Xuyên Vào Niên Đại Văn Ta Không Đi Nội Dung Cốt Truyện

Xuyên Vào Niên Đại Văn Ta Không Đi Nội Dung Cốt Truyện - Chương 180: Muốn ăn không? Ta liền không cho, ta liền thèm ngươi. (length: 7318)

Xe lửa chậm rãi vào ga, Cố Kiện Đông kéo vạt áo Thẩm Thư Ngọc càng chặt hơn, chờ người trên xe lửa xuống hết, Thẩm Thư Ngọc nói vài câu với Thẩm lão thái bọn họ rồi muốn lên xe. Bàn tay nắm vạt áo kia vẫn chưa buông ra, Thẩm Thư Ngọc thật sự phải nhẫn tâm đẩy hắn ra nếu không xe lửa sắp chạy.
"Cố Kiện Đông, ngoan nhé, ta sẽ về nhanh thôi, ngươi ở nhà chờ ta."
Nói xong, Thẩm Thư Ngọc đẩy hắn, xoay người lên xe lửa, vị trí của nàng rất dễ tìm, lên xe toa thứ ba, dãy thứ hai chính là chỗ ngồi của nàng. Cố Kiện Đông xuống n·ô·ng thôn lâu như vậy chưa từng xa Thẩm Thư Ngọc, giờ nàng lên xe, Cố Kiện Đông nhấc chân định lên theo, Thẩm lão thái kéo hắn lại.
"Kiện Đông à, phải ngoan, phải nghe lời, Thư Ngọc nói nàng sẽ về nhanh thôi, nàng không l·ừ·a gạt ngươi đâu. Lần này nàng đi xa là có việc bận, không phải đi chơi, cháu ngoan ở nhà chờ nàng nhé?"
Cố Kiện Đông cúi đầu không nói gì, nhưng lại không có ý định lên xe lửa, xe lửa hú lên, bánh xe chậm rãi chuyển động. Cố Kiện Đông chạy nhanh th·e·o xe lửa, vị trí của Thẩm Thư Ngọc không phải ở cửa sổ, người khác nhường một chút chỗ, nàng mới đứng được bên cửa sổ. Nàng đứng ở cửa sổ, thấy Cố Kiện Đông rưng rưng chạy th·e·o xe, trong lòng dâng lên cảm xúc không nỡ.
"Cố Kiện Đông, về nhà đi, đừng đ·u·ổ·i th·e·o nữa, ta sẽ về nhanh thôi."
"Gia nãi, Nhị cô, Đại bá, mọi người cũng đừng đ·u·ổ·i th·e·o, về nhà đi."
Đến khi m·ô·n·g xe lửa khuất sau nhà ga, Thẩm lão thái mới dắt Cố Kiện Đông về nhà. Dọc đường đi, Cố Kiện Đông vẫn rầu rĩ không vui, Thẩm lão đầu kể chuyện cho hắn nghe cũng không lọt tai. Cố Kiện Đông không vui, củ cải trắng cũng buồn theo, tâm trạng của nó thay đổi theo Cố Kiện Đông tr·ê·n xe, một người một c·h·ó cùng chung vẻ mặt, đều ủ rũ.
Thẩm Xuân Linh hỏi lão nương: "Nương, làm sao đây, nó sắp k·h·ó·c rồi, dỗ thế nào bây giờ ạ?"
"Thôi được, về nhà ta làm đồ ngon cho nó ăn, ăn xong sẽ vui thôi."
Tr·ê·n xe lửa!
Đến niên đại này, Thẩm Thư Ngọc lần đầu ngồi xe lửa, thấy gì cũng mới mẻ, ngắm nghía t·h·ùng xe, nhìn ra ngoài cửa sổ, xe lửa chạy chậm rì, lúc đầu Thẩm Thư Ngọc còn thấy ngồi tr·ê·n xe lửa thoải mái. Ngồi nửa ngày Thẩm Thư Ngọc liền thấy lưng mỏi m·ô·n·g ê ẩm. Các loại mùi trộn lẫn trong khoang xe, Thẩm Thư Ngọc không diễn tả được, giờ nàng chỉ muốn hít thở không khí trong lành.
Toa xe của nàng chật ních người, không chỉ người mà còn nhiều gia súc, gà, ngỗng, vịt đều có, thậm chí còn có một con dê con kêu be be, Thẩm Thư Ngọc không biết người ta nh·é·t con cừu vào bằng cách nào. Đúng là xe lửa thời nay dễ dãi, chỉ cần nh·é·t được lên xe thì cái gì cũng mang được.
Thẩm Thư Ngọc ngồi giữa, bên phải là một phụ nữ có thai, bên trái là một bà cô. Người có thai còn đang ngủ, chưa tỉnh, bà cô buồn chán, cứ muốn bắt chuyện với Thẩm Thư Ngọc, Thẩm Thư Ngọc bị mùi trong khoang hun choáng váng, không muốn nói gì. Bà cô nói chuyện với nàng, Thẩm Thư Ngọc lễ phép đáp lại vài câu rồi lờ bà đi. Bà cô thấy cô nương này lạnh lùng quá, cũng tự giác im miệng.
Thẩm Thư Ngọc ngồi thật không chịu n·ổi, định đứng dậy đi lại, nhưng không có chỗ đặt chân. Bà cô thấy vậy liền đứng lên, vươn tay nói: "Cô nương, ta đi nhà vệ sinh, cô đi theo sau ta, sẽ có lối đi thôi."
"Cám ơn bà ạ."
"Có gì đâu, cô nương trắng trẻo xinh xắn thế này, ta t·h·í·c·h con gái trắng trẻo."
Lối đi đúng là mở ra, bà cô hô to: "Nhường đường, nhấc chân lên, xê dịch người một chút, lão bà t·ử nhà ta muốn đi nhà vệ sinh."
Bà vừa kêu, đa phần đều nhường, một hai người giữa đường không chịu nhúc nhích liền bị cả nhóm bà cô đẩy ra, còn dạy cho một bài học.
Thẩm Thư Ngọc đi theo sau bà cô, nhẹ nhàng đến được nhà vệ sinh, trước cửa nhà cầu có mấy người đang xếp hàng. Đến nhà vệ sinh, Thẩm Thư Ngọc xếp hàng sau bà cô, không đi các toa khác, nàng ngồi ở vị trí kia thật sự sắp bị hun chết rồi. Mùi ở t·h·ùng xe khó ngửi quá, nàng mượn cớ đi WC để vào không gian hóng mát một lát.
Phía trước có bảy người xếp hàng, Thẩm Thư Ngọc xếp hàng 40 phút, may mà nàng ngồi lâu đứng lâu một chút cũng không sao.
Đến lượt Thẩm Thư Ngọc, nàng vào nhà vệ sinh rồi lách mình vào không gian, nằm dài tr·ê·n bãi cỏ, hít thở không khí thanh tân, ăn nho chua ngọt ngon miệng, rồi dùng linh tuyền thủy ngâm mình tắm rửa, lúc này nàng mới ra ngoài. Thẩm Thư Ngọc ở trong không gian cả tiếng đồng hồ nhưng thời gian trong không gian và bên ngoài không giống nhau. Đừng thấy Thẩm Thư Ngọc ở không gian lâu như vậy, trong mắt người ngoài đang xếp hàng trước cửa, nàng vào nhà vệ sinh chỉ hai ba phút.
Tắm mình bằng linh tuyền thủy xong, Thẩm Thư Ngọc thư thái hẳn, không còn bộ dạng ủ rũ như muốn c·h·ế·t lúc nãy. Lần nữa ngồi về chỗ, bà cô đã ngủ, người phụ nữ có thai tỉnh dậy, cười với Thẩm Thư Ngọc rồi lấy báo ra đọc. Thẩm Thư Ngọc không biết làm gì, đọc báo g·i·ế·t thời gian cũng không tệ, nàng hỏi mượn người ta hai tờ báo.
Thời buổi thông tin chưa p·h·át triển, tin tức quốc gia đều nhờ đăng tr·ê·n báo để truyền đạt. Nhiều khi, những vùng núi hoang vu, phải vài tháng hoặc nửa năm sau mới biết được tin tức. Không còn cách nào, thông tin bế tắc, người trong núi không thường ra ngoài, mà dù có ra cũng không muốn mua báo xem, mà kể cả mua về, người không biết chữ phải nhờ người khác đọc cho, họ cũng không hiểu gì.
Lúc này hơn 1 giờ sáng, Thẩm Thư Ngọc không ngủ được, không phải không mệt mà do xung quanh ồn ào quá, thỉnh thoảng còn có tiếng ngỗng kêu, Thẩm Thư Ngọc trằn trọc. Trong lúc đó, nàng đi vài chuyến nhà vệ sinh, mượn cớ đi WC để vào không gian ngủ một lát.
Trời vừa sáng, trong khoang xe còn ồn ào hơn cả chợ, người ta bán đồ ăn sáng. Thẩm Thư Ngọc lấy bánh trứng gà nãi cùng Nhị cô làm ra, thực ra Thẩm Thư Ngọc không đói, nàng đã ăn trong không gian rồi. Nhưng từ hôm qua đến giờ, ở bên ngoài nàng chưa ăn gì, nên phải ăn chút gì đó tr·ê·n ghế. Thẩm Thư Ngọc ăn bánh trứng gà, ngồi đối diện nàng có đứa bé thấy nàng ăn liền nhao nhao đòi nương mua bánh trứng gà cho ăn. Người mẹ kia trừng mắt Thẩm Thư Ngọc rồi dỗ dành đứa con bé bỏng. Thẩm Thư Ngọc bị khinh bỉ sao, nàng cầm bánh trứng gà, nhai kỹ nuốt chậm, còn cố tình đưa ra trước mặt thằng bé, "Muốn ăn không?"
Thằng bé kia nước miếng chảy ròng ròng, gật đầu, "Muốn ăn, cho cháu ăn đi!"
"Lêu lêu lêu, ta không cho đâu, ta chỉ thèm ngươi thôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận