn mà lên làm thị trưởng, thì trước mặt Cố Kiện Đông hắn cũng không ra gì.
"Ngưỡng mộ á? Cháu ngưỡng mộ cũng vô dụng thôi, cháu là thứ ớt non chưa đến hai phút đã cong queo, làm gì cũng không nên hồn, chỉ có thể đứng đó mà hâm mộ người ta thôi.
Cái con bé đại chất nữ cùng thôn của ta cũng là đầu óc có vấn đề mới đi lấy cháu đấy, bằng không đến giờ phút này cháu còn ế vợ..."
Chu Cảnh Trần thật sự không thể nghe nổi nữa, hắn biết Lưu p·h·án Thê miệng đ·ộ·c mà.
Hắn bị Lưu p·h·án Thê chọc tức, về nhà liền muốn trút giận lên Thẩm Tuyết, "Cô không phải nói Cố Kiện Đông sắp hy sinh rồi sao, sao anh ta không những không hy sinh mà còn thăng cấp?"
Chính đoàn cấp cơ đấy! Hắn mà là quân nhân chính đoàn cấp thì phải phong cảnh đến nhường nào! Vừa nghĩ đến người là Cố Kiện Đông là hắn thấy khó chịu.
Thẩm Tuyết ôm con dỗ, hắn vừa về đã nói lớn tiếng làm con giật mình khóc oa oa, Thẩm Tuyết cũng không vui. "Anh gào cái gì, lần này Cố Kiện Đông không hy sinh thì lần sau làm nhiệm vụ nhất định sẽ hy sinh. Thẩm Thư Ngọc số m·ệ·n·h không tốt, cô ta sinh ra đã là khắc người."
Thẩm Tuyết nói vậy, kỳ thật trong lòng cũng có chút không chắc, giấc mơ của nàng chân thật như vậy, sao một chút cũng không ứng nghiệm, rõ ràng lúc này đáng lẽ phải truyền tin Cố Kiện Đông hy sinh mới đúng chứ.
Đợi tới đợi lui, đợi đến tin tức hắn thăng Thành đoàn trưởng, Thẩm Tuyết trong lòng rất bực bội...
Bạn cần đăng nhập để bình luận