Xuyên Vào Niên Đại Văn Ta Không Đi Nội Dung Cốt Truyện

Xuyên Vào Niên Đại Văn Ta Không Đi Nội Dung Cốt Truyện - Chương 224: Kiện Đông ca, ngươi cũng quá phá sản (length: 7424)

Thẩm Thư Ngọc: Nàng không nói, nàng nói chẳng phải sẽ khiến hắn đi đục băng, không cho hắn ra mặt sông chơi sao.
Thẩm Kim Bảo không tin, Thư Ngọc tỷ bình thường rất thương Cố Kiện Đông, Cố Kiện Đông muốn gì, Thư Ngọc tỷ đều cho hắn làm, hắn chạy vào: "Thư Ngọc tỷ, Kiện Đông ca nói tỷ không cho hắn đi ra ngoài chơi."
Thẩm Thư Ngọc: "Cảm giác trời sắp đổ tuyết lớn, lạnh lắm, các ngươi về nhà trước đi, mai lại tìm Cố Kiện Đông chơi."
Thẩm Kim Bảo bọn họ không chịu về, Kiện Đông ca không ra chơi được, bọn họ liền đến nhà chơi với hắn.
"Kiện Đông ca, vậy bọn em chơi với anh ở nhà."
Cố Kiện Đông: "..." Hắn không muốn chơi với đám nhóc con tí nào.
Bị Thẩm Kim Bảo lôi ra sân, giờ phút này, Cố Kiện Đông muốn nói, hắn ổn, đầu óc hắn khôi phục rồi, hắn không phải Cố ba tuổi trước kia.
Thẩm Thư Ngọc thấy bọn họ một đám sụt sịt, có đứa còn mặc hở cả hài, giày thì không giữ ấm được, dưới chân thì c·ứ·n·g hết cả lại còn nứt toác ra, nhìn mà xót.
Thẩm Thư Ngọc gọi chúng lại: "Các ngươi lại đây một chút."
Đám nhóc con vào phòng Thẩm Thư Ngọc, "Thư Ngọc tỷ, có chuyện gì không? Hay trong nhà có việc gì muốn chúng em làm?"
Thẩm Thư Ngọc k·é·o ngăn k·é·o, lấy hai hộp t·h·u·ố·c mỡ ra, "Đây là thuốc bôi nứt da, chân các ngươi sẽ không đau, không ngứa nữa, các ngươi bôi giúp nhau đi."
Một đám trẻ con đều không nhận, lắc đầu nguầy nguậy: "Thư Ngọc tỷ, thuốc này quý, tỷ giữ lại mà dùng, bọn em quen rồi, ráng tí là được."
Thẩm Thư Ngọc xị mặt: "Cầm lấy mà bôi, không bôi ta giận."
Đám trẻ nhìn nhau, cuối cùng Thẩm Kim Bảo nh·ậ·n t·h·u·ố·c mỡ, "Vậy tụi em dùng thuốc của Thư Ngọc tỷ, hè đến tụi em hái nhiều quả ngọt cho Thư Ngọc tỷ ăn."
Thẩm Thư Ngọc bảo chúng ngồi lên g·i·ư·ờ·n·g lò mà bôi thuốc, cả đám không chịu, nói quần áo bẩn, chân bẩn, làm bẩn g·i·ư·ờ·n·g lò của nàng... Cố Kiện Đông chuyển mấy cái ghế dài đến, thấy chân tay chúng nó nứt toác ra, trong lòng cũng khó chịu.
Thẩm Thư Ngọc x·u·y·ê·n đến đây, mới thực sự cảm nhận được thế nào là gian khổ.
Không nói đâu xa, như mùa đông thôi, nhiều người mặc áo bông mà c·ứ·n·g đờ hết cả lại rồi ấy, một cái áo bông mặc mấy năm, bông vón cục, chẳng còn ấm nữa, ra ngoài chỉ biết mặc hết lớp này đến lớp khác.
Người lớn còn đỡ, thế nào cũng có một bộ tươm tất mà mặc, trẻ con mùa đông muốn ra ngoài, chỉ biết thay phiên nhau, bây giờ chưa thực hiện kế hoạch hóa gia đình, nhà nào cũng cỡ ba bốn đứa, có nhà còn đẻ bảy tám.
Ăn còn chẳng đủ no, tiền đâu mà sắm áo bông cho con cái, dù có tiền đi chăng nữa thì cũng chẳng có phiếu bông, muốn may áo bông thì phải đợi đội phân bông, năm này qua năm khác tích cóp, đủ số mới may cho con.
Ở n·ô·ng thôn, nhà nào cũng chỉ có một bộ áo bông cho trẻ con mặc, đông con quá thì hôm nay anh mặc, mai em mặc, mốt em gái mặc...
Quần áo thì may rộng thùng thình, đứa bé nhất mặc vào thì rộng lụng thụng, đi đường phải xắn ống quần lên ấy.
Giày cũng vậy, giày nhà tự làm cũng phải làm rộng ra, con nít muốn mặc vừa người, vừa chân thì khó lắm, trừ khi được cưng chiều, mè nheo người nhà, may ra mới có đồ vừa vặn.
Như Hắc Đản chẳng bao giờ được mặc quần áo, giày vừa người, thấy Thẩm Kim Bảo mặc áo bông với giày vải vừa vặn, mắt nó đầy vẻ ngưỡng mộ: "Kim Bảo, áo quần giày dép của cậu sao bé thế, mẹ tớ bảo trẻ con lớn nhanh lắm, phải may rộng ra mới được."
Thẩm Kim Bảo c·ở·i giày vải ra bôi thuốc, giày vải của nó cũng dày mà vẫn bị nứt da: "Mẹ tớ bảo quần áo phải mặc vừa người, sang năm lớn thì sửa lại, hơi tốn c·ô·ng thôi."
"Mẹ tớ không có c·ô·ng đó đâu."
Thẩm Thư Ngọc an ủi Hắc Đản: "Nhà Kim Bảo có mỗi nó một đứa, may vá quần áo cho có mỗi nó thôi. Nhà cậu sáu đứa, may cái gì cũng phải nhân sáu, mẹ cậu làm sao xuể."
Hắc Đản cười hề hề: "Thư Ngọc tỷ, em biết mà." Mẹ nó suốt ngày bận túi bụi.
Bôi thuốc lên vết nứt thì xót, đám nhóc nhao nhao nhăn nhó.
"Nhẹ tay thôi, đừng ấn vào vết thương, đừng th·e·o vết thương thì đỡ đau hơn."
Cẩu Đản bôi xong thuốc nói: "Thư Ngọc tỷ, thuốc này tốt thật, vừa bôi đã thấy hết ngứa hết đau. Tốt hơn mẹ em nấu lá củ cải cho cả nhà ngâm chân nhiều."
"Cẩu Đản, còn phải nói, thuốc mua bằng tiền dĩ nhiên tốt hơn lá củ cải rồi."
Trẻ con nhà nghèo bị nứt da có ai dám bỏ tiền mua thuốc, thường chỉ dùng lá củ cải nấu nước ngâm chân, ngâm tay, cũng có tác dụng nhưng chậm.
Có người còn dùng thân lúa nấu nước ngâm chân để giảm đau do nứt da, cũng hiệu quả, chỉ là chậm thôi.
Mấy cách đó thì không tốn tiền, mà lại hiệu quả, nên lời hơn mua thuốc.
Năm ngoái bà nội nàng bị nứt da còn chẳng dám dùng thuốc, cũng chỉ dùng lá củ cải nấu nước ngâm thôi.
Chúng nó bôi thuốc mà tiếc từng tí, Thẩm Thư Ngọc nói: "Bôi nhiều vào, bôi tay với chân cho đỡ khó chịu. Thuốc mua về là để dùng chứ để làm gì."
Thẩm Kim Bảo vốn đã tính toán, nghe Thư Ngọc tỷ nói thì lại nhăn nhó nặn thêm tí thuốc ra bôi.
Mà cũng chỉ được nửa hạt đậu, Thẩm Thư Ngọc nặn thì chắc chắn ra nhiều hơn, vì nàng có kỹ năng.
Thuốc mỡ đưa cho Cẩu Đản, Cẩu Đản cũng chỉ dám nặn ra tí tẹo, còn nhăn cả mặt nữa chứ.
Thẩm Thư Ngọc: "..."
Một lũ quen sống tằn tiện rồi.
Thuốc của nàng mà chúng còn tiếc giùm.
Cố Kiện Đông không chịu nổi nữa giật lấy thuốc mỡ, nặn hẳn một đống bôi cho bọn nó.
Hắn làm vậy thì y như chọc vào tổ kiến, đám nhóc nhìn Kiện Đông ca với ánh mắt hận không thể ăn tươi nuốt sống cái thằng p·há của ấy, đứa thì vỗ đùi, đứa thì gào cổ họng lên: "Kiện Đông ca, anh nặn ít thôi, thuốc quý lắm, nặn nhiều vậy bao giờ mới hết, lọ này dùng được hai ba năm đó."
Cố Kiện Đông: "Đừng ầm ĩ nữa, bôi nhanh lên rồi ra ngoài ném tuyết."
Bôi xong, hai lọ thuốc còn lại một nửa, lũ nhóc tiếc rẻ không thôi: "Kiện Đông ca, anh p·há của quá, chẳng biết tiết kiệm gì cả."
Cố Kiện Đông: "..."
Thẩm Thư Ngọc nhịn cười, bọn trẻ xỏ hài, ra sân bắt đầu chơi nặn người tuyết...
Bạn cần đăng nhập để bình luận