Xuyên Vào Niên Đại Văn Ta Không Đi Nội Dung Cốt Truyện

Xuyên Vào Niên Đại Văn Ta Không Đi Nội Dung Cốt Truyện - Chương 430: Nhưng là thịt của bọn nó thịt ngon ăn vậy (length: 7553)

Thẩm Thư Ngọc ở nhà đợi mấy ngày, mỗi ngày đều chạy ra ngoài, từ không gian chuyển không ít lương thực ra bán.
Tiền kiếm được từng xấp từng xấp, Thẩm Thư Ngọc trực tiếp ném tiền vào trong không gian, mấy thứ vàng bạc đồ cổ kia cũng toàn bộ bỏ vào không gian.
Bọn họ trở về chủ yếu là để dự đám cưới Thẩm Thu, hiện tại Thẩm Thu kết hôn xong, Thẩm Thư Ngọc, Cố Kiện Đông bọn họ cũng nên về bộ đội.
Giang Tự Cường xin nghỉ cũng gần hết rồi, phải về quân đội, tính toán cùng nhau trở về.
Thẩm Thu có c·ô·ng tác; trước đó Thẩm Thư Ngọc đem c·ô·ng tác bán cho Thẩm Thu, tiền c·ô·ng tác Thẩm Thu mỗi tháng trả lương, hiện tại đã trả xong từ lâu.
Nàng muốn đi quân đội, c·ô·ng tác nhất định không làm được, Thẩm Thu tính đem c·ô·ng tác bán cho Tam tẩu Ngụy Phương Thảo.
C·ô·ng tác cho ai, Lý Thải Hà đều tùy khuê nữ, huống chi khuê nữ vẫn là cho thân tẩu t·ử của mình, Lý Thải Hà cười cùng nhi t·ử, con dâu nói: "Tiểu Thu kết hôn rồi, có cuộc s·ố·n·g riêng muốn sống, tiền c·ô·ng việc này... Các ngươi làm anh chị cũng không thể quỵt nợ, trong tay các ngươi không có tiền, thì có thể mỗi tháng trả."
"Nương, tiền ta có, ta đưa cho tiểu muội ngay đây." Ngụy Phương Thảo hoàn toàn không nghĩ tới cô em chồng sẽ cho mình c·ô·ng tác, nghe được tin này nàng còn bối rối một lúc.
Xuống n·ô·ng thôn lâu như vậy, nàng quen việc nhà n·ô·ng, cũng không có nghĩa là nàng muốn mãi làm việc nhà n·ô·ng. Có cuộc s·ố·n·g thoải mái hơn đương nhiên nàng cao hứng, hơn nữa đây là c·ô·ng tác trực tổng đài. C·ô·ng tác thể diện, lương lại cao, còn thoải mái, c·ô·ng tác tốt cỡ nào.
Ngụy Phương Thảo về nhà mẹ đẻ, ba mẹ cho nàng không ít tiền, vài trăm tệ Ngụy Phương Thảo vẫn cầm ra được. Nàng không t·h·í·c·h nợ tiền, có tiền trong tay, nàng lấy ra ngay: "Tiểu muội, cho muội nè."
Thẩm Thu nhận lấy tính toán, p·h·át hiện nhiều hơn 50 tệ, "Tam tẩu, tiền nhiều hơn rồi."
Thẩm Thu rút ra năm tờ đại đoàn kết trả lại cho tẩu t·ử.
"Không nhiều đâu, là tẩu t·ử cho muội đó, muội đi đến quân đội t·h·iếu gì thì mua."
"Ta có tiền mà." Thẩm Thu không chịu nhận.
"Chị dâu con cho thì con cứ cầm đi, đừng đẩy qua đẩy lại, chị dâu con thân thể yếu ớt, đừng có đẩy nó." Lý Thải Hà lên tiếng.
Bà nhìn con dâu là có ý cho khuê nữ, chị dâu em chồng không cần t·h·iết kh·á·c·h khí như vậy... Chờ sau này con dâu sinh hài t·ử, khuê nữ bà lại lấy số tiền này ra cho cháu mua đồ là được.
"Vậy ta nhận, cám ơn tẩu t·ử."
"Tẩu t·ử phải cám ơn muội mới đúng." Có c·ô·ng tác, nàng không cần làm việc đồng áng nữa.
Thẩm Thu bàn giao xong c·ô·ng tác, Giang Tự Cường và Cố Kiện Đông đi mua vé, năm giờ rưỡi ngày mai có xe.
Thẩm lão thái đã bắt đầu thu dọn đồ đạc ở nhà, Thẩm Thư Ngọc trở về nhìn thấy nãi lại chuẩn bị bao lớn bao nhỏ.
"Nãi, không cần chuẩn bị cho chúng ta đâu, quân đội cái gì cũng có, mấy thứ này để lại các ngươi ở nhà ăn đi."
"Tiểu Thu cũng phải đi bộ đội, chúng nó có gì đâu, nãi chuẩn bị ít rau khô với thổ sản vùng núi, để Tiểu Thu ở quân đội cũng có đồ ăn nhà làm.
Xuân Linh à, dưa muối trong nhà con cũng gói một ít, ngoan bảo với Tiểu Thu thích ăn dưa muối ta làm."
"Nãi, rau khô với thổ sản vùng núi con có nhiều lắm, đi quân đội con đưa cho Tiểu Thu là được, dưa muối lên Nhị cô làm cho con một vò lớn, cô ấy được chân truyền của nãi, hương vị giống nhau, mấy thứ này nãi cứ để lại nhà ăn đi."
Thẩm Thư Ngọc không muốn để nãi chuẩn bị nhiều đồ, trong nhà có gì ngon, nãi đều chuẩn bị cho bọn nàng hết, vậy người ở nhà ăn gì.
"Vậy dưa muối không chuẩn bị, b·ắ·c một ít rau khô cũng được, nhà mình có nhiều rau khô lắm."
Mặc Thẩm Thư Ngọc khuyên thế nào, Thẩm lão thái cứ đi đi lại lại trong nhà mấy vòng, vẫn là chuẩn bị một túi đồ.
Nhị phòng cũng chuẩn bị không ít đồ, bảo hai chị em nàng mang ra quân đội chia nhau ăn.
Đại phòng chuẩn bị một túi quả phỉ, Tam phòng chuẩn bị mấy bình dưa muối.
Tiểu An thấy mọi người trong nhà đều chuẩn bị đồ cho hai tỷ tỷ, bèn lon ton chạy tới chuồng gà, ôm gà mái nhà mình ra: "Đại tỷ tỷ, gà, mang th·e·o, cùng Nhị tỷ cùng nhau ăn."
Thẩm Thư Ngọc ngồi xổm xuống, xoa xoa đầu Tiểu An, "Gà mang đi rồi Tiểu An không có trứng gà ăn nữa đó, Tiểu An vẫn muốn cho sao?"
Trong nhà không có đồ ăn gì ngon, để bồi bổ cho nhi t·ử, Lưu p·h·án Thê mỗi ngày đều nấu cho nhi t·ử một quả trứng gà. Tiểu An cũng thích trứng gà lắm, nghĩ đến sau này không có trứng gà ăn... Tiểu An thương tâm một chút trong lòng, nhưng vẫn gật đầu: "Tiểu An không ăn trứng gà, cho Đại tỷ tỷ, Nhị tỷ tỷ ăn t·h·ị·t."
Chẳng trách người lớn đều t·h·i·ê·n vị trẻ nhỏ, có một đứa em trai đáng yêu như vậy, Thẩm Thư Ngọc cũng sẽ t·h·i·ê·n vị.
"Tiểu An sao mà ngoan thế, bé tí mà đã biết thương tỷ tỷ rồi."
Tiểu Yến Nhi thấy Tiểu An đem gà cho Đại cô cô, bản thân nàng cũng ôm con vịt nhà mình đến trước mặt Thẩm Thư Ngọc, "Đại cô cô mang th·e·o."
Hai đứa trẻ này, chọc mọi người trong nhà bật cười.
C·ẩ·u Đản và mấy đứa trẻ biết bọn họ sắp về quân đội, chạy hộc tốc tới nhà, không đứa nào tay không cả. Trên tay bọn chúng cầm đồ chơi yêu t·h·í·c·h thuở bé, bảo là cho Tiểu Trạch này nọ, Thẩm Thư Ngọc đều nhận lấy.
Kim Bảo đứa nhỏ này chỉ một lòng muốn đưa ngỗng, lần này hắn khôn ra, đợi Thẩm Thư Ngọc bọn họ chuẩn bị xuất p·h·át... Hắn giấu ngỗng vào bao to, nhét vào trong túi của Thẩm Thư Ngọc, rồi nhanh chân chạy mất.
Cố Kiện Đông cúi đầu nhìn túi x·á·ch t·ử, thấy đầu ngỗng thò ra, đang ngó nghiêng xung quanh: "Thư Ngọc, em xem?"
Thẩm Thư Ngọc vừa thấy con ngỗng này cũng biết là Kim Bảo bày trò: "Để tạm ở nhà, lát nữa bảo Đại ca trả ngỗng lại cho Kim Bảo."
Kim Bảo đứng ở đầu thôn ngóng theo, thấy bọn họ ra khỏi thôn, mới nhảy cẫng lên tại chỗ, Thư Ngọc tỷ cuối cùng cũng mang ngỗng theo rồi, vui quá là vui.
Đến tối Thẩm Gia Bảo mang ngỗng trả lại, Kim Bảo k·h·ó·c hu hu.
"Tỷ Thư Ngọc, anh Kiện Đông làm sao không thích con nuôi ngỗng, có phải họ không t·h·í·c·h Kim Bảo rồi không?"
Thẩm Gia Bảo có con rồi, dỗ trẻ cũng có nghề, "Đừng k·h·ó·c, Thư Ngọc tỷ, anh Kiện Đông không phải không t·h·í·c·h con. Chính vì họ t·h·í·c·h con lắm nên mới không cần ngỗng của con, ngỗng toàn là t·h·ị·t, họ muốn cho con ăn ngon một chút, để cao lớn lên."
Kim Bảo mặt mày khó xử: "Nhưng mà chúng nó là anh em của con, con không nuốt trôi."
Đứa nhỏ này bảo là không nuốt trôi, nhưng đêm đó đã vui vẻ g·ặ·m chân ngỗng rồi, còn chạy sang mách Thẩm Gia Bảo: "Anh Gia Bảo, con hầm cách thủy Kim Nhị, bỏ khoai tây, thêm đậu cùng hầm, thơm lừng, ngon lắm."
Thẩm Gia Bảo: "..." Vừa nãy ai bảo không nuốt trôi cơ chứ, nhìn kìa, ăn ngon lành kìa.
"Không phải con bảo chúng nó là anh em của con sao?"
"Nhưng mà t·h·ị·t của chúng nó ngon quá trời luôn đó, anh nói Thư Ngọc tỷ, anh Kiện Đông muốn cho con ăn ngon một chút. Phải ăn nhiều t·h·ị·t t·h·ị·t mới cao được, chờ con cao hơn, con sẽ bảo vệ tỷ tỷ, bảo vệ Thư Ngọc tỷ và anh Kiện Đông."
Thẩm Thư Ngọc và mọi người lên tàu, lần này có bốn người cùng đi, tr·ê·n tàu cũng không buồn chán. Lát thì ôm Tiểu Trạch chơi, lát thì nghịch củ cải trắng đầu c·h·ó, một giờ trôi qua nhanh như chớp.
"Đại tỷ, chị có đói bụng không, ăn cái này của em đi."
Thẩm lão thái và Thẩm Xuân Linh đã chuẩn bị không ít bánh bột ngô, mấy ngày bọn họ đi tr·ê·n tàu đều không cần mua đồ ăn...
Bạn cần đăng nhập để bình luận