Xuyên Vào Niên Đại Văn Ta Không Đi Nội Dung Cốt Truyện

Xuyên Vào Niên Đại Văn Ta Không Đi Nội Dung Cốt Truyện - Chương 391: Ngươi giúp ta nâng một chút chậu nước. (length: 7784)

"Sợ Thư Ngọc chờ lâu, lau sạch sẽ, không thấy ngươi ở bên cạnh ta liền đi ra."
"Tẩu tử, Nhị cô, đều biết nhau xem ra không cần ta giới thiệu."
"Không cần giới thiệu, ta cùng Xuân Linh tỷ hợp ý, nàng vừa tiến vào chúng ta đều tán gẫu lên."
"Đúng, ta cùng xuân mầm hợp ý vô cùng."
Ba người nói nói cười cười về nhà, Vương tẩu tử nói với Thẩm Xuân Linh không ít chuyện trong gia đình, Thẩm Xuân Linh đối với người nhà cũng có hiểu biết đại khái.
Bây giờ đã là buổi tối, Vương tẩu tử cũng không tiện đến nhà người ta trò chuyện, "Xuân Linh tỷ, nhà ta ở ngay cạnh vách, rảnh thì đến nhà chơi."
"Vậy thì tốt quá."
Các nàng trở về, Cố Kiện Đông cũng đã làm xong bánh canh, đổ ra đã được một lúc nên không nóng không lạnh vừa ăn.
Thẩm Xuân Linh muốn cùng cháu gái lớn nói chuyện thêm một lát nhưng lại no nên thấy mệt mỏi rã rời.
"Nhị cô, người về phòng ngủ đi, người ở trên xe lửa đều không ngủ ngon giấc."
Nhắc đến chuyện này, Thẩm Xuân Linh ngáp dài, "Trên xe lửa trộm cắp nhiều lắm, Nhị cô đi lấy nước, đều thấy mấy vụ trộm đồ, may mà các cháu mua giường nằm cho Nhị cô, bằng không Nhị cô sợ là nhắm mắt cũng không dám chợp mắt."
Bọn chúng lấy mọi thứ, chỉ cần sơ hở một chút là chúng xé bao, phá túi ngay.
"Đúng là rất nhiều, mỗi lần cháu đi tàu đều phải để ý."
Thẩm Xuân Linh vào phòng ngủ, Thẩm Thư Ngọc cố ý nói, "Nhị cô, trong nhà không có việc gì làm, cơm nước đều có Cố Kiện Đông lo; ngày mai người không cần dậy sớm thế đâu, cứ ngủ cho đã giấc đi ạ."
"Được."
Nhị cô đến, hôm nay Thẩm Thư Ngọc vui hơn bình thường rất nhiều, Cố Kiện Đông ôm lấy vợ mình, "Thư Ngọc, vài ngày nữa có chiến hữu của anh về thăm người thân, đến lúc đó anh sẽ nhờ cậu ấy giúp mình chở gia nãi đến đây, chiến hữu của anh mượn xe quân đội, gia nãi sẽ không phải đi tàu."
"Vậy ngày mai em gửi điện báo về hỏi gia nãi xem sao." Đi xe nhanh hơn đi tàu, gia nãi sẽ không phải ngồi xe lâu như vậy.
Ngày thứ hai Thẩm Thư Ngọc đi gửi điện báo, Thẩm Thu nhận được điện báo liền về hỏi gia nãi mình. "Gia nãi, Đại tỷ nói tỷ phu có chiến hữu về nhà thăm người thân, cậu ấy lái xe về, hỏi các người có muốn lên quân đội không, muốn thì đi cùng xe luôn."
Nếu là bình thường thì Thẩm lão đầu, Thẩm lão thái đã không chút do dự đồng ý rồi, nhưng bây giờ còn nhiều việc đồng áng quá. Thẩm lão đầu, Thẩm lão thái muốn kiếm thêm chút công điểm, đến khi chia lương thực, bọn họ còn có thể gửi chút ít cho cháu gái lớn. "Lần này không đi đâu, có Nhị cô của cháu ở đó, ông bà yên tâm rồi."
Thẩm Thu theo ý của bà mình trả lời điện báo cho Đại tỷ. Thẩm Thư Ngọc đoán trước được gia nãi mình sẽ không đến nên cũng không bất ngờ, gia nãi không đến thì đợi đến khi cô được nghỉ, cô sẽ về thăm gia nãi.
Thẩm Xuân Linh đến đây là để chăm sóc cháu gái lớn, cô biết mỗi người một cách sống khác nhau. Thẩm Xuân Linh rất mực thước, một chút cũng không quấy rầy nhịp sống của hai đứa nhỏ.
Việc nhà nào cô làm được thì cô làm luôn, việc nhà nào không làm được cô lại sang nhà Vương tẩu tử nói chuyện phiếm. Hoặc là dắt củ cải trắng đi dạo, từ khi nàng đến, củ cải trắng là con vật vui nhất, ngày nào cũng có người dắt nó đi dạo.
Thẩm Thư Ngọc còn nói đợi đến cuối tuần không phải dạy thì sẽ đưa Nhị cô đi dạo một vòng, cô mới đến có hai ngày mà đã quen thuộc mọi thứ xung quanh rồi. "Không cần cháu đưa đâu, khi nào Nhị cô muốn ra ngoài thì cùng củ cải trắng đi một chuyến là được, cuối tuần cháu cứ ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe, không cần đưa Nhị cô đi đâu."
"Nhị cô, ở nhà buồn chết đi được, người cứ đi cùng cháu đi mà."
"Cái đứa nhỏ này, Nhị cô còn lạ gì cái tâm tư của cháu." Chỉ là muốn đưa cô ra ngoài mua đồ thôi.
Hai người đi xe đạp, củ cải trắng quá to, lần này Thẩm Thư Ngọc không mang nó theo.
Hôm nay là phiên chợ lớn, náo nhiệt hơn bình thường rất nhiều, đồ đạc cũng phong phú hơn. Thẩm Thư Ngọc thấy cái gì t·h·í·c·h là mua cái đó, Thẩm Xuân Linh nhìn mà t·h·ị·t xót, con bé này tiêu tiền cứ như hắt nước, quẹt một cái là hết sạch.
"Nhị cô, đôi giày này không tồi, người thử xem đi."
Thẩm Xuân Linh nhất quyết không chịu nhấc chân, "Nhị cô nhiều giày rồi, cháu cứ mua cái cháu t·h·í·c·h ấy, Nhị cô thấy Kiện Đông hình như chỉ x·u·y·ê·n có mỗi một đôi giày, cháu mua cho nó một đôi đi."
"Anh ấy có mấy đôi giày liền, mặc cũng không hết, không cần mua cho anh ấy đâu."
Thẩm Thư Ngọc biết cỡ chân Nhị cô, cô không chịu thử giày, Thẩm Thư Ngọc vẫn mua cho Nhị cô.
Cô t·r·ả tiền phiếu rất nhanh, Thẩm Xuân Linh muốn ngăn cản cũng không kịp, mua rồi thì thôi, dù sao cũng là tấm lòng của con trẻ. Thẩm Xuân Linh cũng không thể mắng con bé tiêu xài hoang phí được, làm vậy sẽ tổn thương con bé. Thẩm Xuân Linh vui vẻ n·h·ậ·n lấy, "Cháu thật là quá tâm lý, Nhị cô có đứa cháu gái lớn như cháu, nằm mơ cũng thấy vui vẻ."
Lần này ra chợ, Thẩm Thư Ngọc lại mua không ít hải sản khô, mấy thứ này để được lâu, lại ăn ngon, Thẩm Thư Ngọc mua hơn năm mươi cân.
Hai người đi một vòng, trên tay xách đầy đồ đạc, xe đạp cũng chằng kín mít, Thẩm Thư Ngọc mới chịu về nhà.
"Thư Ngọc, hôm nay ăn gì, Nhị cô làm cho." Cố Kiện Đông có nhiệm vụ đột xuất, trưa nay không về được, Thẩm Nhị cô bắt đầu ra tay nấu cơm.
"Nhị cô, cháu muốn ăn dưa muối, người xào dưa muối đi."
"Ừ được."
Trong nhà có vại, Cố Kiện Đông nghe Nhị cô nói muốn muối dưa, hôm sau anh liền mang về hai cái vại. Thẩm Xuân Linh rửa sạch sẽ, rau dưa Thẩm Thư Ngọc có trồng, muối một ít cũng không thành vấn đề.
Hai người ăn no rồi bắt đầu c·h·ặ·t rau, Vương tẩu tử thấy các cô c·h·ặ·t nhiều như vậy thì tò mò hỏi. "Sao lại c·h·ặ·t nhiều thế, đây là muốn thanh lý hết rau trong vườn à?"
"Nhị cô nói muốn muối dưa cho cháu ăn."
"Muối dưa à, tôi cũng học mấy lần rồi, mà tôi muối dưa luôn cảm thấy t·h·iếu chút hương vị. Năm ngoái tôi muối dưa mà chồng con tôi không ai t·h·í·c·h ăn, năm nay tôi còn không muối. Dưa nhà cô muối ngon, cha con họ mới chịu ăn, Xuân Linh tỷ, cô có ngại nếu tôi học lỏm không."
"Không ngại đâu, có thêm người giúp thì càng vui."
Có Vương tẩu tử tham gia, Thẩm Thư Ngọc ngoài c·h·ặ·t rau ra thì không giúp được gì, hai người kia làm việc rất nhanh nhẹn, Thẩm Thư Ngọc giúp vào chỉ làm chậm tốc độ của họ, cô đành cùng củ cải trắng ngồi cạnh nhau mà xem.
Trần Giai Giai để ý đến Cố Kiện Đông, bình thường Cố Kiện Đông không ở thao trường thì ở nhà. Cô ta nhìn anh rồi lại nhìn hai người c·h·ặ·t rau, Trần Giai Giai ngay cả nói chuyện cũng không được với Cố Kiện Đông, khiến cô ta sốt ruột vô cùng. Hôm nay nhân lúc tẩu tử không để ý, cô ta lại chạy đến nhà Thẩm Thư Ngọc, nhìn các cô rửa rau ở sân. Trần Giai Giai nghĩ nếu Cố phó đoàn trưởng nhìn thấy cô ta chịu khó như vậy, chắc chắn sẽ thấy cô ta rất đảm đang. "Thẩm lão sư, Vương tẩu tử, các chị rửa rau à, em cũng đang rảnh, em giúp các chị làm cùng."
Cô ta còn chưa đợi Thẩm Thư Ngọc từ chối thì đã ngồi xổm xuống rửa rau cùng rồi, Thẩm Thư Ngọc biết tâm tư của cô ta, cô tin tưởng Cố Kiện Đông, người như cô ta Thẩm Thư Ngọc không coi ra gì.
Nhưng cô ta xuất hiện quá nhiều lần, cứ như con muỗi vo ve trước sân nhà, Thẩm Thư Ngọc cũng thấy phiền.
Hôm nay cô ta đến, Thẩm Thư Ngọc quyết định cho cô ta thấy một màn đại lực ra kỳ tích, "Giai Giai đến rồi à, vừa hay, cô giúp tôi nâng cái chậu nước này một chút."
Trần Giai Giai dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn cô, "Thẩm lão sư cô đùa chắc, chậu nước nhà cô chứa đầy nước, thế nào cũng phải ba bốn trăm cân, ai mà nhấc n·ổi?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận